Ba ba nói với tôi: "Đây là sáu mươi bốn quẻ đồ, con so ba đồng tiền này với chúng, quan trọng nhất lúc này đó là ghi nhớ vào trong đầu. Đây là kiến thức cơ bản. Chỉ cần con ghi nhớ được cái này, có thể không nhìn vào quẻ đồ lập tức nói ra quẻ tượng, coi như đã nhập môn."
Trong đây lộn xộn bao nhiêu vạch dài vạch ngắn, hoa hết cả mắt!
Tôi trợn mắt há mồm, nói: “Nhưng ba ơi, đây, đây là cái gì vậy ạ, con, con nhìn mãi vẫn không hiểu! Còn có, cái này với đồng tiền có quan hệ gì với nhau…”
“Con cứ xem đi tự nhiên sẽ biết!”
Tôi nuốt nước miếng cái ực, khó khăn nói: “Ba ơi, ba cũng phải dạy con một chút đi chứ, con xem không hiểu!”
Ba tôi trố mắt nhìn tôi nói: “Cái này còn xem không hiểu? Ba biết dạy con thế nào? Chị con, sao chị con lại có thể xem hiểu?”
Tôi rũ mắt xuống, thì thầm: “Con không phải chị hai, lại nói, con chắc chắn không có thiên phú này!”
Ba ba hết sức tức giận, còn chưa nghe tôi nói xong đã đứng bật dậy: "Định lười biếng chứ gì, đừng có mà ở đấy kiếm cớ. Ba nói cho con biết, hạn trong một tuần, phải học thuộc hết cái này cho ba, bằng không, ba sẽ nghĩ ra biện pháp trừng phạt con."
Ba tôi đi tới cửa, quay đầu lại nói: "Tối nay, ở trong phòng học cái này cho ba, không cho phép ra đi."
Tôi yếu ớt nói: "Nhưng, nhưng bài tập hôm nay con chưa có làm..."
Ba ba căn bản không nghe tôi giải thích, đóng sầm cửa lại.
Tôi ủ rũ mặt mày nhìn bản vẽ kia, nhiều vạch thế này, tuy dày mỏng khác nhau, nhưng tôi thực sự không biết nên học thuộc chúng thế nào! Ba ba thế mà còn muốn tôi quen thuộc với nó, tôi làm sao có thể quen thuộc được đây!
Tôi ép mình nhìn chúng trong chốc lát, cứ thấy những thanh nhỏ này như thể đang nhảy múa trước mắt tôi vậy.
Toàn bộ bay lên, bay xuống, sắp xếp cạnh nhau, biến thành một loại công cụ tra tấn gọi là ngón tay, kẹp chặt lấy ngón tay của tôi, mười đầu ngón tay tôi đau không tả nổi, gần như sắp gãy đến nơi! !
Không, đây quả thực là trừng phạt mà! Tôi không thể tiếp tục ở lại để chịu tội!
Không xem, không xem nữa!
Tôi xoa xoa con mắt, hận không thể vứt tấm bát quái đồ này xuống đất rồi giẫm lên mấy cước, nhưng nếu như tôi thật sự làm vậy, xác định sẽ bị một trận nhừ tử đi!
Tôi muốn đi ra ngoài, nhưng kéo mãi cánh cửa cũng không nhúc nhích! Thật hèn hạ, ba ba thế mà lại khóa cửa nhốt tôi vào trong phòng!
Tôi vỗ cửa phòng hô to: "Ba ba, để con cầm về phòng con xem đi, cho con cầm về phòng mình xem đi, con muốn nằm trên giường đọc.”
“Không được, lỡ như con nằm ngủ luôn thì sao?”
Tôi dài giọng đáp: “Ba ba—, ở đây con xem không vào, dù có ở đến mai cũng xem không vào. Ba ba—. môi trường thoải mái dễ chịu rất quan trọng đó ba à, nếu con được thoải mái dễ chịu nằm trên giường, tâm tình tốt, nói không chừng lại xem hiểu thì sao!”
Vì để ba ba đáp ứng (đồng ý) với yêu cầu của mình, tôi đã khép nép nói rất nhiều lời hữu ích, cuối cùng kết thúc trong chiến thắng.
Buổi tối,lúc tôi bước vào phòng, chị hai đã đi ngủ.
Ngay cả khi nhắm mắt lại, trông chị hai vẫn rất buồn bực. Tôi không dám quấy rầy chị, nhẹ nhàng leo lên giường, mở đèn bàn lên, lại buộc bản thân xem tấm quẻ tượng đồ kia.
Cầm bản vẽ trong tay, đầu óc tôi lại mất tập trung tột độ. Tôi nhìn ra được, chị hai rất hy vọng được tham gia rằm tháng bảy tại Tổ gia, nếu chị không trở thành nữ thông linh của Diệp gia, thật sự sẽ kết hôn với người mà Khương trưởng trấn giới thiệu cho sao?
Chị hai dường như đã ngủ, khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo gối trên gối hoa, hàng lông mi dài khẽ nhắm, lông mày đen nhánh thanh tú có hơi cau lại. Bên cạnh gối là một bộ váy áo đỏ, đỏ rực như lửa, vô cùng diễm lệ, được gấp xếp chỉnh tề. Là chiếc váy chị hai mới mua cách đây chưa lâu, còn chưa kịp mặc lần nào.
Lạ quá, chị hai lấy cái váy này ra để làm gì?
Tôi tiếp tục ghi nhớ quẻ tượng đồ trong tay, mới nhìn một lúc, hai mắt đã cay xè, khiến tôi bất giác nhắm mắt lại, buông lỏng tay, giấy trúc bay tứ tung xuống mặt đất.
Ánh sáng thưa thớt xuyên qua ô cửa sổ, lập lòe lập lòe. Chị hai đột nhiên khẽ gọi tôi: “Tiểu Huỳnh, em đã ngủ chưa?”
Tôi bị tiếng kêu của chị hai đánh thức, đang định trả lời thì không biết tại sao lại nghĩ đến chiếc váy mới chị đặt cạnh gối.
Vì sao chị hai lại lấy nó ra? Là muốn mặc sao? Nghĩ đến đây, tôi còn chưa kịp trả lời chị, thì bên giường chị hai lại có động tĩnh.
Chị hai xuống giường đi về phía tôi, tôi chợt nảy ra ý kiến, cố ý nhắm mắt lại.
Cảm nhận được chị đi tới bên giường tôi, hơi thở nóng ấm của chị áp sát vào mặt của tôi, chị hai đang kiểm tra xem tôi đã ngủ thật chưa!
Có gì đó quái lạ!
Tôi lo lắng bị chị hai phát hiện, quay mặt vào tường, tiếp tục vờ ngủ.
Chị hai không tiếp tục gọi tôi nữa, ngồi xuống bên giường tôi một hồi, chắc là để xác định rằng tôi đã ngủ thật rồi mới đi về.
Rất nhanh, có tiếng sột soạt truyền đến, tôi mở mắt ra nhìn, từ hình ảnh phản chiếu trên tường kia có thể nhận thấy được chị hai đang mặc chiếc váy đỏ kia vào.
Đã muộn vậy rồi, lại còn trong đêm khuya thanh vắng, chị hai muốn đi đâu?
Chị hai là muốn đi gặp ai ư? Là đàn ông sao? Nếu không thì sao lại mặc chiếc váy mới đó?
Chị hai nhanh ghê, không biết có bạn trai từ khi nào vậy nhỉ? Người này có thể là ai? Có thể gặp mặt chị ấy vào ban đêm thế này, hẳn là cũng sống tại Khương Gia Trấn đi.
Thế nhưng mà, chị hai xảy ra chuyện, vì lý do gì mà người này không đến thăm chị ấy? Chẳng lẽ là ghét bỏ chị hai?
Tôi lập tức bật dậy, trong phòng ba mẹ đen kịt một màu, đại khái đã sớm chìm vào giấc ngủ!
Đêm đen mờ mịt, cửa cổng khép hờ.
Tôi cả gan đi ra khỏi cổng lớn, xung quanh không một bóng người, chỉ có ánh sao chiếu vào mái hiên hắt xuống mặt đất, giống như những con quái vật há miệng.
Chị hai đi đâu rồi? Chị ấy sẽ tới chỗ nào để gặp người đây?
Gió đêm thổi tới, làm đầu óc tôi dần dần tỉnh táo lại. Cẩn thận suy nghĩ, cách đó không xa chính là Khương Gia Hà, bên bờ sông liễu rủ lưu luyến, cây cỏ như nêm. Từ trước đến nay đã luôn là địa điểm yêu thích của các cặp đôi vào mùa hè.
Tôi có trực giác, chị hai chắc chắn là tới bờ sông.
Đi được một đoạn, quả nhiên bắt gặp được một bóng lưng quen thuộc trước mặt, mặc chiếc váy đỏ rực như lửa kia, với mái tóc dài thả xõa sau đầu.
Chị, là chị hai!
Dường như chị hai phát giác có tiếng bước chân đằng sau, lập tức quay đầu. Tôi vội vàng trốn vào dưới mái hiên bên cạnh, trốn trong bóng đêm không dám động đậy lấy một cái.
Chị hai không phát hiện ra tôi, tiếp tục bước nhanh về phía bờ sông.
Đợi đến khi chị hai đi xa, tôi mới dám ló đầu ra ngoài, tiếp tục theo ở phía sau.
Lo lắng bị chị phát hiện, nên trên đường đi tôi cứ đi dưới mấy mái hiên, hoạc đi vào bên trong bóng đen.
Trước mắt dần dần rộng mở, nửa vòng tròn mặt trăng từ trong tầng mây lộ ra ngoài, chiếu sáng đường nhỏ dưới chân tôi, trong bụi cỏ bên đường thi thoảng truyền đến dế tiếng kêu to, mùi hương cỏ xanh hòa quyện cùng với hơi ẩm của dòng sông. Rất nhanh, đã thấy được Khương Gia Hà.
Trong đêm yên tĩnh, Khương Gia Hà quanh co khúc khuỷu từ nơi xa chảy xuôi tới. Những ngọn đồi ở phía xa thấp thoáng chập trùng, giống như một thiếu nữ đang ngủ.
Tiếng nước chảy róc rách hết sức rõ ràng, ánh trăng chiếu xuống mặt sông, thật giống như phủ lên một tấm lụa mỏng, giống như một tầng sương mù, cực kỳ mỹ lệ.
Trên mặt sông, không biết là ai thả một chiếc hà đăng hình bông sen, lẻ loi trơ trọi trôi nổi giữa làn sóng nước, ánh nến lập lòe, dưới đáy nước tựa hồ như có bóng đen lướt qua.
Bờ sông trống không, quá kỳ lạ, chị hai đến cùng là định đi đâu vậy?
Tôi đứng tại bờ sông suy nghĩ, chợt nhớ phía tây bờ sông có một mô đất, chỗ đó cỏ mọc um tùm, chỗ giáp ranh tiếp giáp với sông có một chỗ tự nhiên lõm vào, nếu có người chủ tâm trốn ở nơi đó, dù có đứng ngay bên cạnh cũng sẽ không phát hiện ra được.
Nghĩ tới nghĩ lui, chắc chắn là chị hai tới đó gặp người, nếu không bờ sông dài này nhìn mãi cũng không có lấy một bóng người, có thể trốn chỗ nào được?