Lưu Vũ Bằng cũng nhận ra sự hiện diện của hắn, ông buông lão quản gia ra cất giọng trầm trầm:
- Lão Phùng, lâu rồi cháu chưa được ăn cơm ông nấu.
Lão Phùng lau nước mắt, trong giọng nói vẫn còn chút nghẹn ngào.
- Được được, tôi sẽ nấu cơm cho cậu.
Lão Phùng nói xong thì đi nhanh vào trong, Lưu Vũ Bằng lúc này mới nhìn về phía Kỷ Đình Dạ.
- Con không cần nói đâu, ta đã biết cả rồi. Xin lỗi, vì chuyện của ta mà khiến Linh Hà liên lụy.
- Đó không phải lỗi của người. Con về chẳng qua muốn hỏi chút manh mối từ chỗ lão Phùng, con không nghĩ người cũng đến đây.
Lưu Vũ Bằng thở dài, ông chấp tay sau lưng đi về phía chiếc xích đu. Đã nhiều năm vậy rồi mà lão Phùng vẫn cố gắng giữ gìn nguyên vẹn.
- Doãn Thần đã gọi cho ta, con cũng đừng trách nó. Trước sau gì ta cũng biết chuyện này.
Kỷ Đình Dạ bước theo chân ông, cất tiếng hỏi:
- Cha nuôi, cha có nghĩ ra được là do ai đã làm không?
Lưu Vũ Bằng lắc đầu, ông thật sự là nghĩ không ra. Khi đó ông đã dọn sạch các thế lực thù địch, khiến bọn chúng không thể trở mình. Ông không nghĩ trong số đó vẫn còn có kẻ dám cùng ông cá chết lưới rách. Hơn nữa hành vi của người đó không đơn thuần chỉ là tranh chấp lợi ích, hắn muốn ông phải sống trong đau khổ và dằn vặt suốt đời. Lưu Vũ Bằng nghĩ suốt hai mươi mấy năm vẫn không nghĩ ra ai lại có thù hận to lớn với mình như vậy.
Kỷ Đình Dạ nhìn ông, biết có hỏi cũng không thu được manh mối gì? Kẻ duy nhất tiếp xúc với người đó là tên đang bị giam trong kho hàng, nhưng gã lại khăng khăng nói bản thân không nhìn được mặt kẻ đó, ngay cả là nam hay nữ cũng đoán không ra.
- Thôi vậy, con sẽ tự mình điều tra.
Lưu Vũ Bằng gật đầu, cùng Kỷ Đình Dạ quay trở vào biệt thự.
Buổi tối, Diệp Ninh lái xe đến Đàm Gia. Thuộc hạ thân tính của Đàm Mặc là Quý Lẫm nhìn thấy cô đã tươi cười chào hỏi:
- Diệp tiểu thư không biết hôm nay đến có chuyện quan trọng gì hay không?
Diệp Ninh dừng bước, không vui đáp:
- Tôi có việc tìm lão đại của anh. Sao vậy, bây giờ không tiện à?
Quý Lẫm cúi đầu, nói bằng giọng cung kính:
- Diệp tiểu thư hiểu lầm rồi, chẳng qua là lão đại của chúng tôi đã ra nước ngoài giải quyết vụ lô hàng rồi, tạm thời không có ở đây.
Diệp Ninh nhíu mày, nửa tin nửa ngờ nhìn Quý Lẫm:
- Trùng hợp đến vậy à?
- Thưa đúng vậy. Dù sao Diệp tiểu thư cũng đã mất công đi một chuyến, hay là vào bên trong uống tách trà rồi hẵng về.
Diệp Ninh xua tay, cô mở cửa xe dứt khoác ngồi vào.
- Nếu đã vậy tôi có việc đi trước, khi nào Đàm Mặc về tôi sẽ đến nói chuyện với anh ta.
Quý Lẫm rất tinh tế giúp Diệp Ninh đóng cửa xe, cười đáp:
- Tôi biết rồi, Diệp tiểu thư lái xe cẩn thận.
Tiễn Diệp Ninh rời đi, Quý Lẫm liền lập tức quay trở về biệt thự. Bên trong phòng ngủ của Đàm Mặc sớm đã loạn thành một đoàn, ai cũng bận rộn không nhìn rõ đông tây nam bắc.
Quý Lẫm đến bên cạnh một vị bác sĩ trung niên, cất giọng lo lắng:
- Lão đại thế nào rồi?
Vị bác sĩ nhìn thông số vừa mới tạm ổn trên màn hình, nói bằng giọng âm trầm:
- Viên đạn cách tim rất gần, có lẽ phải tĩnh dưỡng một thời gian. Cậu tốt nhất cử người đến giải quyết ổn thỏa chuyến hàng, tránh để lão đại phải tự mình qua đó. Còn nữa, có biết là kẻ nào đã làm không?
Quý Lẫm nghiến răng kèm nén hận ý, lạnh lùng đáp:
- Là người của Hắc Dạ. Chuyện lần trước lão đại mượn danh Bạch Hồ đối phó với Hạ Mẫn Hi có lẽ hắn đã biết nên mới sai người hạ độc thủ.
- Chỉ vì một tiểu minh tinh mà loạn đến mức này, có đáng không?
Quý Lẫm cũng cảm thấy không đáng, nhưng ý của Đàm Mặc chính là ý trời, anh ta làm sao có thể không nghe. Kỷ Đình Dạ và Đàm Mặc tuy bất hòa nhiều năm, nhưng chưa bao giờ làm tới mức ngươi chết ta sống. Nay chỉ vì một ả đàn bà, hắn lại dám ngang nhiên phá vỡ giới hạn. Nếu đã vậy thì cũng đừng trách bọn họ tuyệt tình.
Từ thái độ bất thường của Quý Lẫm, Diệp Ninh dự cảm có chuyện chẳng lành. Nên cô giả vờ rời đi để làm Quý Lẫm mất cảnh giác. Không ngờ vừa bước đến cửa phòng lại nghe được những lời này, sắc mặt của cô ngay lập tức trầm xuống.
- Tôi đã bảo là hãy để Hạ Mẫn Hi yên thân, các người lại nhất định phải làm đến mức này. Kỷ Đình Dạ là người thế nào, hắn sẽ để yên cho kẻ hại người phụ nữ của hắn được yên sao?
Quý Lẫm nghe thấy giọng nói quen thuộc của Diệp Ninh thì quay đầu lại, anh ta cười gượng lên tiếng nhầm cứu vãn tình hình:
- Diệp tiểu thư sao lại quay lại rồi. Cô đừng lo, lão đại chỉ bị thương nhẹ thôi.
Diệp Ninh đẩy Quý Lẫm qua một bên, tự mình đến bên giường xem xét vết thương của Đàm Mặc. Cô cau mày, hừ lạnh:
- Đàm Mặc nếu bị thương nhẹ thì câu vừa rồi của tôi anh ấy sẽ ngồi dậy phản bác rồi. Cậu xem tôi là mấy cô gái ngây thơ dễ gạt hay sao?
Quý Lẫm im lặng, nếu cô giống như vậy thì tốt quá rồi. Lão đại cũng sẽ không hao tâm tổn trí đi thuần phục, chỉ cần vung tiền là có thể giam ở bên mình. Nhưng lời này hắn chỉ dám nói trong lòng, dù sao cái mạng này cũng đáng quý lắm.
Diệp Ninh không rảnh đôi co với anh ta, cô lấy trong túi áo ra một ống thuốc nhỏ đưa cho vị bác sĩ.
- Tiêm cái này vào, rất có hiệu quả trong việc giảm đau cầm máu.
Vị bác sĩ nhận lấy, sau khi ông kiểm tra thành phần của thuốc thì kinh ngạc hỏi Diệp Ninh.
- Thuốc này cô từ đâu mà có?
Diệp Ninh liếc ông ta, tức giận nói:
- Ông hỏi nhiều vậy làm gì? Yên tâm, không chết đâu mà sợ.
- Tôi đương nhiên biết là không chết, vì nó vốn là thứ dùng để cứu mạng mà sát thủ luôn mang theo bên mình.
Diệp Ninh nhếch môi, hờ hững đáp:
- Đúng vậy, tôi là sát thủ. Ông định thế nào?
Quý Lẫm thấy tình hình có vẻ căng thẳng liền bước đến giải vây.
- Giáo sư Bạch, ông đừng hiểu lầm. Diệp tiểu thư là bạn của lão đại.
- Tôi biết rồi…
Ông ta nói xong thì quay đi làm việc của mình, Quý Lẫm lau mồ hôi đứng bên cạnh Diệp Ninh. Người đẹp này vốn âm dương quái khí, ngoại trừ lão đại thì không có ai đủ tư cách để cô ăn nói nhẹ nhàng. Lão đại lại rất sủng cô ấy, ai còn dám ý kiến chứ?
Diệp Ninh không quan tâm xung quanh, ánh mắt cô luôn dừng ở vết thương trên ngực Đàm Mặc. Cô đã quá xem nhẹ sức ảnh hưởng của hắn đối với mình, cho đến vừa rồi cô mới nhận ra người đàn ông này rất quan trọng. Cô đã vô thứ ỷ lại vào hắn, không có hắn cô thật sự không biết bản thân phải đối mặt với khó khăn sắp tới như thế nào nữa.
Đàm Mặc cuối cùng cũng tỉnh lại, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Diệp Ninh thì rất đắc ý:
- Em đau lòng như thế này… có phải sợ mất tôi không…?
Hiếm có lúc Diệp Ninh không hành động trái lòng, cô gật đầu nói bằng giọng khẳng định.
- Phải, tôi rất sợ…
Đàm Mặc siết lấy tay cô, hắn không nói gì như cô biết hắn đang ngầm an ủi mình. Người đàn ông này có thể là con hổ dữ trong mắt mọi người, nhưng đối với Diệp Ninh hắn chẳng qua là một con mèo thích được lấy lòng mà thôi.