Chị hai gằn từng từ từng từ: “Chính ba cũng biết vì sao con không lập gia đình. Con đi lấy chồng rồi, nhà ta còn hy vọng trở về sao? Ba chưa bao giờ nghĩ đến việc giành lại tất cả những thứ đã mất sao?”
Ba ba đột nhiên nổi giận, trừng mắt nhìn chị hai, lạnh lùng nói: “Giờ con thành ra thế này, thân thể đã ô uế, còn cho rằng bản thân còn tư cách làm nữ thông linh sao? Cho dù con có lợi hại đến mấy đi chăng nữa, tộc nhân bọn họ không thừa nhận, con vẫn ảo tưởng bản thân có thể trở thành nữ thông linh ư?”
Chị hai chấn động, cả người run lên, hai mắt đỏ hoe ầng ậng nước, nhưng nhất quyết không chịu rơi xuống.
Chị hai quật cường trừng mắt nhìn ba, phản bác: “Thân thể ô uế thì ảnh hưởng gì đến thông linh chứ? Có người muốn hại con, là người của Diệp gia hại con! Sắp đến rằm tháng bảy (中元节 - Trung Nguyên tiết - Vu Lan báo hiếu - xá tội vong nhân - rằm tháng bảy), bọn họ làm vậy là để khiến con mất đi tư cách, không thể tham gia rằm tháng bảy của Diệp gia!”
Tôi nhỏ giọng thì thầm: “Nhưng nhà chúng ta bị đuổi đi rồi mà, người Diệp gia sao còn để chị hai tham gia rằm tháng bảy được chứ?”
Ba trừng mắt trách tôi: “Con thì biết cái gì, Diệp gia giờ còn có mấy ai học được thông linh đâu, đã thế học hiểu được cũng chẳng được mấy người. Cho dù nhà chúng ta đã bị đuổi đi, chỉ cần thật sự có bản lĩnh, bọn họ chẳng những không đuổi đi mà còn ngoan ngoãn mời chúng ta trở về.”
Nghe đến đây, tôi kinh ngạc đến ngây người, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Hóa ra ba tôi vẫn đau đáu nhớ về Tổ gia. Nhìn ba đối thoại với chị hai, nói không chừng cả hai rất cố gắng trông chờ vào việc này, thế nhưng cuối cùng lại bị ba tên lưu manh kia làm hỏng!
Mà nghe khẩu khí của chị hai, ba tên lưu manh thực chất lại bị người giật dây, là người Diệp gia gài bẫy nhằm hãm hại, ngăn cản không cho chị hai quay về Diệp gia.
Rằm tháng bảy do Diệp gia tổ chức trong trí nhớ của tôi, từ trước đến nay đều rất náo nhiệt.
Ba hôm trước và sau rằm tháng bảy, Diệp gia sẽ mời gánh hát đến dựng đài hát hí khúc, mỗi nhà đều chuẩn bị đồ ăn thức uống thịnh soạn, cúng tế tổ tiên dưới sự chủ trì của tộc trưởng.
Hoạt động tôi thích nhất trong dịp này đó là thả hà đăng (đèn thả sông) trên sông, nghe nói có nơi, đêm hôm rằm tháng bảy, sẽ không cho phép trẻ con trong nhà tự do chạy nhảy chơi đùa bên ngoài, sợ gặp phải ma quỷ.
Nhưng Diệp gia chúng tôi lại không như vậy.
Diệp gia chúng tôi, mỗi nhà sẽ chuẩn bị hà đăng trước, đến đêm rằm tháng bảy, mọi người sẽ thả vô số những hà đăng ngập tràn màu sắc đã chuẩn bị sẵn từ trước xuống sông.
Hà đăng đủ loại kiểu dáng, muôn loại sắc màu, có đèn hoa sen trắng hồng rực rỡ, có đèn bảo tháp thất thải (bảy màu) rực rỡ, còn có đèn tú cầu đỏ, cam vàng, lục, lam, chàm tím,... Người nào khéo tay một chút, có thể làm ra được những chiếc cao siêu hơn, thậm chí ngay cả Phượng hoàng lẫn Kim Long cũng có thể làm ra được.
Ba tôi làm hà đăng giỏi lắm, bởi ông là nghệ nhân thủ công cơ mà, ngay đến khắc gỗ, đan tre ông cũng là bậc thầy.
Không một ai trong Diệp gia có thể tạo ra hà đăng nào đẹp hơn đèn Phượng Hoàng và Kim Long do ba tôi làm ra!
Tuy nhiên, kể từ khi rời khỏi Tổ gia, ba tôi không còn làm hà đăng cho ngày rằm tháng bảy nữa!
Theo tương truyền, thời gian chọn nữ thông linh đời tiếp theo, sẽ được chọn tại ngay trong rằm tháng bảy này.
Bởi vì, chỉ trong thời gian xảy ra rằm tháng bảy, những nữ tử có huyết mạch thông linh mới có thể hiện ra năng lực thông linh!
Tôi tin chị hai, thậm chí còn chắc chắn rằng có người trong Diệp gia muốn hại chị ấy, thế nhưng là, chúng ta còn tư cách tham gia sao?
Ba ba bực bội phất tay xua chị hai: “Ai hại con? Con không có bằng chứng có nói gì cũng vô dụng. Được rồi, Liên Nhi, con chấp nhận đi. Coi như ba chưa từng nói những lời đó, chuyện nữ thông linh này, dẹp đi thôi!”
Chị hai mở to hai mắt, giống như ngộ ra được điều gì bất ngờ quay sang nhìn tôi, lại trừng mắt nhìn ba, không thể tin hỏi: “Ba ơi…Còn thời gian không? Huống hồ, Tiểu Huỳnh cũng không!”
Ba ba không kiên nhẫn nói: “Cái gì cũng sẽ từ không thành có, con từ đầu cũng thế đó thôi?”
“Thế nhưng không còn thời gian nữa rồi, năm nay Diệp Mai sẽ chọn nữ thông linh mới!”
Ba ba cười lạnh, như thể rất chắc chắn: “Mỗi năm đều tuyển chọn, mà năm nào cũng không chọn được người phù hợp, con yên tâm, Diệp Mai chưa đến bước đường cùng, sẽ không chọn ra nữ thông linh đời kế tiếp đâu!”
Chị hai thất vọng hé miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại ngậm miệng lại, hai cụp mắt xuống, như thể đã nản lòng thoái chí.
Không muốn đứng xem tiếp, tôi lập tức dán người vào góc tường chạy biến xuống phòng bếp.
Ba ba liếc tôi một cái, lập tức quát: “Con đừng có chạy, giờ chị con không thể tham gia tranh cử vị trí nữ thông linh, vậy thì con đi thay cho chị đi.”
Tôi đảo mắt một vòng, lí nhí nói: “Nhưng ba ơi, ba quên rồi sao, con, con sinh ngày mười lăm tháng bảy đó ba, chẳng phải nói ngày sinh tháng đẻ của con không tốt đó sao? Không tốt vẫn có thể làm nữ thông linh ạ?”
Ba ba cười lạnh đáp: “Gì mà bát tự tốt với không tốt chứ, gia đình bình thường thì bát tự này là không tốt, thế nhưng với Diệp gia vốn ăn cơm âm phủ, làm gì có chuyện bát tự không tốt như con nói được? Con từ hôm nay trở đi, đừng lo lắng về bất cứ điều gì cả, học cách trở thành nữ thông linh đi!”
Nhưng tôi không muốn làm nữ thông linh, không thích Tổ gia, về cơ bản cũng không muốn trở lại Tổ gia!
Tôi lập tức nảy ra một ý, thuận miệng viện ra một cái cơ, dù sao có thể tránh được phút nào hay phút ấy: “Chúng ta ăn cơm trước đi đã, chuyện này không cần vội ngay đâu. Mẹ ơi, con đói.”
Tôi trối chết vội vàng kéo mẹ vào phòng bếp.
Nhỏ giọng hỏi mẹ: “Mẹ ơi, ba thật sự muốn con làm nữ thông linh gì đó sao? Con không làm có được không ạ?”
Thực ra, tôi cũng biết có nói gì với mẹ cũng vô ích, mẹ cái gì cũng nghe theo ba, căn bản không có chủ ý của mình.
Quả nhiên, mẹ tôi thở dài, mệt mỏi nói tôi: “Vậy sao được? Chúng ta là đích tôn của Diệp gia, tư cách thông linh này vốn chính là của một phòng chúng ta. Là Nhị gia gia nhị phòng ức hiếp nhà ta, lúc nãi nãi (bà nội) con qua đời, thấy đích tôn nhà ta không ai đảm nhận lấy vị trí này đã chiếm lấy. Bây giờ, có các con, ba con đương nhiên muốn đoạt lại.”
Tôi không khỏi cong miệng lên, gân cổ cãi: “Thế nhưng mà, con không thích, không thích thông linh! Khi còn bé Diệp Mai cô cô mỗi lần thông linh xong, đều quay về ngủ ở nhà mất mấy ngày, người ngợm trắng bệch, nhợt nhạt y như con quỷ ấy, dọa con sợ chết khiếp!”
Mẹ tôi sẵng giọng: “Đừng gọi thẳng tên Diệp Mai, phải gọi là tộc trưởng. Cứ Diệp Mai, Diệp Mai quen mồm, đến lúc đó truyền ra trước mặt người ngoài không hay đâu!”
Sợ cái gì? Con cũng chỉ nói trước mặt nhà mình thôi chứ có nói với ai nữa đâu.”
Mẹ tôi bất lực lắc đầu, nhỏ giọng an ủi tôi: “Thật ra, làm nữ thông linh cũng không có gì không tốt, con thấy Diệp Mai cô cô phong quang không, có thể tìm người vừa đẹp trai vừa có năng lực, đã thế còn nghe lời. Trong tộc cũng vậy, không ai dám làm trái ý cô ấy. Mỗi tội không được hoàn mỹ một cái đó là đến bây giờ vẫn chưa có con cái…”
Ăn cơm xong, ba ba hết sức nghiêm túc kêu tôi vào phòng, bảo tôi ngồi xuống.
Từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp gỗ có khóa, mở khóa ra, bên trong đặt một chiếc mai rùa màu đen lớn như lòng bàn tay tôi, bên cạnh còn đặt ba đồng xu, mép đã mài đến phát mỏng, lờ mờ thấy được dòng chữ Khang Hy thông bảo.
Tôi âm thầm lè lưỡi, chà, đồ cổ kìa!
“Đây là đồ nãi nãi con để lại, con lấy giáp cốt ra trước đi.”
Tôi nhìn ba thấy ánh mắt ba rơi xuống mai rùa, thế là đưa tay ra lấy.
Ba ba bình tĩnh nói: “Nhớ kỹ, giáp cốt này có linh tính, chỉ phái nữ nhà Diệp gia mới có thể sờ vào được, đổi lại là đàn ông, cho dù có là người nhà Diệp gia, cũng không thể chạm vào được. Nếu không sẽ mất đi linh tính.”
Tôi ồ lên một tiếng, giờ mới hiểu vì sao ba lại bảo tôi cầm.
Thì ra mai rùa này được gọi là giáp cốt!
Chạm tay vào thấy ấm ghê.
Tôi cầm lấy lật qua lật lại nhìn một hồi, mười ba hoa văn hình lục giác rải đều bên trên.
Ba ba nói thêm: “Điều quan trọng nhất với con lúc này là làm quen với miếng giáp cốt này trước, cũng như để nó làm quen với con. Phương diện này chị con đã làm rất tốt, không hiểu con có thể đi hỏi chị.”
Lại không biết từ nơi nào ba tôi lại rút ra một tấm giấy trúc ố vàng, giấy trúc ố vàng cũ kỹ, dường như đã rất lâu chưa được sử dụng. Bên trên vẽ lộn xộn nhiều đường nét không thể hiểu.
Đây là bát quái đồ, tôi đã từng thấy trên tay chị hai. Bây giờ đến lượt tôi lĩnh hội những thứ bên trên quẻ tượng, cảm giác cứ như đang xem thiên thư (sách trời) vậy!