Tôi lặng lẽ không một tiếng động khom lưng đi về phía mô đất kia, cũng may tiếng róc rách của dòng sông đã át đi một phần tiếng bước chân của tôi, nếu không chú tâm để ý sẽ không thể phát giác được.
Tới gần, quả nhiên có âm thanh truyền đến.
“Rõ ràng sắp tới rằm tháng bảy, thế nhưng hết lần này đến lần khác liên tiếp xảy ra chuyện như vậy, tôi biết có người ở phía sau đang hãm hại tôi, ngài có thể giúp tôi không?”
“Ngài muốn tôi làm cái gì cũng được, chỉ hi vọng đến lúc đó ngài ngàn vạn phải nhớ giúp tôi.”
Nghe những lời kỳ quái chị hai nói, trong lòng tôi nổi lên nghi ngờ, tại sao đối phương lại không nói lấy một lời? Trong khi xưng hô của chị hai, dường như rất kính sợ, giống như quan hệ cấp trên cấp dưới vậy, đến cùng người này là ai?
Tôi hết sức hiếu kỳ, hận không thể lập tức nhìn thấy người này, lập tức bước nhanh qua, mở to hai mắt, hô to: “Chị hai, chị đang nói chuyện cùng với ai vậy?”
Tất cả những gì trước mắt làm tôi giật nảy mình, lông tơ trên người dựng thẳng đứng!
Không nghĩ tới, bên cạnh chị hai không có lấy một bóng người, ngay cả vật sống cũng không thấy đâu.
Trong bóng tối, trên bãi đất ngập nước ven sông, chỉ có một chiếc lư hương nho nhỏ, bên trên cắm ba nén hương, có lẽ là do chị hai đã giấu ở chỗ này từ trước. Đốm lửa màu đỏ lập lòe trong màn đêm, cực kỳ quỷ dị!
Ngoài tôi và chị hai ra, chỉ còn âm thanh nước chảy xuôi dòng, chung quanh không một bóng người nào khác, chỗ gần bụi cỏ, hay nơi mô đất đằng xa, trong đêm tối không thể tìm được người thứ ba!
Không có người nào nữa cả!
Nhưng vừa rồi chị hai là nói chuyện với ai đó cơ mà?
“Chị hai…” Tôi nghi hoặc ngẩng đầu hỏi.
“Bốp!” một cái, má tôi lập tức nóng rát lên.
Tôi đưa tay sờ lên mặt mình, không tin nổi mà nhìn chị hai!
Người chị luôn luôn yêu thương tôi thế mà lại nỡ ra tay đánh tôi, vì cái gì cơ chứ? Chị hai trước mắt tôi lúc này dường như biến thành một người xa lạ!
Tôi bỗng thấy tủi thân, gọi một tiếng chị hai, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Mặt tôi tê dại, cũng không cảm thấy đau đớn gì, chỉ có tim là đang nhói lên, trái tim đau nhói.
Chị hai lại tiếp tục tát tôi thêm lần nữa!
Trong mắt chị ánh lên lửa giận, hết cái này đến cái khác, liên tiếp đánh đến mấy lần!
Cuối cùng, chị hai gay gắt chất vấn: “Ai bảo em đi theo chị? Làm hỏng chuyện của chị rồi đây này, biết không hả? Em chỉ biết làm hỏng chuyện của chị thôi có phải không?”
Tôi ngây người, ngập ngừng đáp: “Chị hai, em, tại em lo cho chị!”
Tôi lo cho chị nên mới lén lút đi theo chị ấy, ai biết được là sẽ phá hỏng chuyện của chị ấy đâu?
Tôi lại nhìn vào lư hương dưới mặt đất kia, ba nén hương đã sắp cháy hết, ánh lửa đỏ chập chờn! Một trận gió thổi tới, ngọn lửa dập tắt!
Tỷ tỷ xụ mặt trừng mắt nhìn tôi, mắng: “Vất vả mãi chị mới mời được Thần Sông đến giúp, lại bị em xông tới chen ngang thế này, nhất định Thần Sông sẽ nổi giận, như này sao chị còn có thể mời lại Thần Sông được nữa?”
