• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

  • Chuyện tôi từng là Hạ Mẫn Hi hẳn là Diệp Ninh đã nói với anh nhỉ?
Tống Kiều nhìn Kỷ Đình Dạ, cô gần như chắc chắn với suy đoán của mình. Ban đầu cô vì một lòng báo thù, hơn nữa bản thân bị tiêm thuốc đang nghiên cứu thì khả năng sống rất thấp nên cô đã giả vờ mất ký ức. Bí mật này chỉ có Diệp Ninh biết, cô ấy không nói còn ai vào đây.

Nhưng trái với suy nghĩ của cô, Kỷ Đình Dạ lại lên tiếng phủ nhận:

- Không phải, cô ta chỉ nói với tôi em là mẹ của Tiểu Duệ mà thôi.

Tống Kiều kinh ngạc, nghi hoặc đáp:

- Vậy làm sao anh biết?

Cái này không khoa học a, chẳng lẽ Kỷ Đình Dạ thật sự biết thuật đọc tâm sao?

Kỷ Đình Dạ thấy cô hoang mang, không khỏi bật cười.

- Tôi thấy em cũng chẳng muốn che giấu. Thật ra tôi đã nghi ngờ từ lâu, nhưng chuyện này quá mức hoang đường nên không dám khẳng định nên chỉ có thể đem một căn bệnh đa nhân cách ra để lấp liếm. Nhưng ngày đó Diệp Ninh bất chấp nguy hiểm đến cứu em và Tiểu Duệ thì tôi đã chắc chắn. Diệp Ninh với em thân thiết như ruột thịt, cô ta không có khả năng đi cứu người đã khiến em sống giở chết giở.

Tống Kiều gật gù, đúng là đáng nghi thật. Kỷ Đình Dạ ngồi xuống cạnh cô, vẫn là ánh mắt ôn nhu cười giọng điệu trầm ấm.

- Nhưng khi Hạ Mẫn Hi chết tôi đã rất sợ. Tôi sợ em không trở về, sợ em cũng gặp bất trắc. Nhưng khi nhận được tin em vẫn bình an thì tôi đã yên lòng.

- Vậy sao anh lại không vạch trần em?



Tống Kiều cảm thấy với tính cách của Kỷ Đình Dạ thì nhất định sẽ bày trận đến bắt người. Nhưng hắn lại không hề đả động đến cô, mãi đến khi kế hoạch được triển khai mới bắt cô đến bàn điều kiện.

Kỷ Đình Dạ không muốn giấu giếm, cười đáp:

- Bởi vì tôi muốn cứu em. Chỉ có em mới có thể khiến Rose lộ diện. Tôi vốn muốn bắt bà ta thẩm vấn, nhưng có lẽ kế hoạch đã thành công ngoài mong đợi nên tôi không cần thiết phải làm vậy nữa.

Tống Kiều thấy bộ dạng khoe mẽ của Kỷ Đình Dạ thì bĩu môi, cất giọng ghét bỏ:

- Được rồi, xem thái độ của anh có phải là muốn được khen ngợi không?

Kỷ Đình Dạ còn chưa đáp lời, đột nhiên Phong Khiêm hối hả chạy vào cắt ngang cuộc trò chuyện. Trước giờ anh ta vẫn luôn điềm tĩnh, chưa từng làm ra hành động thất thố như vậy. Kỷ Đình Dạ cau mày, lạnh giọng:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Phong Khiêm mặt xám như tro, chậm rãi đáp:

- Người mà ngài bảo tôi tìm tôi đã tìm được. Nhưng lúc đến nơi mới biết bản thân đã chậm một bước. Nhị thiếu đã đem người đi rồi, chúng tôi không tìm được cậu ấy.

Sắc mặt Kỷ Đình Dạ chuyển lạnh, ngay đến Tống Kiều cũng kinh ngạc không thôi. Cô lập tức mở di động, bên trong có đến mười mấy cuộc gọi nhỡ từ một số mấy công cộng. Tống Kiều định đứng lên, nhưng bả vai đã được Kỷ Đình Dạ đè xuống.

- Em ngoan ngoãn ở đây, tôi sẽ xử lý ổn thoả.

Tống Kiều gạt tay hắn ra, vì lo lắng mà giọng nói cũng bắt đầu run lên.

- Sao em ở đây được chứ? Kỷ Đằng có bệnh đó, anh không biết sao? Nếu anh ta gặp được Từ Tranh thì lớn chuyện rồi.

- Làm sao tôi không biết chuyện này được chứ, nhưng em hiện tại đang bị thương. Tôi không thể để em xảy ra bất trắc được.

