• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Kỷ Đình Dạ đến, Từ Tranh còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người kia. Trong lòng Từ Tranh phát lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn vờ như bình tĩnh.

- Nhị thiếu, anh thả tôi ra trước được không? Chúng ta từ từ nói chuyện.

Kỷ Đằng u ám nhìn qua, lạnh giọng đáp:

- Ồ, là lại muốn lừa ta. Cậu có mấy cái mạng, có thể chết bao nhiêu lần.

Từ Tranh trầm mặc, định giải thích thì lại bị lời nói của Kỷ Đằng chặn lại.

- Chừa chút hơi sức đi. Ngày tháng sau này còn dài, sẽ để cậu từ từ nói.

Từ Tranh còn chưa kịp hiểu chuyện gì, cửa chính đã bị người đẩy vào. Cậu còn nghĩ là Kỷ Đình Dạ và Tống Kiều đến cứu nguy, lại không nghĩ nghe thấy một thanh âm xa lạ.

- Nhị thiếu thật có nhã hứng, chi bằng đến chỗ tôi làm khách vài ngày.

Kỷ Đằng nhướn mày, bàn tay chậm rãi đặt ở thắt lưng. Đáng tiếc vẫn là chậm một bước, phía sau tên kia còn có một đám người. Mà điều đặt biệt hơn là, tất cả đều có súng.

Những họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào Từ Tranh, nhưng vì mắt cậu đã sớm bị che nên không thấy được. Đến lúc này Kỷ Đằng mới biết bản thân đã rơi vào bẫy người ta, nhưng muộn rồi.

Kỷ Đằng không lại manh động, bộ dạng vẫn vô cùng dửng dưng tùy ý.



- Tôi không biết các người là ai, nhưng nếu đã mời thì đành làm phiền vậy.

Tên áo đen gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho người phía sau tiến lên mở trói cho Từ Tranh sau đó kéo cậu đứng lên. Họ vẫn như cũ không tháo khăn bịt mắt, khiến cậu không cách nào phân biệt được động tây.

Một đám người lặng lẽ đến rồi lại lặng lẽ đi, đến lúc Tống Kiều và Kỷ Đình Dạ đến thì đã không còn ai cả. Tống Kiều cau mày, tín hiệu vừa rồi rõ ràng là ở đây. Cô nhìn dấu giầy ngon ngang trên sàn, u ám nói:

- Hỏng, chúng ta đến chậm rồi. Có lẽ Kỷ Đằng đã được báo tin, lúc này đem Từ Tranh đi mất.

Kỷ Đình Dạ duy trì trầm mặc, lâu sau mới đáp lời.

- Tôi không nghĩ vậy đâu. Người của Hắc Dạ đều chỉ đi một loại giày đặc biệt, mà dấu giày này không phải của họ.

Tống Kiều há hốc mồm, trừng trừng nhìn Kỷ Đình Dạ.

- Anh nói Kỷ Đằng cũng sai khiến được người của Hắc Dạ sao?

Kỷ Đình Dạ gật đầu. Vì phòng hờ bất trắc, hắn đã đem một phần quyền lực của mình giao cho Kỷ Đằng. Đáng tiếc chứng nóng nảy của Kỷ Đằng ngày càng nặng, nếu không khống chế được sẽ làm ra mạng người. Chính vì vậy mà Kỷ Đình Dạ mới bắt tay với Từ Tranh giúp cậu tạo cái chết giả, sau đó thả cậu ra khỏi Kỷ Gia. Kỳ thật hắn không dám chắc em trai mình có yêu Từ Tranh thật hay không, nhưng sự ỷ lại và chiếm hữu mà hắn dành cho đối phương là hoàn toàn thật. Mọi rắc rối đều bắt nguồn từ lần bị bắt cóc đó, đến bây giờ vẫn không thể giải quyết ổn thỏa.

Tống Kiều cũng biết sơ sơ chuyện này, nhưng cô lại không có hứng thú tìm hiểu. Vấn đề trước mắt là tìm người về, mong là Từ Tranh dù bị phế tứ chi vẫn còn giữ được cái mạng.

- Nếu này không phải là thuộc hạ của anh, vậy có khi nào họ đã gặp nguy hiểm không?

- Chỗ này không có dấu vết ẩu đả, cũng không có máu. Có lẽ họ tạm thời an toàn, nhiều khả năng đối phương dùng nó để đối phó với tôi.

Kỷ Đình Dạ nói đến dửng dưng, đủ thấy hắn đã trải qua những chuyện tương tự như thế này rất nhiều lần. Tống Kiều thở dài, cô đúng là mệnh lao lực a.

- Ngay đến nhị thiếu cũng ngoan ngoãn bin bắt đi, không biết là thế lực nào đứng đằng sau nữa.

Kỷ Đình Dạ nắm lấy Tống Kiều, hành động dịu dàng giống như trong quá khứ. Hắn vừa đi vừa thản nhiên đáp lời cô:

- Sốt ruột làm gì, hắn sẽ tự mình tìm đến chúng ta sớm thôi. Trong khoảng thời gian đó, Kỷ Đằng và Từ Tranh chắc chắn sẽ an toàn.

Tống Kiều gật đầu, dù trời có sập xuống vẫn có người đàn ông này chống đỡ. Hơn nữa đứa em chồng trai này cũng rất hỗn xược, để cậu ta nếm chút mùi vị đau khổ mà mài dũa lại cái nết đi.



