Trần Lệ vừa bật khóc, một số nam sinh trong lớp học đã lập tức mềm lòng, nam sinh tên Lưu Thành bình thường có quan hệ không tệ với Khương Luân lúc này đứng lên giải hòa: "Cậu lớn tiếng quát rống với bạn nữ như vậy làm gì, dù sao cậu ấy cũng là nữ sinh, chúng ta là nam sinh, phải rộng lượng chứ!"
Khương Luân vung tay nói: "Cậu đừng có quản!"
Cậu ta tiếp tục quát to: "Khóc cái gì mà khóc? Đừng có mà ở trước mặt tôi giả bộ đáng thương, dám ở đó dở trò bẩn thỉu, tôi nói cho cậu biết, tôi ghét nhất mấy đứa hay dở trò sau lưng, nếu không phải vừa rồi cậu vụng trộm nháy mắt ra hiệu cho giáo viên biết, thì làm sao giáo viên có thể biết trong miệng Diệp Huỳnh có cái gì?"
Những lời này của Khương Luân khiến tôi hiểu ra ngay lập tức! Thảo nào trước khi giáo viên gọi tôi dậy, sắc mặt lại cổ quái như vậy, hóa ra là Trần Lệ ám chỉ sau lưng tôi.
Haiz, tôi không khỏi lắc đầu, Trần Lệ ơi là Trần Lệ, tôi biết nói cái gì cho phải đây? Sao cậu cứ nhắm vào tôi như vậy?
Trần Lệ khóc nấc lên, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Về, về sau tớ không dám tiếp tục như thế nữa, Khương Luân, Khương Luân cậu tha thứ cho tớ đi."
Nghe Trần Lệ nói xong, tôi không khỏi quay đầu lại nhìn cậu ta, trùng hợp ánh mắt của cậu ta cũng đang hướng về phía tôi, khi ánh mắt cả hai vừa chạm nhau, trong tim tôi đột nhiên phát lạnh, ánh mắt Trần Lệ ngập tràn oán hận, làm gì có chỗ nào thể hiện là đã tỉnh ngộ, chỉ sợ sau này cậu ta sẽ lại sử dụng những thủ đoạn ngầm quỷ quyệt hơn thôi!
Tôi quay đầu lên, không nói một lời, trong lòng chất chứa nặng nề.
Tôi không muốn kết thù chuốc oán gì với Trần Lệ, dù sao cũng là bạn cùng lớp với nhau, huống hồ cả hai cũng chẳng có thâm cừu đại hận gì, thế nhưng Trần Lệ lại không ngừng hận tôi, thật đúng là vô cùng cố chấp.
Trần Lệ nhận sai, Khương Luân cũng không giữ lấy không buông nữa, cậu ta hừ một tiếng, rồi đẩy tờ giấy tới trước mặt tôi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ cực kỳ ngạo mạn.
Trên mảnh giấy ghi: Trả ơn --- bằng cách giúp tớ làm bài tập hôm nay đi!
Tôi ngạc nhiên, quay sang nhìn Khương Luân một lần nữa, vẫn thấy cậu ta quay đầu, bộ dáng không được tự nhiên cho lắm!
A, xem ra là do tôi đã hiểu lầm rồi! Cậu trai này vì muốn nói một câu, lại cố ý chia thành vài đoạn để viết, đây là cố ý để cho tôi hiểu nhầm sao?
Tôi cầm bút lên, viết vào mặt sau tờ giấy một chữ "ừ".
Buổi trưa quay về nhà, đã thấy mẹ đang ngồi lau nước mắt, tim tôi rã rời: "Chị hai con đâu? Cả ba ba nữa? Chưa về sao ạ?"
Mẹ tôi vội vàng lau khô nước mắt, thở dài nói: "Xảy ra chuyện rồi! Buổi sáng sớm hôm nay cảnh sát tới nhà!"
"Cảnh sát ạ? Bọn họ tới làm gì vậy?"
"Nghe nói ba tên hãm hại chị hai con, sau khi bị bắt, một tên trong đó đã chết vào tối hôm qua, kết quả sáng sớm hôm nay cảnh sát tới, hỏi chị con rất nhiều vấn đề."
Đã chết? Tôi nghe xong giật nảy người: "Thế nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì tới chị hai con ạ? Không thể nào là chị hai giết chết hắn được. Hôm qua chị hai con ở nhà mà!"
"Tại cái cách người đó chết, nghe nói là có hơi kỳ quái."
"Kỳ quái? Kỳ quái thế nào cơ ạ?"
Mẹ tôi lắc đầu, "Bọn họ bảo là có liên quan gì đó đến vụ án, không thể tiết lộ ra ngoài được."
"Vậy là bọn họ bắt chị hai con đi rồi sao?"
"Không phải, bọn họ nói là đi tới Diệp Gia Đài, dẫn cả ba và chị hai con đi cùng."
Mẹ tôi thở dài nói tiếp: " Mà ấy, nghe nói đêm qua Diệp Gia Đài cũng xảy ra chuyện!"
"Diệp Gia Đài xảy ra chuyện gì ạ?"
“Tối hôm qua, Diệp Như đột nhiên phát điên, cầm dao phay nói muốn giết người, nếu không phải em trai con bé liều mạng ôm lấy, chỉ sợ con bé sẽ chém chết ba mẹ mình. Tiếp đó người trong nhà trói con bé lại, sáng hôm nay Diệp Như nói muốn tìm chị của hai con, người Diệp Gia Đài vừa đến tình cờ đụng phải cảnh sát luôn!”