Phân chim dày đặc rơi “Phốc, phốc!” xuống đầu Trần Lệ và đồng bọn, phân chim màu trắng lấm ta lấm tấm, vương vãi xung quanh khiến mọi người phá lên cười.
Trần Lệ gần như nổi điên, cậu ta nhặt nhánh cây ven đường lên đánh tứ tung về phía chim sẻ, nức nở hét lên: “Chuyện gì đang xảy ra vậy, đám quỷ sứ này từ đâu tới, cút đi, cút ngay đi cho tao!”
Chim sẻ hoảng sợ lập tức đập cánh bay đi, tôi cười thầm trong bụng, bất động thanh sắc cúi thấp đầu, đang nhanh chóng rời đi, bỗng nghe thấy ai đó rít lên một tiếng, Trần Lệ xông tới bắt lấy cánh tay của tôi, khàn giọng gào thét: “Là mày, nhất định là mày, nhất định là mày giở trò quỷ!”
Tôi giật nảy mình. lập tức trấn định lại rồi nhìn Trần Lệ, người đang hung hăng túm lấy cánh tay tôi, ánh mắt lúc này gần như đã trở nên điên cuồng. Bên trên mái tóc rối tung là mấy đống phân chim màu xám trắng, thoang thoảng bốc lên mùi thối.
Cậu ta không có chứng cớ, chỉ theo thói quen gán ghép lên trên đầu tôi mà thôi.
Định thần lại, tôi hất tay cậu ta ra, hù dọa nói: “Nếu tôi thật sự có bản lĩnh lớn như vậy thì tốt quá rồi còn gì, nếu có thì tôi còn lâu mới bỏ qua cho các cậu, chỉ mấy đống phân chim này thì tính là cái gì, nếu được tôi sẽ sai bọn nó mổ nát mặt các cậu ra luôn.”
Trong mắt Trần Lệ lộ ra e ngại, một bên truyền đến tiếng vỗ tay “bộp bộp”.
“Thú vị, quả là rất thú vị, trông thì có vẻ vô thanh vô tức (im hơi lặng tiếng), thế mà lại là một cô nhóc rất lợi hại!”
Ven đường, chẳng biết từ khi nào đầu trọc và hai thanh niên khác đã xuất hiện, trên mặt cười hì hì xem trò vui, chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn.
Hắn cười trêu chọc Trần Lệ: "Này, chính mày xui xẻo bị phân chim rơi trúng đầu, đổ trách nhiệm lên đầu em gái tao làm gì? Theo như tao thấy, đây là chim chóc tới bón phân cho mày, tóc mày vàng quá, chắc là do thiếu dinh dưỡng đây mà.”
Ai là em gái hắn ta chứ, tên này thật đúng là nhận vơ mà.
Trần Lệ tức điên cũng không dám nói lại câu nào, tóc của cậu ta đen nhánh thế này, vàng đâu ra mà vàng?
Tôi nghiêng người tránh đám đầu trọc, đẩy Trần Lệ, thấp giọng cảnh cáo: “Đi mau, nếu thật sự bị bọn hắn quấn lấy, không thoát được đâu!”
Bạn học chung quanh thấy ba người đầu trọc đều tránh xa như tránh ôn thần, nơi nào còn dám đi cùng một chỗ với chúng tôi.
Đầu trọc cao giọng nói: “Này, em gái nhỏ, có muốn anh trút giận hộ em không? Nể mặt Khương Luân, anh giúp em miễn phí.”
Nghĩ đến buổi sáng hắn thấy tôi và Khương Luân ở chung một chỗ, có lẽ cho rằng tôi có quan hệ gì đó với Khương Luân. Chắc là muốn lấy lòng Khương Luân, hoặc cũng có khi là nhàn rỗi không có chuyện gì làm, ba người bọn họ như ruồi bám sát sau lưng tôi và Trần Lệ.
Thanh danh của đầu trọc thập phần không tốt, tuy ở Khương Gia Trấn không làm chuyện gì khác người, thế nhưng ở chung quanh trong làng, thường xuyên có tin đồn trêu chọc phụ nữ.
Mặc dù Trần Lệ thường xuyên đối nghịch với tôi, thế nhưng một khi dính líu tới đầu trọc, cũng không phải chuyện gì đơn giản!
Tên đầu trọc này cứ rảnh rỗi, không có việc gì một cái là lại đi trêu chọc con gái, huống chi lúc này lại đang có chuyện?
Đầu trọc vừa nói dứt lời lập tức tóm lấy cánh tay Trần Lệ, nhìn tôi nở nụ cười, người nào không rõ chuyện mà nhìn thấy, nói không chừng lại tưởng hắn đang trút giận giúp tôi thật.
Khuôn mặt nhỏ của Trần Lệ bị dọa đến trắng bệch, cúi đầu sợ muốn chết, run rẩy như gà con, không dám giãy dụa, chỉ biết nhỏ giọng cầu xin tha thứ.
Đây mới là ác nhân tự có ác nhân trị!
Có điều, tôi cũng không muốn nhờ đầu trọc đối phó với Trần Lệ, nên trừng mắt với đầu trọc một cái, cứng rắn nói: “Không cần anh giúp! Bỏ cậu ấy ra!”
“Thật sự không cần anh hỗ trợ sao? Vừa rồi anh thấy nó với mấy đứa nữa cùng nhau bắt nạt em, có cần anh dạy cho nó một bài học không?”
Nói xong hắn làm bộ định tát vào miệng Trần Lệ, tôi vội vàng hô to: “Dừng tay, nói anh đừng nhúng tay vào thì anh đừng có mà nhúng tay vào, anh có còn muốn Khương Luân giúp anh thu xếp vụ tuần phòng không?”
Đầu trọc nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo giống như mũi tên khiến tôi kinh hãi, nhưng chỉ trong nháy mắt, vẻ lo lắng trong mắt của hắn biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là vẻ bất cần đời. Hắn nhẹ buông tay, thả Trần Lệ ra. Giơ tay lên không trung, làm tư thế đầu hàng, cười như không cười, nhìn chằm chằm tôi nói: “Được, em nói thả thì thả!”
Trần Lệ sợ đến phát khóc, vội vàng ôm chặt cặp sách chạy đi, bóng lưng không ngừng run rẩy.
Thấy cậu ấy rời đi rồi, tôi mới yên tâm, lén nhìn đầu trọc, thấy được hắn vẫn nhìn tôi chằm chằm, mặc dù khóe miệng cong lên, nhưng ánh mắt lại cực kỳ âm lệ.
Thà đắc tội với quân tử, chứ đừng đắc tội với tiểu nhân.
Tôi sửa sang lại sắc mặt, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hào phóng cười nói với hắn: “Cám ơn anh! Tôi đi trước.”
Nói xong tôi sải bước rời đi, trái tim trong lồng ngực bang bang đập mạnh. Đi một lúc lâu rồi, vẫn có cảm giác có ánh mắt lạnh như băng dán tại sau lưng mình.
Lúc về tới cửa nhà, tôi nghe thấy tiếng ba đang rống giận từ trong nhà truyền ra ngoài: “Cút! Cút cho tao!”
Cửa sân vang lên một tiếng, một người đàn ông lạ mặt từ trong nhà đi ra ngoài, ba tôi cầm theo mấy hộp quà đuổi theo, lại rống một câu: “Cầm đồ của mày cút luôn đi!”
Ba tôi ném đống quà xuống đất, một hộp trong số đó rơi trúng vào lưng người đàn ông kia, người kia tức giận nhặt đồ lên, quay đầu hô: “Họ Diệp kia, tao nói cho mày biết, đừng có được đằng chân lân đằng đầu, bằng không, lại bắt nhà chúng mày tiếp tục cút, cút ra khỏi Khương Gia Trấn bây giờ! Ngay đến cả chỗ cắm dùi cũng không có!”
Ba tôi nghe vậy hết sức tức giận, giận dữ quát: “Lão tử (Ông đây) nói cho mày biết, cho dù có chết lão tử cũng sẽ không rời khỏi Khương Gia Trấn, lão tử ngược lại muốn xem chúng mày có bản lĩnh gì, còn có thể bức chết lão tử được chắc?”
Ba tôi nói xong xông lên định đánh người, mẹ và chị hai phải liều mạng mới giữ được ông ấy lại, khóc lóc la hét không cho ông tiến tới, rất sợ ba tôi thật sự đánh người.
Từ khi chuyển tới Khương Gia Trấn, ba tôi chưa bao giờ tranh chấp với một ai, có gì cũng cắn răng chịu đựng, hôm nay thế mà lại có ý định đánh người, tôi nghĩ nhất định là đối phương khinh người quá đáng.
Huống hồ, nhìn quà cáp rơi đầy đất thế này, liên tưởng tới chuyện của chị gái, người đến có mục đích gì, ngay cả tôi cũng có thể đoán ra được.
Tôi lập tức cầm chổi dựng góc tường, đánh người kia, la lớn: “Mau cút, mau cút ra khỏi nhà chúng tôi.”
Người kia nhanh chóng chạy đi, vứt lại một câu ngoan độc: “Được, chúng mày chờ đó, chờ tao gọi người tới thu thập chúng mày.”
Hắn vừa đi, mẹ tôi lập tức òa khóc, thấp giọng oán trách ba tôi: “Ông không nhận thì thôi, đuổi hắn đi làm gì? Nếu thật sự gọi người đến đuổi chúng ta đi, ông… cả nhà này phải làm thế nào đây? … Ông đắc tội với bọn hắn làm gì? Về sau biết phải làm sao bây giờ?”
Ba ba tức giận đẩy mẹ tôi, gắt gỏng nói: “Sợ cái gì? Lão tử phải sợ chúng nó sao? Lão tử đường đường là người của Diệp gia, chẳng nhẽ lại bị đám tiểu nhân này dọa sợ?”
Mẹ tôi bất mãn nói: “Diệp Gia Diệp Gia, ông là họ Diệp, thế nhưng người Diệp gia không nhận ông."
Ba tôi nghe xong lập tức chết lặng, cả người như cải trắng mắc sương. Ông tức giận hé miệng, muốn phản bác lại lời của mẹ, song lại chỉ biết thở dài, ngậm chặt miệng.
Ba ba hờn dỗi ném lại một câu: “Tôi ra ngoài đi dạo!”
Sau đó sải bước đi ra ngoài, mẹ tôi vội vàng đuổi theo hô to: “Ông định đi đâu? Sắp tới giờ cơm trưa rồi!”
Ba tôi không quay đầu lại, hét lên: “Tức đến no cả bụng rồi, ăn cái cóc khô gì nữa!”
Mẹ tôi nhìn bóng lưng ba tôi, thở dài thườn thượt, ủ rũ xoay người, nhìn thấy tôi, lại thở dài.
Giống như những gì tôi phỏng đoán, người kia quả nhiên là đến nói giúp cho ba tên lưu manh kia. Mà người này đã là người thuyết khách thứ ba trong ngày hôm nay, bọn họ người nào cũng đến yêu cầu nhà chúng tôi dàn xếp ổn thỏa, bắt chị hai rút đơn kiện, nói là có thể đưa tiền bồi thường.
Mẹ tôi kể, khẩu khí bọn hắn thập phần cuồng vọng, căn bản không có tí lo lắng hay sốt ruột gì, luôn miệng nói sau lưng bọn hắn có người làm chỗ dựa.
Tôi nghe xong rất tức giận, nói với mẹ rằng: “Sợ cái gì? Bọn chúng lại không phải người Khương Gia Trấn, chẳng qua chỉ là lân cận trong làng, ở đâu lấy ra năng lực lớn như thế được, có thể đuổi chúng ta đi được thật sao?”
Mẹ tôi tái mặt, lắc đầu nói: “Sao biết được hả con? Mặc dù đám người này không phải họ Khương, thế nhưng lại ở quanh Khương Gia Trấn nhiều đời, nam cưới nữ gả, tùy tiện kéo một người đều có thể là thân thích, Khương Gia Trấn làm sao có thể bởi vì chúng ta mà đắc tội với bọn hắn được? Lúc trước, chúng ta có thể ở lại chỗ này là bởi vì Khương trưởng trấn thấy chúng ta đáng thương, nhưng người vừa tới, nghe nói là thư ký (bí thư) thôn gì đó, có quan hệ khá tốt với Khương trưởng trấn.”
Mẹ tôi còn chưa dứt lời, thế nhưng ý tứ thế nào không cần nói cũng biết. Bà nhìn chị hai một cái, ánh mắt vô cùng bất lực!