Tống Kiều tự nhận bản thân rất thù dai, cô cũng không phải là người rộng lượng.

Trong lúc Kỷ Đình Dạ đang đợi cuộc gọi từ kẻ đứng sau, thì Kỷ Đằng lại bị đánh đến thừa sống thiếu chết. May mắn hắn từ nhỏ đã chịu đòn quen, cho dù đổ máu cũng không rên lấy một tiếng. Ngược lại là Từ Tranh, cậu đã kêu gào suốt hai giờ đồng hồ để ngăn chặn đám người đó “bạo hành” Kỷ Đằng, nhưng tiếc là không có hiệu quả.

Rose thấy cậu ta kêu đến phát phiền, lập tức hung hăng đạp cậu ta một cái:

- Câm miệng, ngươi gào cũng vô dụng. Ngươi cảm thấy hắn sẽ nghe lời ngươi sao?

Từ Tranh hốc mắt đỏ hoe, giận đến cắn môi.

- Còn không phải là do bà dưỡng ra sao? Đúng là tuổi già mắt kém. Nếu không phải bà, nhị thiếu gia cũng không bị đánh.

Rose cũng giận đến tái mặt, bà lại không chút nhân nhượng đánh vào đầu Từ Tranh.

- Ta có mắt ta kém hay không kém liên quan gì đến cậu. Ngược lại là cậu đấy, chẳng lẽ không thấy ta cũng bị nhốt trong này sao?

Tiếng thở dài của Lý Sơn từ phòng đối diện vọng sang, theo sau đó là thanh âm khàn khàn:

- Này nhóc, đừng đem chuyện tuổi tác ra nói với phụ nữ nếu không muốn ăn đòn. Cậu nên giữ sức đi, không biết còn phải ở nơi quỷ quái này bao lâu đâu.

Tiếng đánh đập ở bên ngoài cuối cùng cũng dừng, chỉ còn lại tiếng bước chân đều đều vọng đến. Rose không ngẩng đầu, dù bị giam trong này nhưng vẫn không mất đi sự kiêu ngạo vốn có. Wilson đứng bên ngoài, cười mà như không nhìn vị chủ thượng mà mình từ phụng sự.

- Ngài vẫn khỏe chứ, chủ thượng đại nhân.

Rose nhếch môi, trong lời nói là sự khinh thường.

- Con chó ta nuôi đột nhiên quay lại cắn ta, cậu nói xem ta có khỏe được hay không?

Wilson chậc lưỡi, lắc đầu làm ra vẻ tiếc nuối.

- Đáng ra ngày hôm đó nếu chủ thượng đủ quyết đoán giết Lâm Cảnh Hàn và Kỷ Đình Dạ, thì đã không cần tôi phải đích thân ra mặt thế này. Bà lại còn muốn giải tán Bạch Hồ, bà có từng hỏi ý tôi chưa?

Trong mắt Rose tràn ngập phẫn nộ, bàn tay nắm chặt đến phát đau. Bà ngẩng đầu, gằn giọng.



- Nơi này là ta tự mình tạo dựng, ta muốn hủy thì hủy cần phải hỏi ai. Tên vong ân phụ nghĩa nhà cậu, uổng cho ta bao nhiêu năm qua vẫn đối tốt với cậu.

Wilson bật cười, ánh mắt rét lạnh liếc về phía Rose.

- Bà làm gì thì bà tự biết. Bất quá tôi đúng là vẫn nhớ ơn bà. Bằng không, bà nghĩ bà vẫn có thể lành lặn ngồi ở đây chửi mắng sao? Đợi đi, đến lúc Tống Kiều và Kỷ Đình Dạ đến đây, tôi sẽ cho một nhà các người xuống suối vàng đoàn tụ.

Rose sững sờ, trong lòng bắt đầu phát lạnh. Bà chết thì cũng thôi đi, tại sao nhất định phải liên lụy đến Tống Kiều. Lý Sơn bên kia đảo mắt qua Wilson, cười nhạt:

- Sao cậu tự tin vậy, lỡ như đó là ngày chết của cậu thì sao? Đúng là giống hệt cha cậu năm xưa, đều là thứ tiểu nhân bỉ ổi luôn dùng mưu hèn kế bẩn để hãm hại người ta. Thế mà vẫn khăng khăng bản thân mới là người bị hại.

Bàn tay Wilson nắm chặt, sắc mặt u ám dần theo từng lời của Lý Sơn. Gã phẫn nộ đến phát điên, lớn tiếng hét.

- Lôi ông ta ra đây, đưa đến phòng thí nghiệm. Không phải ông rất thích chế ra mấy thứ đó ư, hôm nay tôi sẽ cho ông trải nghiệm nó.

Lý Sơn nhếch môi, nhàn nhạt đáp:

- Cậu nghĩ kỹ rồi ư? Nếu lấy mạng tôi đổi mạng em gái cậu, tôi cảm thấy mình vẫn lãi chán đấy.

- Ông không cần uy hiếp, tôi đã có lựa chọn ưu tú hơn.

Đám người kia nghe lệnh Wilson, đem Lý Sơn đi ra gian ngoài nơi Kỷ Đằng đang ở. Ông ngược lại không chút sợ hãi, vụn trộm trao đổi ánh mắt với Rose. Hai người ngược lại rất ăn ý, khiến Wilson không chút nghi ngờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK