Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gội đầu xong, lúc này vẫn còn đang trong tiết học, không tiện đi vào. Tôi ngồi trước cửa tiệm làm tóc, nhìn cổng lớn trường học.

Sáng sớm, không có khách hàng nào khác, tiểu ca ở tiệm tóc tán gẫu cùng Khương Luân, nhắc tới một người đầu trọc, nói đầu trọc liên tiếp hai tháng nay tìm anh ấy mượn tiền hai lần, lần đầu mượn 300, lần thứ hai mượn 500, cả hai lần đều chưa trả lại, tối hôm qua lại tới tìm anh ấy vay tiền, vừa mở miệng đã đòi 1000.

Tiểu ca tiệm tóc tên Quân Quân, tiệm tóc này là anh ấy và bạn gái Tú Tú cùng nhau mở cửa, anh ấy và Khương Luân có quan hệ khá tốt, bây giờ đề cập tới chuyện này, cũng không biết có phải là có ý định nhờ cậu ta hỗ trợ hay không. Nói cho cùng, Khương Luân cũng là con của trưởng trấn, bán kính trăm dặm quanh đây, ai lại không cho cậu ta ba phần mặt mũi?

Anh Quân Quân đưa cho Khương Luân một điếu thuốc, Khương Luân xua tay từ chối, anh Quân Quân bất đắc dĩ nói với Khương Luân: “...Chỗ anh chỉ là một cửa hàng nhỏ, một ngày cũng không có được bao nhiêu khách hàng, tiền lời tổng cộng một tháng cũng chỉ được có nhiêu đó, đều bị hắn mượn đi hết rồi. Hai lần trước anh cũng coi như … là kết giao bạn bè, nhưng miệng hắn càng lúc càng lớn, anh là mở cửa tiệm làm ăn, chứ không phải nơi in tiền, nơi nào có nhiều tiền cho hắn như vậy chứ!”

Quả nhiên, Khương Luân nghe xong, một lời đáp ứng luôn: “Được, để em nói chuyện với hắn một tiếng. Chuyện nhỏ ấy mà. Anh yên tâm, cái tên này, thỏ còn không ăn cỏ gần hang, hắn ngay cả rễ cỏ cũng đều gặm. Sau này hắn còn tới nữa, thì anh cứ nói với em.”

Tôi đã gặp qua đầu trọc, hắn lớn hơn Khương Luân vài tuổi, không công ăn việc làm, mỗi ngày đều lang thang chơi bời lêu lổng. Nghĩ lại, nếu Khương Luân mở miệng, đoán chừng hắn không dám nói không.

Mọi người đang nói chuyện, Tú Tú ở một bên thấp giọng thông báo: “Đầu trọc tới rồi!”

Ngẩng đầu, quả nhiên từ xa có ba người đi tới. Một người trong đó cao cao gầy teo, mặc T-shirt màu đen, và quần jean rách. Trên đầu cạo trọc, vẻ mặt thập phần kiệt ngạo(ngổ ngáo).

Hai tay đút trong túi quần, chậm rãi tiến về phía này.

Cách chúng tôi còn mấy bước, hắn gọi tên Khương Luân, đảo mắt nhìn chúng tôi một lượt, cười nói với Khương Luân: “Chú em không đi học à? Không sợ ông già chú em biết sẽ đánh chú em sao?”

Ngữ khí của hắn vô cùng quen thuộc, cứ như là anh em thân thiết của Khương Luân.

Tôi nhìn ra được Khương Luân rất phản cảm loại quen thuộc này của đầu trọc, cậu ta không nhìn đầu trọc, tầm mắt lướt qua hắn nhìn về phía con đường ở xa, lộ ra ánh mắt coi thường, lên tiếng: “Ba tôi chưa từng quản tôi những chuyện này. Coi như tôi bỏ một tiết học cũng không phải là điều gì quan trọng, không làm chậm trễ chuyện tôi lên cấp ba, lên đại học. Còn công việc của tôi, tôi càng không cần lo lắng, tương lai sau này của tôi là tùy theo ý tôi lựa chọn.”

Đầu trọc nghe xong thấy xấu hổ, lập tức cười lấy lòng, cợt nhả nói: “Ai có thể so với chú em được chứ, chú em sinh ra đã rơi vào trong tổ vàng rồi, ngay cả khi trốn học còn có thể dắt nữ sinh theo, Khương Gia Trấn này, từ cổ chí kim chỉ có một mình chú em thôi đấy.”

Câu cuối hắn kéo dài, rõ ràng là đang vỗ mông ngựa Khương Luân, ánh mắt cũng không thành thật đảo quanh trên người tôi.

Tôi cực kỳ căm ghét thứ ánh mắt này, cũng không thích nghe những lời này, nghiêm mặt nghiêng đầu qua chỗ khác, không muốn nhìn hắn thêm một giây một phút nào nữa.

Khương Luân thấy đầu trọc không tức giận, trái lại còn tâng bốc mình, cũng không tiếp tục cho sắc mặt, Khương Luân nhìn thẳng đầu trọc, nói: “… Tôi nghe nói anh mượn tiền không trả, lúc trước thì thôi… Anh Quân Quân làm ăn nhỏ, anh đừng làm khó anh ấy nữa. Nếu anh cần tiền thì kiếm việc gì nghiêm túc mà làm đi, chẳng lẽ anh định cứ tiếp tục ăn chơi thế này mãi à?”

Đầu trọc liên tục gật đầu nói vâng, lại tiến lên mời thuốc, lôi kéo làm quen với Khương Luân: “Được, vậy nhờ chú em nói giúp anh một câu. Đúng rồi, giúp anh nói với Khương trấn trưởng, tìm việc hộ anh với… Nghe nói gần đây đang tuyển người tuần tra ban đêm, à ừm, sắp xếp cho anh vào đó nhé.”

Mùa hè hằng năm, Khương Gia Hà đều sẽ đối mặt với trướng thủy (nước dâng), phương diện tuần tra này, tất cả đều do Khương Gia Trấn tiếp quản.

Người tuần tra ban đêm đều là thanh niên trai tráng phụ cận, chị hai là được người tuần tra ban đêm phát hiện đưa về. Hơn nữa, phụ cận Khương Gia Trấn còn có mười mấy cái làng nhỏ, khó tránh khỏi sẽ có một số người trộm vặt móc túi. Bọn họ ngoại trừ chú ý tình hình nước, còn tiện thể tuần tra trị an.

Đầu trọc đáp ứng không tìm Quân Quân gây phiền phức, cũng chính là giữ thể diện cho Khương Luân. Người ta đã mở miệng nhờ vả, Khương Luân đương nhiên không từ chối. Huống chi ở trong mắt cậu ta, đây cũng chỉ là chuyện nói một câu với ba mình.

Cậu ta lập tức gật đầu nói: “Được, để tôi về hỏi xem thế nào, nếu thật sự cần người, tôi sẽ bảo ông ấy cân nhắc tới anh.”

Đàu trọc nghe xong mừng rỡ, đại khái hắn cũng chỉ thuận miệng nói một chút thôi, không ngờ Khương Luân lại thật sự đồng ý, hai thanh niên bên cạnh vô cùng hâm mộ, mồm năm miệng mười, đại ý là, nhờ chuyện của Quân Quân có thể kiếm được công việc, đầu trọc xem như là kiếm lời.

Lúc này, chuông báo hết tiết vang lên, tôi cũng lười ở đây tiếp tục nghe bọn họ huyên thuyên, vội vã rời đi.

Bởi vì trốn tiết, công thêm Khương Luân không quay lại cùng tôi, nên tôi lại bị Trần Lệ hố thêm lần nữa. Bị cậu ta mách lẻo, chủ nhiệm lớp phạt tôi đứng ở cuối lớp nghe giảng, không cho tôi về chỗ ngồi.

Giữa trưa lúc tan học, nhìn Trần Lệ đi ở phía trước, tôi đầy bụng tức giận.

Cậu ta và mấy nữ sinh túm lại một chỗ, cố ý lớn tiếng giễu cợt tôi, còn luôn trào phúng chuyện buổi sáng tôi bị phạt đứng. Khiến tôi rước lấy rất nhiều ánh mắt của đồng học xung quanh.

Tôi lặng lẽ đi theo phía sau, nghe lời trong miệng của bọn họ, không khỏi nghiến chặt răng.

Toàn bộ chuyện ngày hôm nay, từ đầu đến cuối đều là Trần Lệ gây hấn với tôi, là bọn họ nói láo, không tu khẩu đức. Lẽ nào tôi nên để bọn họ tùy ý giội nước bẩn lên người chị hai vậy sao?

Lúc đầu chị hai xảy ra chuyện, trong lòng tôi giống như bị một tảng đá lớn đè lên. Trần Lệ quá đáng hết lần này đến lần khác như thế, cho dù có là Bồ Tát cũng phải nổi giận!

Nếu như tôi không cho cậu ta một bài học, không làm cậu ta im miệng, để người bên ngoài nghe thấy được, chỉ sợ sẽ cho rằng những gì cậu ta nói là sự thật, vậy thì, tháng ngày một nhà chúng tôi sống tại Khương Gia Trấn sẽ càng thêm khổ sở.

Tôi cũng không muốn tiếp tục nhịn thêm nữa!

Ngẩng đầu, cây hòe ven đường xếp thành một hàng, thỉnh thoảng có chim sẻ lướt qua.

Mà giọng nói Trần Lệ và những người khác vẫn như cũ vờn quanh trước mặt.

“Có người ấy à, chính là không biết tự lượng sức mình, thật sự cho mình là công chúa, hừ, chim trĩ có giả vờ thế nào đi nữa cũng không thể biến thành Phượng Hoàng được đâu!”

“Đúng thế, còn nhỏ tuổi đã học theo chị nó rồi, học đánh quyến rũ đàn ông rồi.”

Trần Lệ nghe thế rất khó chịu, lớn tiếng nói: “Đừng tưởng rằng nam sinh sẽ thực sự thích nó, chỉ là do bọn họ chưa có được tới tay thôi, đến khi có được rồi, dĩ nhiên là không còn gì hiếm lạ nữa!”

“Đúng, đúng, đúng.” Lập tức có người hùa theo cô ta.

Một con chim sẻ vừa vặn bay qua trên đầu bọn họ!

Tôi ngưng mắt, khẽ động tâm trí.

Tốt nhất là chú chim này lập tức thả một đống phân lên đầu Trần Lệ đi, nếu được vậy thì thật sự là quá tốt!

Một đống phân chim màu trắng rơi từ trên không trung xuống, vừa vặn rơi trúng đầu Trần Lệ.

Trần Lệ lập tức hét ầm lên!

Giữa trưa mặt trời cực kỳ chói mắt, miệng tôi khẽ hé, quả thực không dám tin vào hình ảnh trước mặt.

Một con lại một con chim sẻ từ đằng xa bay tới, liên tiếp mười mấy con chim sẻ giống như tham gia trò vui bay quanh đỉnh đầu Trần Lệ, líu ra líu ríu, vô cùng náo nhiệt!

Con ngươi của tôi như sắp rơi ra ngoài đến nơi vậy!

Quá trùng hợp! Sao trong đầu tôi mới nghĩ thôi mà trước mặt đã xảy ra chuyện đúng ý tôi như vậy thế này!

Hơn nữa là, ở trong ấn tượng của tôi, chuyện trùng hợp như vậy không chỉ xuất hiện một lần!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK