Ba ba nhìn chị hai, trầm giọng nói: “Cho chị con đi khác nào để người khác cười vào mặt?”
Lúc này, mẹ tôi mới mở miệng lên tiếng: “Trò cười gì cơ chứ? Việc này cũng không phải là lỗi của Liên Nhi. Lại nói, thông linh phải đi qua đi lại giữa hai giới âm dương, mấy chuyện đường ngang lối tắt như này còn chưa gặp qua bao giờ chắc? Lắm chuyện còn quá đáng hơn thế này nhiều! Nếu việc cỏn con này còn không chịu được, thì sao có thể thông âm dương?”
Mẹ lại nói tiếp: “Những chuyện lúc trước chúng ta gặp qua còn ít sao? Giống như ông nói, chỉ cần Liên Nhi có bản lĩnh, Diệp gia sẽ không có ai phản đối. Chính ông cũng biết, bây giờ hạt giống tốt trong tộc chỉ có thể chọn ra được mấy người!”
Nghe mẹ nói xong, ba ba không trả lời lại ngay, chỉ xua tay nói: “Về phòng đi ngủ, đi ngủ mau, đã khuya thế này rồi, để mai rồi bàn tiếp.”
Lời này của ba đồng nghĩa với việc đã dao động!
Đúng là mẹ có khác, lời nói có trọng lượng hơn chúng tôi nhiều.
Tôi không khỏi ngoái đầu cười với chị hai, trong khi chị hai lại gượng cười, vẫn còn đang hốt hoảng.
Xong xuôi mọi chuyện cũng đã tới giữa đêm, tôi trèo lên giường, nằm một lúc đã tiến vào bên trong mộng đẹp. Trong mơ, chị hai như đang thì thầm ở bên tai tôi: “Tiểu Huỳnh, xin lỗi em, chị hai không nên đánh em.”
Sáng sớm thức dậy, tôi vội vàng chạy tới trường, đi được nửa đường , bỗng nghe được tiếng xe cảnh sát gào rú, chạy về phía trên trấn.
Là chỗ nào xảy ra chuyện vậy?
Do đêm qua ngủ muộn, tiết học đầu còn chưa kết thúc, đầu tôi đã ngủ gà ngủ gật như gà mổ thóc. Tôi rất muốn tỉnh táo trở lại, thậm chí còn cố chịu đau nhéo cổ tay mình, đau đến nỗi chảy cả nước mắt. Thế nhưng chẳng được bao lâu, cơn buồn ngủ vẫn ập đến.
Hết cách rồi, đồng hồ sinh học của con người căn bản là không có cách nào ngăn cản lại!
Ngược lại, Khương Luân rất vui vẻ, đại khái là do thấy được sự khác thường của tôi, tò mò viết tờ giấy nhỏ hỏi: Đêm qua cậu đi làm trộm à? Chứ không thì sao hôm nay tinh thần lại kém thế này?
Tôi ỉu xìu lắc đầu, không trả lời câu hỏi của cậu ta. Lúc này, trong đầu tôi chỉ có duy nhất một mong muốn, đó là lập tức hết tiết, để tôi có thể thừa dịp ra chơi nằm sấp trên bàn ngủ một hồi.
Đột nhiên, cô giáo gọi tên tôi, yêu cầu tôi trả lời câu hỏi. Tôi vô thức đứng dậy, nhưng trong đầu trống rỗng, chỉ biết ngơ ngác nhìn cô giáo.
Tôi vật vã loay hoay với cơn buồn ngủ suốt cả tiết học, làm thế nào có thể nghe vào những lời cô giảng!
Cô giáo ngữ văn đồng thời là giáo viên chủ nhiệm của lớp, thái độ của cô với tôi từ trước đến nay tương đối hòa ái, cô nghiêm mặt, rất khó chịu, đại khái không nghĩ tới hôm nay tôi thế mà lại thất thần ở trong tiết học của cô giáo.
"Diệp Huỳnh, đừng nghĩ thành tích của em tốt là có thể chểnh mảng không nghe giảng. Lúc này là thời điểm mấu chốt nhất, vậy mà em lại bắt đầu buông lỏng, sau này em định làm thế nào?”
“Cô Lâm, suốt cả tiết vừa rồi Diệp Huỳnh đều ngủ gà ngủ gật đó ạ!” Một giọng nói bén nhọn đột nhiên vang lên, cho dù là ai cũng nghe ra được ác ý của chủ nhân giọng nói đối với tôi.
Tôi quay đầu, căm tức nhìn Trần Lệ, cái đồ bà tám, thật sự không hề bỏ qua bất cứ một cơ hội nào để đối phó tôi mà!
Quả nhiên, cô giáo Lâm rất tức giận, cứng rắn nói: "Đương nhiên là cô biết rõ, các em cho rằng cô không để ý những chuyện lặt vặt mà bọn em làm ở phía dưới ư? Thực tế là cô thấy hết đấy, nhưng tất cả chỉ là do cô không muốn nói mà thôi. Diệp Huỳnh, em đã như thế thì ra cuối lớp đứng đi, đứng hết tiết này cho cô!”
Cô giáo Lâm nói xong không để ý tới tôi nữa, tiếp tục giảng bài. Tôi lặng lẽ cúi đầu bước xuống cuối lớp chịu phạt.
Cũng may tiết học này đã trôi qua hơn phân nửa, mới đứng được một lúc thì chuông hết tiết vang lên.
Tôi lập tức quay trở về lại chỗ ngồi, nhắm mắt nằm xuống bàn vội vàng đi ngủ, tiết sau là tiết dạy của thầy toán, thầy ấy rất nghiêm khắc, tôi không dám phạm thêm bất cứ sai lầm gì nữa.
Thế nhưng là, Trần Lệ dường như quyết tâm đối nghịch với tôi, cố ý nói chuyện lớn tiếng với các bạn học nữ khác ngay bên cạnh tai tôi.
“Này, sáng hôm nay các cậu có trông thấy xe cảnh sát không? Không biết nơi nào xảy ra chuyện thế nhỉ?"
“Có, có thấy! Haizzz, các cậu thử đoán xem là nhà ai xảy ra chuyện vậy?”
Trần Lệ âm dương quái khi nhìn tôi rồi nói: “"Còn có thể là nhà ai nữa? Khoảng thời gian này trên trấn chúng ta chỉ có một nhà xảy ra chuyện, không phải nhà nó thì còn có thể là nhà ai được nữa?”
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía tôi, có bạn nhỏ giọng nói: “Ừm, nghe Trần Lệ nói xong nghĩ lại cũng thấy rất đúng!”
Lời của Trần Lệ cũng là điều mà tôi lo lắng, thế nhưng khi đối mặt với mấy người bọn họ, tôi lại không thể để lộ ra sợ hãi chút nào!
Tôi cười lạnh một tiếng, đảo mắt một vòng, cuối cùng rơi xuống trên thân Trần Lệ, sâu xa nói: “Trời có gió mưa bất trắc. Người có họa phúc khôn lường, (ẩn dụ cho một số tai họa không thể đoán trước), các cậu lo lắng hộ nhà tôi làm gì, còn không bằng tự lo cho bản thân các cậu đi!”
Trần Lệ tức đến nhảy dựng: “Phi, phi, ăn nói bậy bạ, nhà bọn tao thanh bạch (trong sạch), sao lại có thể xảy ra chuyện gì được? Nếu có phải là nhà mày có chuyện mới đúng!”
Có người kéo Trần Lệ lui lại, nhỏ giọng nói: "Được rồi, Trần Lệ, tuyệt đối đừng đắc tội với cậu ta, nói thế nào cậu ta cũng mang họ Diệp, tốt thì không linh, còn dở thì linh lắm!”
“Thì sao? Họ Diệp thì thế nào? Nhà của nó đã sớm bị người Diệp gia đuổi ra ngoài, nếu thực sự lợi hại còn bị người đuổi đi vậy sao?”
Lại có người nhỏ giọng thì thầm vào tai Trần Lệ: "Người của Diệp gia thông âm dương, thần cơ diệu toán, cho dù có bị đuổi ra ngoài cũng không nên trêu chọc tới bọn họ, bằng không sao hôm qua cậu lại gặp phải xui xẻo như vậy, hết lần này tới lần khác phân chim rơi lên trên đầu?”
Trần Lệ lập tức như trái bóng xì hơi, song vẫn không chịu yếu thế trước mặt tôi. Còn xẵng giọng cãi lại: “Nếu thật sự lợi hại thì sao chị cậu ta lại gặp phải chuyện như vậy? Nói tới nói lui đều là giả, tôi không tin.”
Cũng có người phụ họa cậu ta: "Đúng đúng đúng, tớ nghe mẹ nói, bây giờ người của Diệp gia Đài không còn lợi hại như ngày xưa cũ nữa, tộc trưởng Diệp gia Đài lúc trước chỉ cần lướt qua một cái, cũng có thể nhìn ra được đối phương ngày bé đã từng nếm qua phân hay ngã xuống hố, còn tộc trưởng hiện tại, căn bản lại không làm được..."
……
Tôi ở bên cạnh thấy phiền ghê gớm, muốn tranh thủ thời gian này đi ngủ một giấc, nhưng bọn họ cứ huyên thuyên thế này làm sao mà ngủ được.
Tôi mở to mắt, nói: “Này, các cậu muốn nói chuyện thì ra chỗ khác nói đi, hoặc không thì nói nhỏ lại một chút có được không? Các cậu cứ ồn ào như thế này sao tôi có thể nghỉ ngơi được?”
Trần Lệ đợi câu nói này của tôi, lập tức ngồi lên trên bàn đối diện với tôi, hai chân không ngừng đung đưa, chế giễu tôi: “Đùa à! Đây là nơi công cộng, mày dựa vào cái gì mà bắt chúng tao phải ra ngoài? Lại nói, trong phòng học có nhiều người như vậy, coi như bọn tao không nói lời nào cũng vẫn sẽ có âm thanh, có bản lĩnh thì mày chạy về nhà mà ngủ, muốn chúng tao không nói lời nào, mơ đi!"
Trần Lệ vừa nói xong, một bạn học nữ bên cạnh đệm ngay thêm một câu: “Đúng, chính xác, mày dựa vào cái gì mà bắt chúng tao không được nói chuyện? Giờ giải lao là để mọi người thư giãn, nghỉ ngơi, mày lại bắt chúng tao không được nói câu nào, chưa từng thấy qua đứa nào vô lý như mày luôn á, có bản lĩnh thì mày đi mách giáo viên đi, coi như mày có mách giáo viên thì các giáo viên cũng không thể cấm không cho bọn tao nói chuyện được.”
“Tan học là thời gian của mày, lúc ấy chạy về nhà mà ngủ!”
Bọn họ cứ thay phiên nhau công kích tôi, càng nhao nhao, ồn ào hơn vừa nãy!
Đúng, đang là giờ giải lao, tôi sao có thể đòi hỏi bọn họ thông cảm cho mình được đây? Cãi nhau với họ càng khiến tôi không thanh tịnh được.
Ta thở dài, bực bội, chỉ còn cách chặn tai lại tiếp tục vờ ngủ.
Bị làm phiền đến mức này, sao có thể ngủ được nữa?