- Thôi được, tôi với anh hợp tác. Nhưng mà tôi có một thắc mắc, tại sao anh lại làm vậy? Luận về địa vị thân phận, anh muốn dạng phụ nữ nào mà không có.
Kỷ Đình Dạ rót hai ly rượu vang, đưa một ly cho Tống Kiều sau đó đáp lời cô bằng ngữ khí lãnh đạm.
- Trong số phụ nữ tôi tiếp xúc đều không phải là người tôi muốn tìm, vậy nên tôi không cần phí thời gian. Mục đích tôi đề nghị chuyện hợp tác với cô chỉ vì Tiểu Duệ. Như đã nói, nó không thích thân cận với người khác kể cả tôi. Chỉ có cô là trường hợp ngoại lệ. Vậy nên tôi muốn cô ở bên cạnh bảo vệ nó 1 năm, trước khi nó bước vào quy trình huấn luyện của người thừa kế.
Kỷ Đình Dạ nói rất thẳng thắn đường hoàng, Tống Kiều cũng không còn lý do để lưỡng lự nữa. Đối với cô mà nói, chỉ cần là quan hệ lợi ích không xen lẫn tình cảm thì đều được. Hơn nữa cô rất thích củ khoai nhỏ, bảo vệ nhóc khỏi thế lực thù địch của Kỷ Gia cũng không khó khăn gì. Sau khi đã hạ quyết tâm, Tống Kiều lại vô cùng thoải mái:
- Kỷ tiên sinh, hợp tác vui vẻ.
Cô chìa tay ra trước mặt Kỷ Đình Dạ, hắn vươn tay nắm lấy như một hành động khẳng định mối quan hệ hữu nghị giữa đôi bên.
Buổi tối, Tống Kiều quay về căn hộ lấy một ít đồ đạc cần thiết. Từ hôm nay cô sẽ dọn vào biệt thự của Kỷ Đình Dạ, bắt đầu những tháng ngày "trông trẻ" của mình.
Tống Kiều vươn tay nhập mật mã nhưng đột nhiên dừng lại. Ánh mắt cô chợt lạnh xuống, xem ra bên trong có một vị khách không mời.
Cạch...
Tiếng mở cửa vang lên, nhưng Tống Kiều lại không bật đèn. Trong bóng tối, một thanh phi đạo xé gió lao thẳng về phía cô. Tống Kiều nghiêng người tránh thoát, nói bằng giọng thản nhiên:
- Ninh Ninh, từ bao giờ cậu lại học hư đột nhập nhà người khác vậy?
Diệp Ninh từ một góc khuất đi ra, ánh mắt nhìn về phía Tống Kiều có chút phức tạp:
- Cô rốt cục là ai?
Giang Ân đã đưa thông tin của Hạ Mẫn Hi cho Diệp Ninh, nhưng Hạ Mẫn Hi trong đó và người trước mặt hoàn toàn khác biệt khiến Diệp Ninh không thể không nghi ngờ.
Tống Kiều mang áo khoác lẫn túi xách ném lên ghế sofa, cười đáp:
- Nếu mình nói mình mới là Tống Kiều, cậu có tin không?
Diệp Ninh nhíu mày, nhìn Tống Kiều với ánh mắt dò xét. Nụ cười của Tống Kiều tắt ngấm, cô bất lực thở dài:
- Được rồi, nghe hoang đường lắm phải không? Đến mình còn không tin được nữa mà.
- Không đâu, mình tin...
Tống Kiều đang trong trạng thái chán nản, nghe thấy lời này thì lập tức tỉnh táo. Cô nhìn Diệp Ninh đứng cách đó không xa, trong lời nói không giấu được sự vui mừng.
- Thật sao? Tốt quá rồi, mình còn tưởng phải đem lịch sử đen tối lúc nhỏ của cậu ra để chứng minh thân phận chứ?
Sắc mặt Diệp Ninh xám xịt, cau có nói:
- Được rồi, sao cậu không thể ném chúng ra khỏi đầu vậy?
Tống Kiều hưng phấn cười, tò mò hỏi:
- Sao cậu nhận ra là mình vậy? Có phải khí chất của mình rất khác biệt không?
Diệp Ninh lắc đầu, ngay lập tức đập tan ảo tưởng của cô bạn thân:
- Sở dĩ mình tin là bởi vì cách cậu đối xử với những thứ đắc tiền.
Diệp Ninh dùng ánh mắt ra hiệu cho Tống Kiều, cô lúc này mới nhận ra cái túi xách hàng hiệu và áo khoác phiên bản giới hạn của Hạ Mẫn Hi đang nằm yên vị trên sàn nhà thay vì ghế sofa. Cô cười gượng, lập tức đi qua nhặt chúng lên để vào một góc.
Lúc còn ở tổ chức, Diệp Ninh luôn cau có về thói quen này của Tống Kiều. Đối với đa số phụ nữ, những món hàng đắc tiền đều xứng đáng được nâng niu. Nhưng với Tống Kiều thì không, nó chỉ là thứ phục vụ nhu cầu cho cô nên cô không cần cung phụng nó.
Hơn nữa, từ cách nói chuyện đến điệu cười ánh mắt, Diệp Ninh đều cảm thấy quen thuộc vô cùng.
Tống Kiều bật đèn, sau đó pha cho Diệp Ninh một ly cafe.
Diệp Ninh nhận lấy, cất tiếng hỏi:
- Hiện giờ đã như vậy, tiếp theo cậu định thế nào? Nếu có gì cần mình giúp đỡ thì cứ nói.
- Hiện tại thì không, chỉ cần cậu giúp mình giữ bí mật.
- Cậu muốn rời khỏi Bạch Hồ?
Chứng kiến Tống Kiều thản nhiên chấp nhận sống dưới thân phận của Hạ Mẫn Hi, Diệp Ninh gần như là chắc chắn với suy đoán của mình. Tống Kiều cũng không muốn che giấu, đáp với giọng bình thản:
- Chẳng lẽ mình không nên rời đi?
Diệp Ninh im lặng, rời khỏi tổ chức vốn là ý nguyện của bọn họ. Nhưng Rose lại không dễ đối phó. Vậy nên nhiều năm qua, họ chỉ có thể sống dưới sự giám sát của bà ta. Nếu đã có cơ hội, cô nhất định sẽ giúp đỡ Tống Kiều.
- Thôi được, nhưng mà hiện tại Rose đã ra tối hậu thư. Cho dù mình thất thủ thì vẫn có người khác đến. Chỉ cần cậu lộ sở hở, sẽ khó mà qua mặt bà ta.
Diệp Ninh nhướng mày, đắc ý nói:
- Mình đã mua bảo hiểm 1 năm rồi. Từng đó thời gian là đủ cho kế hoạch đào tẩu.
- Bảo hiểm?
Diệp Ninh nghi hoặc, trong thế giới ngầm không nhiều người có đủ khả năng chống đối lại Bạch Hồ. Cuối cùng thẻ bảo hiểm mà Tống Kiều nói là ai?
Không để Diệp Ninh kịp thắc mắc lâu, "thẻ bảo hiểm" của Tống Kiều đã gọi đến.
Tống Kiều làm như không nhìn thấy nét mặt khiếp sợ của Diệp Ninh, nhanh chóng bắt máy:
- Alo
Một giọng nói trầm lạnh từ điện thoại truyền đến, khiến Diệp Ninh dần tỉnh táo.
- Tôi đang ở dưới chung cư của cô, có tiện nếu tôi lên đó không?
Tống Kiều liếc Diệp Ninh, thấy cô lắc đầu thì thản nhiên đáp:
- Không cần phiền phức vậy đâu. Tôi xong rồi, xuống ngay đây.
Kỷ Đình Dạ đáp một câu rồi tắt máy. Diệp Ninh nhẹ nhõm thở ra, kích động nói:
- Cậu dám nhổ râu trên mép hổ à? Hắn là Kỷ Đình Dạ đấy, nếu bị phát hiện thì sẽ tiêu đời.
- Vậy nên mình mới cần giữ bí mật. Hiện tại mình có một việc cần đến cậu đây.
Diệp Ninh ngửi được mùi nguy hiểm từ thái độ của Tống Kiều. Nhưng ai bảo cô lại chơi với một đứa dở dở ương ương chứ, đành chấp nhận thôi.
10 phút sau, Tống Kiều đã yên vị trên xe của Kỷ Đình Dạ. Diệp Ninh đứng ở một góc khuất gần đó, cầm điện thoại gọi cho Đàm Mặc:
- Đàm lão đại, Catthy và Chu Thành vẫn ổn chứ?
Bên kia điện thoại truyền đến giọng điệu không mấy vui vẻ.
- Em rất quan tâm bọn chúng nhỉ?
- Nói quan tâm cũng không đúng, nhưng hiện tại tôi có việc cần đến chúng nên mới nhờ Đàm lão đại chừa một hơi thở.
Lời này thành công xoa dịu bầu không khí đôi bên, Đàm Mặc cũng không cau có nữa.
- Chỗ cũ, mau đến đây.
Diệp Ninh tắt điện thoại, ý cười trên mặt đã biến mất từ bao giờ. Cô đút tay vào áo khoác, thong thả rời khỏi chung cư của Hạ Mẫn Hi.