Thần Sông?
Tôi nhìn chị hai.
Diệp Gia có một truyền thuyết, sở dĩ Diệp gia có thể thông linh, gia tộc thịnh vượng như thế này, là bởi vì được Thần Sông phù hộ. Cho nên, mấy trăm năm qua, Diệp gia đều một mực định cư tại nơi này, dù cho người trong gia tộc có đi xa đến đâu cũng sẽ lá rụng về cội.
Thế nhưng Thần Sông đến cùng cũng chỉ là một cái truyền thuyết mà thôi, khi bé tôi còn tin vào lời này, chứ từ khi rời khỏi Tổ gia, bẵng qua một khoảng thời gian, đối với những lời đồn đãi này tôi rất coi thường!
Tại tôi cho rằng, truyền thuyết về Thần Sông chẳng qua là do lão tổ tông của Diệp gia vì để cho thế nhân sinh ra kính sợ mà bịa ra thôi. Chứ trên đời này làm gì có Thần Sông?
Nếu quả thật có Thần Sông, trải qua biến loạn khó khăn trắc trở, Diệp gia từng một thời thanh thế thập phần sao bây giờ lại thu mình yên phận tại góc trời nhỏ bé này? Thiên hạ to lớn, Diệp Gia chẳng qua là ếch ngồi đáy giếng thôi!
Thời gian trôi qua, bây giờ Diệp Gia đã càng ngày càng sa sút!
Trong lòng tôi hiểu rõ, nếu bây giờ tôi nói Thần Sông gì đó trong lời chị hai là giả dối không có thật, chắc chắn sẽ khiến chị hai càng thêm tức giận, với một người luôn tâm tâm niệm niệm muốn quay trở lại Diệp gia, lấy chuyện kế thừa huyết mạch thông linh ở Tổ gia thành tín ngưỡng để sống, chối bỏ Thần Sông chính là chối bỏ Tổ gia, chối bỏ chị ấy, tuyệt đối không cho phép có một tia báng bổ nào.
“Chị hai, em xin lỗi, tại em không biết… Làm sao mới có thể mời Thần Sông giúp chị lần nữa đây, nói cho em nghe đi, em , em nhất định sẽ làm!”
Trong đêm tối, chị hai hỏi ngược lại tôi: “Nói cho em? Nói cho em cái gì? Nói cho em để em cũng có thể mời Thần Sông đến á? Chị không biết em gái tốt của chị lại có tâm cơ sâu đến vậy cơ đấy. Em đừng có mơ, còn lâu chị mới nói cho em nghe cách mời Thần Sông đến.”
Chị hai nói xong, lập tức nhanh chóng rời đi.
Tôi gọi với chị hai lại, lập tức đuổi theo, thế nhưng dưới chân tự nhiên bị hẫng một cái, không chút phòng bị nào té lăn xuống đất.
Đất bên bờ sông vốn mềm ẩm, mùi đất xộc vào chóp mũi tôi, tệ nhất là cách miệng tôi không xa có một con ốc mượn hồn nhỏ đang bò lổm ngổm.
Ốc mượn hồn giống như bị tôi làm cho giật mình, giương nanh múa vuốt vung vẩy vài lần với tôi, sau đó nhanh chóng bò xuống sông.
Chị hai nghe tiếng tôi ngã như vậy, lập tức quay đầu. Tôi vội vàng đứng dậy, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy vui mừng.
Chị hai vẫn quan tâm tới tôi!
“Chị hai, em sai rồi, chị đừng giận em nữa mà!” Tôi vội vàng đuổi theo chị hai, chị hai không để ý tới tôi, rời đi rất nhanh, tôi ở đằng sau nhỏ giọng cầu khẩn: “Chị hai, là em sai, chị đừng giận nữa mà, chị nói đi, chị nói thế nào em làm thế đó, chỉ cần chị không giận nữa là được!”
Gặp phải chuyện kinh khủng như vậy, tâm tình chị hai không tốt là cái chắc, coi như có đánh tôi, tôi cũng không thấy tức giận. Ai bảo tôi đã phá hư chuyện của chị ấy chứ!
Lại nói, ba ba còn để tôi thay chị hai đi tranh tư cách thông linh, khiến chị hai thất lạc trong lòng, coi như đánh tôi cũng là bởi vì trong lòng khó chịu quá mà thôi, tôi nên thông cảm cho chị hai nhiều hơn nữa mới được.
Tận đến lúc về nhà, chị hai vẫn không để ý tới tôi, chỉ có tôi ở sau lưng nhỏ giọng cầu khẩn chị ấy.
Mới bước vào cửa, giọng của ba ba đột nhiên từ trong bóng tối truyền tới: “Về rồi đấy à!”
Trong đêm tối, ba ba mở đèn lên, trong phòng lập tức bừng sáng.
Ba tôi mặt hằm hằm ngồi trên ghế bành bên trái phòng khách, trong khi mẹ tôi đứng ở cửa, nắm lấy vạt áo, cả mặt lo sợ bất an.
Hỏng bét, sao lại bị ba ba phát hiện ra rồi? Rõ ràng trước khi đi, không phải ba ba đang ngủ sao?
Tôi lén nhìn sang phía chị hai, phát hiện sắc mặt chị ấy không có chút bối rối nào.
Chị đột nhiên quỳ “phốc” một tiếng trước mặt ba ba, nghẹn ngào cầu xin: “Ba ơi, con xin ba, để cho con đi thử một lần này đi mà, phải để con đi thử một lần mới khiến con cam tâm chứ!”
Nói xong, chị hai dập đầu xuống đất lạy ba cái, âm thanh thập phần vang dội. Lúc ngẩng đầu lên, trên nền gạch xanh đã có vết máu đỏ tươi, trên trán chị hai bị rách ra một mảng lớn, lộ ra máu thịt đỏ thẫm.
Nhìn cảnh này lòng tôi cực kỳ khó chịu, mặc dù tất cả những chuyện này không phải do tôi gây ra, thế nhưng lại luôn có cảm giác như mình đã lấy đi thứ gì đó vốn dĩ thuộc về chị hai vậy.
Tôi cũng quỳ xuống van xin: “Ba ba, ba đồng ý cho chị đi mà, để cho chị thử một lần thôi! Chọn nữ thông linh là dựa vào bản lĩnh thông linh, chứ có phải chọn phi tử lập đền thờ đâu, cũng chưa từng nghe nói qua con gái vẫn phải còn trinh!”
Ba lập tức nạt lại tôi một câu: “Con lấy đâu ra nhiều từ ngữ kỳ lạ cổ quái như vậy.”
Tôi không dám cãi lại, chỉ nghiêng đầu cầu khẩn nhìn về phía mẹ.
Dù cho mẹ luôn đồng thuận với ý kiến của ba thế nhưng một khi mẹ mở miệng nói chuyện, ba sẽ không bỏ qua. Chỉ cần mẹ nói giúp cho chị hai, không biết chừng ba sẽ suy nghĩ lại!
Chị hai thấy tôi cầu tình thay cho mình, nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, tôi chớp mắt ra hiệu cho chị nhanh tranh thủ thời gian nắm chặt thời cơ xin xỏ thêm mấy câu, thế nhưng chị hai hết lần này đến lần khác như câm như điếc, chỉ ngây ngốc nhìn tôi mà không nói một lời.
Tôi gấp đến độ không còn cách nào, cả gan nói với ba: “Ba xem, chỉ còn hơn hai tháng nữa là tới rằm tháng bảy rồi, mà hôm nay con mới được xem quẻ tượng đồ, kể cả trí nhớ con có tốt, cũng không đủ thời gian để học! Chính ba đã công nhận chị hai có thiên phú, hẳn là chị hai có tư cách trở về trong tộc tranh đoạt một chuyến, bỏ qua chị hai nhiều năm học tập để mang một đứa cái gì cũng không biết như con đi, thế chẳng phải là làm trò cười cho bọn họ sao?”
Nói xong câu này, tôi nhìn ra được, trên mặt ba đã có mấy phần do dự.