Tống Kiều trong thân xác Hạ Mẫn Hi bị thương quá nặng, lại sở hữu nhóm máu cực hiếm. Bác sĩ dù đã tận tình chữa trị, nhưng tất cả chỉ là sự cố gắng trong vô vọng. Khi ánh đèn phòng cấp cứu vụt tắt, họ đã biết sẽ không có phép màu nào cả.
Vị bác sĩ trung niên nặng nề bước ra, đối mặt với sự chờ đợi và lo lắng của Kỷ Đình Dạ chỉ lắc đầu bất lực:
- Thật xin lỗi, chúng tôi không thể cứu được cô ấy.
Diệp Ninh lặng người, thật sự kết thúc rồi sao? Nếu cô ấy đến sớm hơn… Chỉ một chút thôi thì Tống Kiều đã không rơi vào nguy hiểm. Đều là lỗi của cô…
Kỷ Đình Dạ cau mày, nét lạnh lùng kia còn đáng sợ hơn cả khi hắn phẫn nộ. Hắn túm lấy cổ áo bác sĩ, gần như rít qua khẽ răng.
- Ông đùa phải không? Cô ấy không bị thương đến chỗ yếu hại sao có thể nguy hiểm tính mạng? Các người có phải là bác sĩ không?
Vị bác sĩ trung niên vẫn bình tĩnh, ông rất cảm thông với cảm xúc của Kỷ Đình Dạ lúc này:
- Cô ấy thuộc nhóm máu cực hiếm, là loại hi hữu đếm trên đầu ngón tay. Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.
Rầm…
Kỷ Đình Dạ giống như phát điên đẩy vị bác sĩ kia va vào cửa phòng, âm thanh phát ra khiến mọi người có mặt đều giật mình kinh ngạc. Diệp Ninh tiến lên đỡ vị bác sĩ kia, phẫn nộ hét lên:
- Anh đánh người thì ích gì? Ngay từ đầu anh không nên để Giản Diệp biết được nhược điểm chí mạng này mới phải.
Kỷ Đình Dạ sững sờ, lời này của Diệp Ninh chẳng khác nào một nhát dao đâm vào tim hắn. Đúng vậy, hắn không nên chủ quan. Sớm biết có ngày này, hắn đã không lưu lại nhiều mầm họa đến vậy. Nhưng trên đời không có hai chữ “nếu như”, sai lầm nào cũng phải trả giá.
Vị bác sĩ trung niên vịn tường đứng thẳng dậy, ông vừa sửa sang lại quần áo vừa từ tốn nói:
- Cô gái bên trong không cầm cự lâu đâu. Anh nhanh vào gặp cô ấy lần cuối thay vì ở đây phí thời gian với tôi đấy.
Kỷ Đình Dạ đấm mạnh vào tường, lướt qua bác sĩ đi vào bên trong.
Căn phòng bệnh lạnh lẽo chẳng chút hơi người, trên chiếc giường trắng toát là thân ảnh bé nhỏ của Tống Kiều. Mi mắt cô khép hờ, hơi thở mỏng manh yếu ớt. Nghe thấy tiếng bước chân, cô mới miễn cưỡng xốc lại tinh thần.
- Anh đến rồi à? Tiểu Duệ… có bị thương không…?
Kỷ Đình Dạ quỳ một gối xuống nền đất, siết lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. Hắn gục đầu bên giường, giọng nói trầm ấm ngày thường lúc này lại có chút run rẩy.
- Em bảo vệ nó rất tốt, khiến người làm cha như tôi cũng cảm thấy xấu hổ. Sao em làm vậy, sao có thể đến mạng cũng không cần?
Tống Kiều mỉm cười, cô cũng đang tự hỏi bản thân mình những câu hỏi đó. Tại sao, vì cái gì…? Nhưng cô không có câu trả lời. Nó như một loại cảm xúc thôi thúc bản năng, buộc cô phải cứu lấy đứa trẻ đó. Lúc con dao kề trên cổ cậu bé, cô đã khủng hoảng đến mức không nghĩ được gì mà chỉ biết làm theo mệnh lệnh của Giản Diệp như một con rối. Cô thậm chí còn không hề hối hận vì hành động của mình.
Tống Kiều mơ hồ nhận ra giữa cô và Kỷ Duệ gần như có một sự liên kết vô hình, cô không có cách nào chứng kiến cậu bé gặp nguy hiểm mà không làm gì được.
- Tôi xem nó như con trai của mình. Sao có thể bỏ mặc không lo được. Hơn nữa người Giản Diệp muốn tìm là tôi, Tiểu Duệ chính là do tôi liên lụy. Hơn nữa tôi đã chấp nhận lời cầu hôn của anh rồi, nếu không có chuyện này thì tôi đã là mẹ của Khoai Nhỏ.
Tống Kiều yếu ớt nói, cô cuối cùng đã chịu thừa nhận tình cảm của mình. Cô yêu người đàn ông này, nhiều hơn những gì cô đã nghĩ.
Kỷ Đình Dạ ngẩng đầu, cười ôn nhu đáp lời cô:
- Được, đợi em khỏe lại… chúng ta sẽ kết hôn…
Tống Kiều rất muốn cười nhạo sự ngây thơ của hắn, nhưng cô cười không nổi. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô khóc vì một người nào đó.
- Thân phận anh có chút đặc biệt. Về sau nếu chọn bạn đời nhất định phải thận trọng. Cô ta không cần lương thiện, chỉ cần thật lòng đối tốt với cha con anh… Tiểu Duệ rất đáng thương, anh đừng lại bỏ nó một mình nữa nhé.
- Em đang nói gì vậy? Em biết rõ tôi yêu em mà. Tôi sẽ không để em chết…
Tống Kiều vỗ nhẹ lên bàn tay đã dùng sức nắm chặt của Kỷ Đình Dạ, cố gắng nói chậm rãi từng chữ.
- Anh nên đối mặt với sự thật… Không cần tự trách, không phải lỗi của anh, là tôi tự nguyện làm vậy. Cũng đừng bao bọc Hạ Gia, họ đáng bị trừng phạt vì tội lỗi của mình…
Kỷ Đình Dạ muốn nói gì đó, nhưng cánh cửa mở ra khiến hắn im bật. Kỷ Duệ bước từng bước nhỏ tiến đến bên giường, đôi mắt thơ ngây lúc này đã đỏ ửng vì khóc. Cậu níu lấy vạt áo Tống Kiều, nhỏ giọng nức nở:
- Cô Mẫn Hi… cô sẽ bỏ lại con sao? Cô đã hứa sẽ ở bên con mãi mãi mà…
Tống Kiều xoa đầu cậu nhóc, cười trong nước mắt.
- Khoai nhỏ ngoan, sau này phải nghe lời ba đấy… Tiếc quá, cô không thể làm mẹ của con rồi.
Kỷ Duệ lắc đầu, vừa lau nước mắt vừa kiên định đáp:
- Không đâu, cô chính là mẹ của Tiểu Duệ. Từ lần gặp đầu tiên, con đã muốn gọi như vậy rồi. Mẹ ơi… mẹ đừng bỏ con lại…
Tống Kiều có chút bất ngờ, nhưng sự bất ngờ đã nhanh chóng chuyển thành hạnh phúc. Cô nhìn Kỷ Duệ thật lâu, giống như muốn ghi nhớ gương mặt này của cậu.
- Được làm mẹ của Tiểu Duệ cô thật sự rất vui. Gặp được con là một điều tốt đẹp…
Đây là lời thật lòng của Tống Kiều, phải ra đi như thế này thật sự không nỡ.
Kỷ Đình Dạ đỡ lấy Tống Kiều, để cô tựa vào lòng mình. Hơi thở cô đang yếu dần, mi mắt lúc nào cũng có thể nhắm lại. Nhưng cô vẫn nắm lấy tay Kỷ Duệ, lắng nghe từng âm thanh nức nở của cậu bé. Tiếng khóc này, quen thuộc một cách kỳ lạ. Nó gợi lại một đoạn hồi ức mà Tống Kiều đã lãng quên.
Vòng tay ôm Tống Kiều của Kỷ Đình Dạ run lên, hắn ở bên tai cô không ngừng gọi trong tuyệt vọng.
- Mẫn Nhi, em đừng ngủ… Mẫn Nhi…
Tống Kiều cảm thấy rất mệt, cô muốn đáp lại hắn nhưng ý thức đã mơ hồ.
- Mẹ ơi… mẹ… mẹ đừng chết…
Tống Kiều thiếp đi trong lòng Kỷ Đình Dạ, trên gương mặt cô là nước mắt vẫn chưa khô. Kỷ Đình Dạ không biết cảm xúc của mình là gì. Là thống khổ, phẫn nộ hay hối hận… Hắn chỉ biết khi người con gái trong lòng ngừng hô hấp, thì lý trí và nhân tính vốn ít ỏi của hắn đã không còn. Những kẻ đã gây ra chuyện này, hắn sẽ khiến từng người sống không bằng chết.
Mỗi một giây phút qua đi, thân thể của cô gái trong lòng lại lạnh thêm một chút. Hắn đã cố gắng rất nhiều, nhưng dù có làm gì thì cũng không thể khiến cô ấm lại. Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng khóc của Kỷ Duệ là đặc biệt rõ ràng.
Kỷ Đình Dạ cúi đầu, giống như trước đây thì thầm bên tai cô:
- Nơi này lạnh quá, tôi đưa em về nhà.