Tống Kiều đã gấp muốn chết, cô thật sự hối hận vì đã tắt điện thoại. Nếu sớm biết được thì cô đã không để Kỷ Đằng mang Từ Tranh đi rồi.

- Đây chẳng qua là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại. Anh quên em có thân phận gì à?



Kỷ Đình Dạ biết không thể thuyết phục, chỉ có thể đồng ý để cô cùng đi. Vì để tìm bọn họ, Kỷ Đình Dạ gần như đã lật ngược Tân Hải.

Mà lúc này, trong căn phòng rộng mênh mông chỉ có vài cây đèn vàng nhạt gắn tường, không gian tối tâm mà lạnh lẽo. Từ Tránh bị trói trên ghế, hai mắt bịt chặt khiến cậu càng cảm thấy bất an. Từ nhỏ cậu đã rất sợ hãi bóng tối rồi, xem ra đây chính là người quen của cậu.

- Anh là ai hả? Mau thả tôi ra…

Người kia vuốt má Từ Tranh, giây sau thì cất lên giọng nói quen thuộc.

- Lâu như vậy không gặp, cậu quên tôi rồi sao?

Từ Tranh điếng người, nghiệt duyên của cậu đã tìm đến rồi. Thấy sắc mặt cậu thoáng cái trắng bệch, Kỷ Đằng nở nụ cười trầm thấp.

- Sợ rồi, nếu biết sợ thì sao còn muốn trốn. Hay do tôi đã quá nuông chiều cậu, cho nên cậu mới không xem lời tôi ra gì? Cậu nói đi, lần này là muốn tôi đánh gãy chân nào?

Trên trán Từ Tranh đổ một tầng mô hôi, ký ức tăm tối lần nữa thi nhau kéo về. Cậu sợ người đàn ông này, cậu thật sự không muốn gặp lại hắn ta.

Kỷ Đằng mãi không nghe thấy câu trả lời, lập tức dùng sức bóp cằm Từ Tranh ép buộc cậu ngẩng lên:

- Không muốn nói ư?

Từ Tranh cau mày, cố gắng chịu đựng cơ đau mà Kỷ Đằng đem lại. Cậu khó khăn mở miệng, cất giọng đứt quãng.

- Nhị thiếu gia… xin anh… tha tôi đi…

Kỷ Đằng nhếch môi, ánh mắt tối tăm như một đầm lầy chết chóc nhìn thẳng Từ Tranh.

- Cậu có biết lúc cậu giả chết tôi đã sống thế nào không? Cậu vì trốn tôi, thật là dụng tâm lương khổ…

Từ giọng điệu lời nói của Kỷ Đằng, Từ Tranh nhận ra hắn đang phát bệnh. Nếu cậu muốn nguyện vẹn đợi người đến cứu, cậu không thể chọc giận hắn thêm.



- Tôi không dám nữa… đều là lỗi của tôi. Thiếu gia… anh bình tĩnh lại đi…

Kỷ Đằng cúi xuống, tàn nhẫn cắn rách môi Từ Tranh. Cậu đau đến suýt chửi thề, nhưng chỉ có thể nhịn xuống.

- Năm đó tôi vì muốn trả thù cho ba tôi nên mới trốn đi, tôi thật sự không muốn làm Nhị thiếu gia và đại thiếu gia khó xử. Thật đó… anh tin tôi đi…

Từ Tranh nói rất thành khẩn, đem vốn liếng từ vựng cả đời ra để thuyết phục Kỷ Đằng. Cậu biết người này thất thường, chứng nóng nảy và cố chấp của hắn mấy năm nay có dấu hiệu ngày càng tệ hơn.

Bầu không khí rơi vào trầm mặc, đột nhiên điện thoại trên bàn sáng lên. Tiếng chuông kéo dài như bất tận. Từ Tranh trong lòng thay bản thân cầu nguyện. Mong là Kỷ Đình Dạ có thể đến nhanh hơn.

Kỷ Đằng cầm lấy di động, nhếch môi cười khẩy:

- Mong có người đến cứu cậu sao? Mơ tưởng…

Kỷ Đằng ném vỡ chiếc ly thủy tinh, Từ Tranh lập tức theo bản năng thu người lại.

Đột nhiên cánh cửa bật mở, một người đàn ông chậm rãi tiến vào:

- Nhị thiếu, Kỷ tổng đến rồi.

Trái tim đang treo ngược của Từ Tranh cuối cùng cũng hạ xuống. May quá, được cứu rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK