- Kỷ tổng, vừa rồi là em trai anh đột nhiên phát bệnh kéo lấy tôi. Tôi cũng không thể xuống tay đánh cậu ta được.
Tống Kiều nói thế thôi, nhưng cô chính là muốn giáo huấn Kỷ Đằng một trận. Nhưng Kỷ Đình Dạ đến, cô chỉ có thể thu liễm sự hung hăng vốn có của mình.
Kỷ Đình Dạ nới lỏng cà vạt, ngữ khí lạnh băng:
- Đã biết nó bệnh cô còn chọc vào làm gì? Sau này cứ tránh xa một chút là được.
Tống Kiều kinh ngạc, quay sang nhìn Kỷ Đình Dạ:
- Tôi chỉ tùy tiện nói thôi, không ngờ anh ta thật sự có bệnh. Nếu lần này vai diễn được thông qua, tương lai vẫn còn chạm mặt thường xuyên. Anh bảo tôi nên tránh kiểu gì?
- Không nhận nữa là được, tôi sẽ cho người thu xếp giúp cô.
Tống Kiều thật sự chịu không nổi sự chuyên quyền của hắn, thẳng thắn từ chối:
- Không phiền Kỷ tổng bận tâm. Thỏa thuận của chúng ta chỉ có một năm hiệu lực, nếu lúc này không tranh thủ kiếm chút tài nguyên củng cố sự nghiệp thì đến lúc rời đi tôi phải ngáp gió Tây Bắc sống qua ngày à?
- Cô nghèo đến vậy à?
Kỷ Đình Dạ liếc Tống Kiều, người phụ nữ này thật khó hiểu. Lúc trước còn một bộ không bận tâm mà bây giờ trong đầu luôn nghĩ đến tiền. Hay là lấy cớ để chống đối sự sắp xếp của hắn?
Tống Kiều là người thận trọng, ở trước, mặt ông bà Hạ và đám người Lăng Thiên cô có thể không cần che đậy, nhưng đối với Kỷ Đình Dạ thì không thể. Nếu cô cư xử quá khác biệt với tính cách của Hạ Mẫn Hi, luận đầu óc và độ nhanh nhạy của Kỷ Đình Dạ chắc chắn hắn sẽ phát hiện sự thật.
Tống Kiều hít sâu, chậm rãi nhả ra từng chữ.
- Đúng là hiện tại tôi không cần, nhưng tương lai thì chưa biết. Tôi từ hôn với Lăng Thiên, ít nhiều cũng sẽ gây ra sự rạn nứt giữa quan hệ hai nhà. Sau một năm, Hạ Thị không có anh giúp đỡ cũng khó mà nói lắm. Ba mẹ tôi đã lớn tuổi, tôi chỉ có thể tranh thủ chút thời gian này kiếm nhiều tiền một chút để hiếu kính bọn họ.
Tống Kiều nói quá mức thẳng thắn chân thành, bao nhiêu vốn liếng giành cho nhiệm vụ từ đó đến giờ đều được cô mang ra thể hiện. Tài xế ngồi phía trước còn cảm thán trước tấm lòng hiếu thuận của cô nhưng Kỷ Đình Dạ lại không hề thay đổi sắc mặt.
- Thôi được, nếu cô đã nói vậy tôi cũng không ngăn cản. Chỉ là nếu chịu thiệt đừng chạy đến tìm tôi.
Tống Kiều quay mặt đi, ai chịu thiệt còn chưa biết được.
Nhìn đoạn đường không quá quen thuộc, Tống Kiều khẽ nhíu mày:
- Chúng ta đang đi đâu vậy?
Kỷ Đình Dạ đang nhắm mắt dưỡng thần, cất giọng nhàn nhạt:
- Đón Tiểu Duệ.
Tống Kiều im lặng, chiếc xe chạy rất lâu cuối cùng cũng dừng lại trước cổng một căn biệt thự được thiết kế theo phong cách cổ kính. Từ bên ngoài nhìn vào, Tống Kiều chỉ thấy một vẻ lãnh lẽo âm u không khác gì bối cảnh phim kinh dị.
Cánh cổng rào tự động mở ra, tài xế cứ vậy chậm rãi lái xe đi vào. Lúc anh ta mở cửa xe, Tống Kiều có chút không mấy tình nguyện bước xuống. Quản gia đã đứng đợi sẵn, nhìn thấy Kỷ Đình Dạ thì thận trọng cúi chào:
- Kỷ tiên sinh đến rồi, ông chủ đang đợi ngài ở bên trong. Mời theo tôi...
Kỷ Đình Dạ rất tự nhiên nắm lấy tay Tống Kiều dẫn cô vào bên trong. Kỷ Duệ đang chơi ở sân vườn, thấy Tống Kiều đến thì liền mừng rỡ chạy lại.
- Cô Mẫn Hi, cô đợi con đợi lâu quá...
Nhóc ôm lấy chân Tống Kiều, trên gương mặt lộ ra sự hờn dỗi. Tống Kiều buông tay Kỷ Đình Dạ ra, sau đó cúi người bế nhóc lên:
- Công việc của cô có chút bận, xin lỗi Duệ Duệ nhé.
- Con không giận...
Nhóc vòng tay ôm lấy cổ Tống Kiều, có chút bực bội nhìn Kỷ Đình Dạ. Đừng tưởng vừa rồi nhóc không thấy ba nắm tay cô Mẫn Hi nhé...
Kỷ Đình Dạ vẫn rất dửng dưng, cất giọng trầm trầm:
- Lớn rồi, không nên làm nũng đòi bế như vậy.
- Tiểu Duệ chỉ mới 5 tuổi, con không cần quá nghiêm khắc vậy đâu.
Từ đằng xa, một người đàn ông trung niên chậm rãi đi đến. Ánh mắt của ông đầu tiên dừng trên người Tống Kiều, sau đó mới quay sang Kỷ Đình Dạ.
Tống Kiều cứ nghĩ chủ nhân của một căn biệt thự lạnh lẽo không chút hơi người này thì tính cách chắc chắn cũng giống với Kỷ Đình Dạ u ám trầm lặng. Nhưng người đàn ông trước mặt lại có nét phúc hậu, ánh mắt hiền hòa vô cùng ấm áp. Ông mỉm cười, ôn tồn nói:
- Đây là Hạ tiểu thư mà con đã nhắc đến sao?
Kỷ Đình Dạ gật đầu, lần nữa nắm tay Tống Kiều:
- Đúng vậy.
Sau đó hắn quay sang cô, bình tĩnh giới thiệu:
- Đây là ba nuôi của tôi.
Tống Kiều nhẹ nhàng đặt Kỷ Duệ xuống, lễ phép cúi đầu:
- Cháu chào bác trai, cháu tên là Hạ Mẫn Hi.
Người đàn ông hài lòng gật đầu:
- Ta họ Lưu, tên là Vũ Bằng.
- Bác Lưu
Tống Kiều híp mắt, cô rất có thiện cảm với người đàn ông này. Quản gia đi đến, hướng Lưu Vũ Bằng cất giọng cung kính:
- Ông chủ, trà đã chuẩn bị xong rồi.
Lưu Vũ Bằng gật đầu, nói với giọng trầm ấm:
- Đi nào, một người bạn vừa tặng ta trà ngon. Chúng ta cùng ra vườn thưởng thức.
Kỷ Đình Dạ đáp một tiếng, dẫn theo Tống Kiều và Kỷ Duệ theo sau Lưu Vũ Bằng.
Tống Kiều không thích uống trà, vì vậy cô ra xích đu chơi cùng Kỷ Duệ. Lưu Vũ Bằng nhìn cả hai đùa giỡn phía xa nói với Kỷ Đình Dạ:
- Tiểu Duệ từ nhỏ lầm lì, ít khi ta thấy nó mở lòng với ai. Ở bên Hạ Mẫn Hi, nó mới thật sự giống một đứa trẻ.
- Cô ấy đã cứu Tiểu Duệ, còn rất yêu thương thằng bé.
Lưu Vũ Bằng nhấp một ngụm trà, nói bằng giọng từ ái:
- Ta mừng vì con đã tìm được người phù hợp. Hình ảnh này không có nhiều, nhất định phải giữ cho tốt.
Kỷ Đình Dạ nhíu mày, cất tiếng hỏi:
- Ba không trách con sao?
- Ta vui còn không hết sao lại trách con?
- Xin lỗi, làm ba thất vọng rồi.
Lưu Vũ Bằng lắc đầu, ông đã từng này tuổi rồi. Cũng biết phân biệt phải trái. Con cháu có phúc của con cháu, ông không muốn can thiệp quá nhiều.
Kỷ Đình Dạ nói xong câu đó thì cũng im lặng, hắn chăm chú nhìn Tống Kiều và Kỷ Duệ đang thích thú chải lông mèo. Không chỉ có con trai hắn, ngay đến cô cũng giống hệt một đứa trẻ con.
Tiễn một nhà ba người của Kỷ Đình Dạ ra về, quản gia đứng sau lưng Lưu Vũ Bằng mới chậm rãi nói:
- Ông chủ, ông định để cô gái cướp mất vị trí thiếu phu nhân Kỷ Gia của tiểu thư thật sao?
Lưu Vũ Bằng nhíu mày, hiếm khi tức giận với quản gia:
- Chú ý cách dùng từ của chú, cái gì gọi là "cướp mất". Cái vị trí đó vốn dĩ chưa từng là của Tiểu Tuyết. Ta giúp nó đánh tiếng đã là đủ lắm rồi. Hãy để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi.
- Tôi xin lỗi, chỉ là tôi cảm thấy bất công thay cho tiểu thư. Cô ấy mới là con gái của ngài, sao ngài lại không giúp cô ấy.
Lưu Vũ Bằng quay đầu, nhìn quản gia bằng cái nhìn rét lạnh:
- Chú muốn tôi giúp thế nào? Đem ơn nghĩa năm xưa ra để ép Tiểu Dạ cưới con gái mình? Mặc kệ người nó yêu là một người khác? Chú nên chú ý thân phận của mình, đừng chỉ biết chiều theo ý muốn của Tiểu Tuyết mà bất chấp đúng sai nữa.
Quản gia cúi đầu trầm mặc, ông ta đúng là đã vượt quá thẩm quyền. Nhưng chứng kiến Lưu Tuyết Lam đau khổ vì tình, ông lại cảm thấy lòng xót xa khó nhịn. Đại tiểu thư thông minh cao quý như vậy, có điểm nào không xứng với Kỷ Đình Dạ? Vậy mà hắn ta thà chọn một đứa con gái tầm thường, cũng nhất quyết cự tuyệt đại tiểu thư. Để rồi xem, ông sẽ khiến hắn ta sáng mắt ra.