Người duy nhất không bị uy áp của Kỷ Đình Dạ ảnh hưởng chính là Kỷ Đằng, dáng vẻ bình thản như ngầm thách thức:
- Anh đến làm gì?
Giọng điệu Kỷ Đằng thể hiện rõ sự không vui, nhưng Kỷ Đình Dạ lại làm như không nhìn thấy.
- Anh nghe nói em tìm được A Tranh nên muốn đến xem thế nào? Ba cậu ấy có ân với Kỷ Gia, em làm gì cũng phải có chừng mực.
- Chuyện giữa em và Từ Tranh không liên quan đến anh. Nếu anh nhàn rỗi như vậy thì nên đặt tâm sức vào vợ con của anh đi.
Kỷ Đằng nhấn mạnh hai chữ “vợ con” như muốn nhắc nhở anh trai. Nhưng Kỷ Đình Dạ chỉ cười đáp:
- Vợ con anh rất tốt, cảm ơn em đã quan tâm. Anh biết anh không nên xen vào chuyện của em, nhưng Từ Tranh là ngoại lệ. Nhiều năm qua cậu ấy vì sao phải trốn đông trốn tây? Còn không phải là bị em ép bức sao? Em trai, muốn một người cam tâm tình nguyện ở bên mình, ép buộc là không được đâu.
Kỷ Đằng cau mày, này là lời mà anh trai mình nói ra sao? Chẳng phải anh trai là người phản đối kịch liệt nhất ư? Nay đổi tính rồi.
Không chỉ có Kỷ Đằng, ngay đến quản gia cũng kinh ngạc đến hoang mang.
- Đại thiếu gia, ý cậu là…
Kỷ Đình Dạ dùng ánh mắt ngăn chặn lời quản gia sắp nói, cười đến quỷ dị.
- Có những chuyện chúng ta nên ngầm hiểu là được rồi. A Đằng, Từ Tranh là người dễ mềm lòng. Em nên nghĩ xem bản thân phải làm thế nào đi…
Kỷ Đằng trầm mặc, quản gia cũng cảm thấy biện pháp này rất tốt. Nếu nhị thiếu có thể mềm mỏng hơn, chân thành hơn thì biết đâu Từ Tranh sẽ không bỏ trốn nữa.
Kỷ Đình Dạ nhìn chủ tớ hai người, biết được lời nói của mình đã có hiệu quả thì đứng dậy.
- Nếu em đã hiểu thì anh về trước đây, anh còn phải chăm sóc vợ con anh nữa.
Quản gia nghe thấy Kỷ Đình Dạ muốn đi, vội vàng tiến lên niềm nở:
- Đại thiếu gia, tôi tiễn cậu.
Kỷ Đình Dạ gật đầu, đi theo quản gia ra khỏi biệt thự. Lúc hắn sắp lên xe, quản gia đột nhiên chặn hắn lại:
- Đại thiếu gia, có thể cho tôi biết lý do không?
Cho dù câu hỏi của quản gia không đầu không đuôi, nhưng Kỷ Đình Dạ vừa nghe đã hiểu.
- Ông có thể xem như trước đây tôi cố chấp đi. Dù sao nếu không tự mình trải qua, người ta sẽ rất khó cảm thông cho người khác.
Quản gia mỉm cười, ông cuối cùng cũng đã biết vì sao đại thiếu gia lãnh cảm vô tình lại thay đổi quyết định. Ông rất xúc động, cúi đầu thật thấp:
- Chuyện này còn cần đại thiếu gia giúp đỡ chỉ dạy. Dù sao nhị thiếu cũng là lần đầu xem trọng một người, tính cách cậu ấy lại nóng nảy không biết ăn nói.
- Ông yên tâm, nó là em trai của tôi. Tôi không giúp nó thì giúp ai chứ?
Quản gia gật đầu, bước lên giúp Kỷ Đình Dạ đóng cửa xe. Mà cùng lúc này, Từ Tranh ở trên lâu đột nhiên rùng mình ớn lạnh.
Lúc Kỷ Đình Dạ về đến nhà, chỉ thấy Tống Dĩnh và Lưu Vũ Bằng đang chơi cờ ở phòng khách. Hai người tập trung đến mức không chú ý xung quanh, mãi đến khi giúp việc mang đồ uống lên mới ngẩng đầu khỏi bàn cờ. Phát hiện ra Kỷ Đình Dạ đã về, Tống Dĩnh liền cười hỏi:
- Anh chạy đi đâu mà gấp thế? Làm em tưởng Kỷ Thị sắp phá sản rồi.
Kỷ Đình Dạ còn chưa trả lời, Lưu Vũ Bằng đã lên tiếng đáp thay:
- Kỷ Thị có phá sản anh trai cháu cũng chẳng gấp gáp vậy đâu. Hẳn là A Đằng lại gây chuyện đi.
Tống Dĩnh gật gù, làm như đã hiểu.
- Ra vậy, lần trước cháu gặp anh ấy là trong bữa tiệc ra mắt. Nói thật, cháu cảm thấy anh ấy còn khó đoán hơn anh cả nữa.
Lưu Vũ Bằng đem hết chủ chốt của Tống Dĩnh ăn sạch, thản nhiên đáp:
- Nó là đứa nóng nảy cố chấp, tốt nhất cháu đừng trêu chọc vào.
Tống Dĩnh bĩu môi, không lại đáp lời Lưu Vũ Bằng. Kỷ Đình Dạ đưa áo vest cho giúp việc, đợi hai người họ nói xong mới lên tiếng hỏi:
- Kiều Kiều thế nào rồi, vết thương vẫn ổn chứ?
Tống Dĩnh nghe anh trai hỏi thì lên tiếng đáp:
- Yên tâm, bác sĩ đã giúp chị ấy thay băng rồi. Chị ấy dỗ Tiểu Duệ suốt hai tiếng, đợi thằng bé hạ sốt mới dám chợp mắt. Em với Bác Lưu không muốn quấy rầy chị ấy nên mới xuống đây.
Kỷ Đình Dạ gật đầu, lúc này mới chậm rãi đi lên tầng. Lúc hắn đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt làm hắn không khỏi kinh ngạc. Kỷ Duệ ngồi trên giường, dùng bàn tay nhỏ bé mập mạp của mình vỗ về lưng Tống Kiều khi thấy cô có vẻ ngủ không an giấc. Chỉ là một hành động đơn giản như vậy, lại cho thấy cậu nhóc rất quan tâm đến Tống Kiều.
- Không phải con rất ghét thân cận với người lạ sao?
Kỷ Duệ đang tập trung, nghe thấy Kỷ Đình Dạ hỏi thì ngẩng đầu.
- Đây không phải người lạ, đây là mẹ của con.
- Ai nói vậy?
Kỷ Đình Dạ cau mày, hắn không cho rằng là Lưu Vũ Bằng hay Tống Dĩnh đã nói. Bởi hắn đã căn dặn họ phải giữ bí mật, chưa kể lúc hắn rời đi Kỷ Duệ vẫn còn hôn mê vì sốt.
Kỷ Duệ biết ba không tin nhóc, vì vậy vô cùng nghiêm túc phân tích:
- Trên người mẹ có mùi hương rất quen thuộc. Hơn nữa nếu đây không phải mẹ, sao cô nhỏ và ba lại để cô ấy ở đây với con chứ? Cho dù con bị sốt nhưng không phải không cảm nhận được những gì diễn ra quanh mình.
Kỷ Đình Dạ im lặng, hắn đã quá xem thường đầu óc của con trai mình. Thằng bé rất nhạy bén, vì vậy từ nhỏ nhóc đã có thể phân biệt ai là thật lòng thích mình, ai muốn lợi dụng mình để lấy lòng hắn. Giống như ngày đầu tiếp xúc với Tống Kiều trong thân xác Hạ Mẫn Hi, nhóc đã tỏ ra rất yêu quý và ỷ lại mà không hề phòng bị.
Kỷ Đình Dạ ngồi xuống giường, đưa tay sờ trán con trai:
- Còn khó chịu không? Con vì muốn gặp cô ấy mới tự làm mình bị bệnh sao? Lỡ như ba không để cô ấy đến, không phải sắp xếp của con sẽ trở thành công cốc sao?
Kỷ Duệ mím môi, đáp rất cương quyết.
- Nếu mẹ thật lòng quan tâm Tiểu Duệ. Mẹ nhất định sẽ đến, cho dù là ba cũng ngăn không được. Còn nếu mẹ không đến, chứng tỏ con không có ý nghĩa gì cả. Con cũng không cần phải nhận người mẹ này.
Kỷ Đình Dạ thở dài, tính cách này thật sự là thừa hưởng của Tống Kiều. Chỉ vì đạt được mục đích, không ngại đem chính mình ra để cược. Đáng tiếc Kỷ Duệ thì thắng, nhưng Tống Kiều lại thua rồi.
Tiếng trò chuyện của hai cha con Kỷ Đình Dạ thành công đánh thức Tống Kiều. Cô trở mình, rầm rì nói:
- Ồn quá, hai người mau ra ngoài đi.
Kỷ Duệ lúc này mới biết mình đã làm phiền đến mẹ, nhóc vội ngậm miệng lại sau đó làm động tác cũ là vỗ về Tống Kiều. Kỷ Đình Dạ cười khổ, người làm cha này còn chưa được hiếu kính đến thế đâu.
Tống Kiều còn chưa tỉnh hẳn, cô mơ màng ôm lấy Kỷ Duệ theo thói quen khen ngợi nhóc:
- Khoai nhỏ thật ngoan…
Kỷ Duệ đầu tiên là sững sờ, sau đó ngơ ngác nhìn Kỷ Đình Dạ. Bắt gặp ánh mắt của con trai, Kỷ Đình Dạ đặt ngón trỏ lên môi làm động tác im lặng:
- Bí mật đấy nhé, Duệ Duệ…
Kỷ Duệ gật đầu, vì sợ động đến vết thương của Tống Kiều nên cậu nhóc chỉ dám nắm hờ vạt áo phía trước của cô.
Hình ảnh một nhà ba người hòa thuận này, Kỷ Đình Dạ còn cho rằng cả đời mình cũng không có được.