• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Ninh đã có ý định buông xuôi, nhưng vào giây phút cuối cùng Tống Kiều đã đổi ý. Cô thu tay để Diệp Ninh ngã xuống sàn nhà.

- Cậu đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa. Coi như tôi trả ơn cứu mạng năm xưa cho cậu.

Diệp Ninh chật vật ngồi trên sàn, cố gắng hít lấy không khí để duy trì sự sống. Gương mặt cô sớm đã đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, thậm chí ngay đến giọng nói cũng đã khàn đặc lại.

- Mình biết năm đó vì nhất thời đố kỵ mà gây ra chuyện sai lầm. Mình cũng đang ngày ngày trả giá cho điều đó. Nhưng mà Kiều Kiều, mình không muốn mất cậu…

Đây là những lời chân thành nhất của Diệp Ninh, chỉ vì suy nghĩ không thông mà cô đã phá hủy tình bạn với Tống Kiều, còn hại chết người mà mình yêu nhất.

Tống Kiều nhìn Diệp Ninh từ trên cao, gương mặt thoáng nụ cười trào phúng.

- Cậu trả giá ư? Cho đến thời khắc này cậu vẫn không có ý định nói sự thật với mình, vậy mà cậu nói là cậu đã hối hận? Nghe có buồn cười không chứ.

- Mình có lý do riêng. Mình…

- Cậu thế nào?



Tống Kiều hỏi lại khiến Diệp Ninh nghẹn lời, cô có cảm giác Tống Kiều luôn nhìn thấu suy nghĩ bên trong của cô. Diệp Ninh cúi đầu, chỉ có thể thành thật đáp:

- Đúng vậy, mình sợ cậu sẽ hận mình. Bây giờ mình chỉ còn người thân duy nhất là cậu thôi. Mình càng sợ cậu sẽ vì báo thù Rose mà bất chấp nguy hiểm. Mình không muốn nhìn sự hi sinh của Diệp Ảnh trở nên vô nghĩa…

Tống Kiều cúi xuống túm lấy cổ áo Diệp Ninh, ánh mắt lạnh lùng trở nên sắc bén.

- Vì ai hả? Cậu nói thử xem…

Diệp Ninh cười khổ, trong lời nói không giấu được sự ân hận bi thương.

- Phải, vì mình… mình bỏ thuốc cậu, hại cậu mang thai. Cũng là mình làm lộ bí mật, khiến Rose tìm đến… đều là mình…

Chát…

Diệp Ninh hứng trọn cái tát phẫn nộ của Tống Kiều, nhưng cô không hề có cảm giác đau đớn. Mùi máu tanh nơi khóe miệng như nhắc nhở cô về những chuyện mình đã gây ra. Khiến cô chưa một đêm nào ngon giấc.

Tống Kiều đứng thẳng người, cô bây giờ cũng khó chịu chẳng khác gì Diệp Ninh.

- Cậu đã lựa chọn hi sinh tình bạn của chúng ta. Cuối cùng hại chết hai mạng người vô tội. Kẻ như cậu, không có tư cách bảo vệ bất cứ ai cả. Đi đi, cậu cút ngay đi…

Mấy lời sau cùng Tống Kiều gần như là hét lên, Diệp Ninh biết bây giờ cô đang mất bình tĩnh nên có nói gì cũng vô dụng. Nhưng cô không bỏ cuộc, không phải vì Tống Kiều mà còn vì bản thân cô nữa.

Diệp Ninh đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng. Nhưng trước khi rời đi, cô lấy ra một chiếc usb đặt lên bàn nước. Tống Kiều còn chưa kịp hỏi đó là gì thì Diệp Ninh đã lên tiếng trước.

- Đây là những gì mình thu thập được từ Rose. Mình không biết bà ta đang âm mưu cái gì nhưng trong kế hoạch đó cậu là nhân tố quyết định. Mình hi vọng cái này sẽ giúp được cậu trong việc báo thù.

Tống Kiều cau mày, cô chẳng mấy hứng thú với những mưu tính của lão hồ ly đó. Bởi vì dù sao cô cũng không có nhiều thời gian nữa, trước khi chết cô sẽ đem bà ta theo cùng.



Diệp Ninh không nhìn thấu được suy nghĩ của Tống Kiều, cô chỉ muốn giúp đỡ cái gì đó để chuộc tội. Và quan trọng hơn cả, cô không thể đứng nhìn Tống Kiều dấn thân vào nguy hiểm.

Rời khỏi quán bar, Diệp Ninh một mình lái xe trong vô định. Thành phố rộng lớn nhường này, lại không có một chỗ để cô dừng chân. Đây là báo ứng đi, bởi cô đã tham lam thứ không thuộc về mình.

Diệp Ninh nhớ đến lần đầu tiên gặp được người con trai đó, nụ cười ấy có một sự ấm áp đặc thù. Cô đã vì nụ cười khích lệ ấy mà nỗ lực. Trong cái hoàn cảnh huấn luyện khắc nghiệt có thể mất mạng bất cứ lúc nào, cô chỉ có một mong ước duy nhất là sống sót để có thể gặp lại người đó.

Cuối cùng, cô cũng đã vượt ải thành công để đứng vào hàng ngũ của tổ chức. Cô luôn muốn anh công nhận mình, nhiệm vụ nào cũng hoàn thành xuất sắc nhất. Nhưng vào đúng ngày sinh nhật của cô, cô lại chứng kiến người ấy uống say tỏ tình với người bạn thân nhất của mình.

Diệp Ninh không nhớ cảm giác khi đó là như thế nào, cho dù Tống Kiều đã từ chối nhưng nó không đủ làm vơi đi sự phẫn nộ và không cam lòng của cô. Thứ cô nỗ lực muốn có nhất thì Tống Kiều lại đạt được một cách dễ dàng, nhưng thay vì trân trọng thì lại làm tổn thương người đó. Diệp Ninh đau lòng thay anh, tức giận thay anh,… Và cuối cùng đã đánh mất lý trí mà phạm phải sai lầm.

Cô không thể lấy tình yêu ra biện minh cho hành động của mình, cô đã đánh mất đi những thứ mà đáng ra mình nên quý trọng… Tống Kiều nói rất đúng, cô không có tư cách đứng ra bảo vệ bất kỳ ai cả.

Nghĩ đến đây Diệp Ninh bất chợt nhớ đến Đàm Mặc. Hắn đã cho cô tình yêu chân thành, nhưng cô đối với hắn chỉ có sự biết ơn. Cô so với Tống Kiều năm đó còn tồi tệ hơn gấp vạn lần, cô có lập trường gì mà oán trách.



Sau khi Diệp Ninh rời đi, Tống Kiều đã một mình uống rượu đến nửa đêm trong phòng VIP. Trong lúc đầu óc mơ màng, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc từ cửa truyền đến.

- Vừa tỉnh lại đã sa đọa thế này rồi, ai không biết còn tưởng cô đang thất tình đấy.

Tống Kiều không ngẩng đầu, khinh thường đáp:

- Tôi uống rượu cũng chẳng ảnh hưởng đến ai, so với bị người ta đuổi giết như anh vẫn khá hơn nhiều đấy.

Đàm Mặc ngồi xuống cạnh Tống Kiều, không hề hờn giận trước sự châm chọc của cô.

- Tin tức nhanh nhạy thật. Biết sao được, tôi cũng vì muốn thay ai đó báo thù thôi.



- Tôi mướn anh à? Có thời gian thì quản người bên cạnh cho tốt đi.

Đàm Mặc tự rót cho mình một ly rượu, nhưng vừa đưa đến bên môi đã bị con ma men nào đó ngăn lại:

- Bị thương thì đừng uống. Nếu anh biết lúc tối tôi đã làm gì thì sẽ không bình tĩnh mà uống rượu với tôi đâu.

Đàm Mặc nhìn Tống Kiều, hiếm khi nghe lời ai khác ngoài Diệp Ninh.

- Tôi đến để cảm ơn cô đã thủ hạ lưu tình. Cũng xin lỗi vì những bất hạnh mà cô đã chịu đựng.

Tống Kiều ngẩng đầu, đôi mắt thấm men say nhìn thẳng vào Đàm Mặc:

- Hóa ra anh cũng biết nhỉ? Nếu xin lỗi có thể giải quyết được vấn đề thì luật pháp đã không tồn tại.

Đàm Mặc im lặng, hắn biết “xin lỗi” lúc này đối với Tống Kiều chẳng có ý nghĩa gì, nhưng hắn không thể không làm như vậy. Trong những âm mưu toan tính này, người tổn thương nhất không ai khác chính là cô. Hắn cũng không thể thừa nhận mình đã giúp sức trong bất hạnh của cô, chính vì vậy chỉ có thể âm thầm bù đắp. Cho dù cách làm khác nhau, nhưng hắn và Diệp Ninh không hẹn mà lại có cùng một suy nghĩ.

Trước khi biết rõ mục đích của Rose, hắn nhất định sẽ không để Tống Kiều cùng bà ta trở mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK