Ngày tôi ra đời là rằm tháng giêng âm lịch, bởi vậy nên từ khi sinh ra, tôi đã người bị trong tộc coi là nghiệt súc xui xẻo, thậm chí còn định ném tôi đi.
Cũng may nhà tôi là đích tôn, ba ba (ba tôi) lúc ấy dựa vào lý lẽ biện luận, kiên quyết giữ tôi lại.
Năm tôi mười hai tuổi, cả nhà tôi bị ép chuyển đến thị trấn nhỏ cách nhà cũ hai mươi dặm.
Ba ba thường nói, nếu như nãi nãi (bà) vẫn còn, tổ gia cũng không đến nỗi tuyệt tình đánh đuổi nhà chúng tôi đi như vậy.
Đáng tiếc nãi nãi (bà) vì bệnh tật đã tạ thế (mất) trước khi ba ba trưởng thành, mà gia gia (ông) tôi, không lâu sau đó cũng biến mất!
Tổ gia họ Diệp của chúng tôi, là một gia tộc lớn. Nghe ba ba nói, huyết mạch Diệp gia trời sinh thông linh, nhưng chỉ có nữ nhi đích tôn (con gái đích tôn) mới có khả năng nắm giữ quyết khiếu (bí quyết) thông linh.
Trong tộc, địa vị của nữ đích tôn thập phần tôn quý, lại nhất định kén rể, con rể tới cửa phải đổi thành họ Diệp, sinh ra con gái cũng là họ Diệp.
Mỗi đời đích tôn đều sẽ chọn ra một nữ thông linh để phụ trách trách nhiệm tộc trưởng.
Thông linh nữ mỗi đời sẽ truyền lại quyết khiếu cho con gái của mình.
Đáng tiếc truyền đến đời nãi nãi tôi, không biết vì lý do gì lại bị chặt đứt hương hỏa.
Kết quả thông linh nữ truyền cho tiểu cô cô Diệp Mai của nhị phòng.
Vị trí tộc trưởng cũng dừng lại tại đây!
Đến năm tôi mười hai tuổi, tổ gia càng kiên quyết yêu cầu nhà chúng tôi rời xa khỏi tổ trạch, đối đãi với chúng tôi như thể đánh đuổi ôn dịch.
Không ở lại cũng tốt, dù gì bọn họ cũng đâu có phải là thân nhân, mà là cừu nhân mới đúng! Quá vô tình vô nghĩa! Trước lúc rời đi, tôi đã lập lời thề: Từ nay về sau, tôi nhất định sẽ không bao giờ đặt chân lên mảnh đất này nữa!
Chớp mắt một cái gia đình chúng tôi đã ở Khương Gia Trấn được ba năm, song không ai ngờ được rằng, vào một đêm mấy hôm trước, chị hai trên đường đi làm về bị ba tên lưu manh kéo đến bụi cỏ ven đường chà đạp.
Những chuyện xảy ra quả thực giống như một cơn ác mộng!
Chị hai làm việc trong thành phố, một tháng mới quay về đây thăm nhà một lần.
Hôm ấy, xe bus bị hỏng giữa đường, lúc xuống xe trời đều đã tối đen.
Ba tên lưu manh đi theo chị hai là thôn nhân quanh Khương Gia Trấn, đã sớm thèm nhỏ dãi sắc đẹp của chị.
Bọn hắn cứ nghĩ rằng, cô gái chịu thiệt thòi như vậy, nhất định sẽ ngậm đắng nuốt cay để giữ lại danh tiếng cho mình, không dám làm lớn chuyện.
Thế nhưng chị hai lại kiên quyết hết lần này tới lần khác một mực báo cho cảnh sát.
Ngay tối hôm đó, cả ba đều bị tóm.
Tới sáng hôm sau vừa mở cửa ra, lập tức đã có mấy bà tám cố ý đứng trước cửa nhà chúng tôi lớn tiếng phun nước bọt, ném vào mặt nhà chúng tôi những từ “Tiện hóa”, “đãng phụ”!
Ngược lại, chị hai thản nhiên tiếp nhận, nhàn nhạt nhìn lướt qua đám người nhiều chuyện bên ngoài kia, nhỏ giọng an ủi tôi và mẹ: “Tiểu Huỳnh, mẹ, đừng để ý đến những người này, chỉ cần chúng ta không để ý tới bọn họ, bọn họ sẽ nhanh chóng cảm thấy vô vị! Lại nói, đám người nhiều chuyện này, sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải báo ứng.”
Từ trước đến nay chị hai rất hay gắng gượng, tuy ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng hai mắt lại sưng húp như quả đào.
Đêm qua hai chị em ngủ chung phòng với nhau, sáng sớm tỉnh lại, gối đầu của chị ướt đẫm.
Hai mẹ con tôi không dám nhiều lời, rất sợ chị hai thương tâm.
Năm nay chị ấy mới tròn hai mươi tuổi, là tuổi đẹp nhất của một người con gái.
Gặp phải chuyện như vậy, ông trời quả là không có mắt!
Chị hai nói xong lời này quay vào trong phòng, mở một cuốn sách cũ ra rồi ngồi vào bàn đọc sách như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Kỳ thật đó cũng không phải là sách, mà là một cuốn giấy trúc ố vàng phát giòn, bên trên vẽ bát quái đồ.
Tôi vụng trộm quan sát chị ấy, phát hiện tâm tư của chị căn bản không ở trong sách.
Ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua khung cửa sổ chiếu lên trên người chị đang rơi vào trong trầm tư của tôi thật giống như một bức tranh mỹ lệ!
Nhưng trong mắt tôi lại luôn hiện ra cảnh tối ngày hôm qua, lúc chị ấy lảo đảo từ bên ngoài nhào vào trong nhà, trên gương mặt kia đầm đìa nước mắt.
※
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, còn chuyện xấu lại truyền xa ngàn dặm, sự tình thật giống như một cơn gió lốc, chỉ trong thời gian một buổi tối, tất cả cả bạn cùng lớp đều biết hết! Tốc độ đó khiến tôi cảm thấy quá kỳ lạ!
Lúc tan học, mấy bạn học nữ tụ tập một chỗ nghị luận, một nữ sinh tên là Trần Lệ nhìn tôi một cái, sau đó có ý lớn tiếng châm biếm: “Đúng thế, là chị gái của Diệp Huỳnh bị người luân gian (cưỡng hiếp tập thể)! Aiz, mọi người không biết chứ, chị cậu ta vốn rất lẳng lơ! Nói êm tai là làm chuyên gia trang điểm ở thành phố, nhưng lần nào trở về cũng ăn mặc giống như yêu tinh, ai biết là biến hóa cho nữ hay vẫn là biến hóa cho nam!”
Tôi cực kỳ tức giận, trợn tròn hai mắt căm tức nhìn Trần Lệ. Gằn từng chữ từng chữ một: “Cậu lặp lại lần nữa thử xem?”
Cậu ta chán ghét tôi thì cũng cho qua đi, thế nhưng là vì cái gì mà ở trước mặt mọi người chà đạp thanh danh của chị hai như vậy cơ chứ?
Lần trước chị họ cậu ta kết hôn, là chị hai tôi tới hỗ trợ trang điểm cho tân nương (cô dâu), chớp mắt một cái cậu ta cứ thế mà chà đạp lên thanh danh của chị hai!
Ngay trước mặt toàn bộ bạn học trong lớp, Trần Lệ cũng không chịu chịu thua, thập phần hung ác nói: “Nói một lần? Nói mười lần, một trăm lần tao vẫn nói như vậy đấy! Chẳng lẽ tao nói sai à? Hừ, bị mấy gã đàn ông chà đạp như thế mà vẫn còn mặt mũi đi báo cảnh sát, chắc là muốn người ta bồi thường tiền chứ gì? Chị mày là gái bán hoa, ở bên ngoài bán còn chưa đủ, còn muốn trở lại trong nhà bán tiếp!”
Tôi tức đến run cả người, chỉ vào mặt Trần Lệ nói: “Cậu ăn nói cho cẩn thận, cái gì mà bán hay không bán! Nói khó nghe như vậy, cậu…”
Tôi còn chưa nói dứt lời, Trần Lệ đã liếc mắt ra hiệu, mấy bạn học nữ thân thiết với cậu ta lập tức lên tiếng phụ họa, nhấn chìm lời tôi nói vào trong ồn ào!
“Ôi, ghê quá đi, coi Diệp Huỳnh nói cái gì kìa, còn chuẩn bị động thủ cơ đấy!”
“Có mấy người ấy à, không cãi lại được nên lại định dùng bạo lực đấy!”
“Nói không chừng, hai chị em nhà này đều là mặt hàng giống nhau…”
“Đúng vậy í, nghe nói chị cậu ta ở trên thành phố vốn là làm loại nghề này, thế mà vẫn còn mặtt mũi nói bản thân bị người gian luân (cưỡng hiếp tập thể), vốn dĩ là hàng phế phẩm đi!”
“Đúng, bản thân không phóng đãng thì sao đàn ông có thể mò tới được? Tại sao người khác không gặp phải chuyện này mà hết lần này đến lần khác lại tìm tới chị của cậu ta?”
Rốt cuộc tôi cũng không nhịn được nữa, hết lên một iêng, đưa tay đẩy bạn học nữ đứng ngay gần bên cạnh tôi, hét to: “Nói bậy, các người nói bậy!”
Bạn nữ kia bị tôi đẩy, sau lưng đập vào cạnh bàn, lập tức thất thanh kêu lên, “Au ui, đau quá, Diệp Huỳnh đánh người!”
“Diệp Huỳnh đánh người! Diệp Huỳnh đánh người!”
Lập tức có người đẩy tôi xuống đất, hết người này đến người nọ đấm đá về phía tôi, còn có người nói: “Đánh chết mày dã nha đầu (con nhãi ranh) này, dám ở Khương Gia Trấn chúng tao làm loạn, cũng không nhìn lại coi nơi này là nơi nào.”
“Đúng, một kẻ khác họ như mày, là ai cho mày cái lá gan ở trước mặt bọn tao làm càn như vậy hả?”
“Họ Diệp thì thế nào? Diệp Gia đã không cần nhà chúng mày từ lâu rồi, chúng mày còn mặt dày mày dạn bám lấy họ Diệp, ai biết là con hoang đến từ xó xỉnh nào!”
"Diệp Gia có một nhà chúng mày, tao còn thấy nhục giùm hộ cho Diệp Gia!”
Vô số nắm đấm rơi trên người tôi, tôi chỉ có thể ngồi chồm hỗm xuống che lấy đầu, căn bản không thể nào phản kháng lại.
“Phi.” Một miếng nước bọt rơi trên đầu tôi, tiếp đó, có người cầm lọ mực nước màu xanh lên, vặn nắp ra đổ xuống đầu tôi, mực màu xanh lam tức khắc chảy từ trên đầu xuống quần áo tôi đang mặc.
Tôi tức đến run cả người, trong mắt không hề chảy ra một giọt nước mắt nào. Nếu như con mắt có thể phun ra lửa, vậy thì lửa trong mắt tôi đã sớm thiêu chết đám người này.
Nhìn đủ loại sắc mặt đắc ý trước mắt, tôi chỉ có thể trừng mắt uất hận nhìn Trần Lệ, nắm chặt nắm đấm! Từ ba năm trước khi nhà chúng tôi chuyển tới, Trần Lệ đã luôn nhắm vào tôi, và ngày hôm nay lại đặc biệt quá đáng.
“Nhìn, nhìn cái gì? Còn nhìn nữa tao móc mắt mày ra bây giờ!”
Trần Lệ đắc ý nhìn chằm chằm tôi, thần sắc thập phần phách lối.
Cậu ta di chuyển tròng mắt, đột nhiên cầm lấy bút máy, ra hiệu cho hai nữ sinh bên cạnh, trong miệng nói: “Loại xú nha đầu (ranh con thối tha) như mày, phải dạy dỗ giáo huấn một chút mới được, các cậu đè nó lại đi, để tớ viết lên mặt nó dòng chữ “Không biết xấu hổ!”