Lập tức có nữ sinh nắm chặt lấy cánh tay tôi, số khác túm tóc buộc tôi phải ngẩng mặt lên. Tôi la hét, ra sức giãy dụa, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi được bọn họ. Mực xanh của bút máy một khi viết lên da thịt thì mấy ngày có rửa cũng không sạch, chẳng lẽ muốn tôi phải đi học với dòng chữ xanh xấu xí này trên mặt sao?
Lại có người lấy cặp sách từ trong ngăn bàn ra đáp vào người tôi, âm thanh bàn ghế xô lệch hết sức vang dội!
Lúc này, đột nhiên có một thân ảnh cao lớn đứng chắn trước mặt tôi!
“Đủ rồi, ầm ĩ quá đi mất!”
Cậu ta vừa mở miệng, phòng học lập tức yên tĩnh trở lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn hết lên trên người cậu ta.
Là Khương Luân, bạn ngồi cùng bàn của tôi! Cậu ta vẫn luôn nằm ngủ trên bàn, không biết đứng dậy từ lúc nào.
Tôi thật sự bất ngờ, không nghĩ tới cậu ta thế mà lại ra tay.
Cậu ta đẩy Trần Lệ ra, dùng sức giật bút máy trong tay Trần Lệ ném xuống đất, tiếp đó phát tiết một lực cực lớn lên trên mặt bàn, bén nhọn quát: “Các người bị thần kinh à? Làm tôi ngủ cũng không yên.”
Trần Lệ ngạc nhiên nhìn cậu ta chằm chằm, mấy máy môi mỏng, trong chớp mắt biến thân thành con cừu nhỏ, ấm ức nói: “Khương Luân, cậu là người của Khương Gia Trấn đấy, sao lại đi giúp người khác họ thế này?”
Khương Luân kiệt ngạo nhướng lông mày, phất phất tay giống như đuổi ruồi, cậy mạnh nói: “Tôi mặc kệ mấy người là ai, nhốn nháo làm tôi mất giấc ngủ chính là đắc tội với tôi! Còn không cút ngay đi cho tôi!”
Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, ai cũng không dám chọc giận làm cậu ta khó chịu!
Khương Luân từ xưa đến này là người mắt mọc trên đầu, tại cậu ta có được một ông ba quyền thế!
Ba của Khương Luân là Khương Đạo Phàm, trưởng trấn Khương Gia Trấn, trong khi ông Khương Luân là tộc trưởng của Khương thị.
Bán kính trăm dặm này, ngoại trừ Diệp gia ra, thì Khương gia cũng là một đại tộc rất có danh vọng.
Có thể gọi Khương Luân là tiểu hoàng đế tại Khương Gia Trấn này!
Tôi từ từ đứng dậy, quay sang nhìn Khương Luân một chút, trong lòng không phải là không cảm kích chuyện cậu ta giải vây cho tôi. Nhưng để nói một tiếng cảm ơn lại rất khó.
Ba năm qua, tôi đã sớm biết lý do vì sao Trần Lệ không thuận mắt với tôi. Không sai, chính là bởi vì người con trai tên Khương Luân này.
Lý do tất cả nữ sinh trong lớp tất cả đều không hẹn mà cùng liên hợp lại nhằm vào tôi, cũng là bởi vì cậu ta.
Ai thèm ngồi cùng bàn với Khương Luân chứ? Chỉ có bọn họ mới coi cậu ta thành báu vật!
Lúc này Khương Luân mới nhìn thấy tôi, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh! Đại khái là bị nước bọt và mực xanh trên người tôi hù dọa!
Cậu ta nhăn mày, đánh giá từ trên xuống dưới đám người Trần Lệ, giống như hôm nay mới thấy rõ được con người thật của bọn họ, nói: “Các người, các người đều là nữ sinh, ấy thế mà lại có thể làm ra những việc như nhổ nước miếng, đổ mực xanh, sao lại có thể làm mấy chuyện giống như con mụ điên vậy hả?”
Tôi không nhịn được nói xấu trong lòng, nữ sinh thì thế nào? Hiện tại không phải đang thịnh hành nữ hán tử, nữ vương công sao? Chẳng lẽ cậu ta cho rằng nữ sinh thì sẽ không biết đánh nhau sao? Một khi nữ sinh bắt đầu đánh nhau chỉ sợ thủ đoạn còn bỉ ổi hơn là nam sinh!
Tôi lấy tay áo lau loạn xạ lên tóc, đi tới chỗ ngồi của mình, đang chuẩn bị ngồi xuống.
Khương Luân đột nhiên quẳng một bao giấy tới trước mặt tôi, ghét bỏ trừng mắt nói: “Ghê quá đi mất, dùng tay áo có thể lau khô được không? Đây, đây này…” Cậu ta chỉ chỉ chỏ chỏ lên đầu lên người tôi, reo lên: “Cậu định cứ để vậy tới trưa sao?”
Tôi kinh ngạc trừng mắt nhìn Khương Luân, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ tôi phải trốn học hay gì? Lại nói, tôi thế này thì mắc mớ gì tới cậu ta?
Cậu ta chán ghét phất phất tay, nói với tôi: “Aiya, xem cậu tùm la tùm lum này, nhanh ra ngoài gội đầu đi rồi quay lại.”
Còn lâu tôi mới đi, dựa vào cái gì mà chỉ một câu nói của cậu ta thì tôi phải trốn học? Tôi không để ý đến cậu ta nữa, chỉ cúi đầu chỉnh lại cặp sách của mình.
Nhưng Trần Lệ ở bên cạnh lại nghe không vào: “Khương Luân, cậu đừng thấy nó đáng thương mà nhầm tưởng, nó và chị gái của nó đều là thứ chẳng ra gì.”
Một nữ sinh khác cũng hét lên: “Đúng đó Khương Luân, chuyện của chị cậu ta mọi người trong trấn đều biết hết cả rồi, thật mất mặt! Cậu để ý đến cậu ta làm gì.”
Trên mặt Khương Luân lộ ra vẻ lúng túng, hiển nhiên cảm thấy tôi không tiếng nhận lòng tốt của cậu ta khiến người khác tức giận. Cậu ta vỗ vỗ bao khăn giấy, chỉ vào những nữ sinh xung quanh, nói: “Mất mặt? Tôi thấy các cậu mới mất mặt ấy! Bao nhiêu người các cậu bắt nạt một người, tôi thấy xấu hổ thay cho các cậu luôn đấy.”
Nghe được lời này của Khương Luân, cả đám nữ sinh người nào người nấy đều trợn tròn mắt, không biết là nên vui hay nên buồn. Sắc mặt mỗi người đều rất rối rắm xoắn xuýt.
Khương Luân lại sẽ vì bọn họ mà cảm thấy xấu hổ sao, vậy có nghĩa là đã coi bọn họ thành người của mình rồi có phải không? Thế nhưng lời này sao nghe có vẻ sai sai vậy nhỉ, bọn họ cũng không biết là nên cười hay là nên khóc nữa.
Còn tôi thì thấy buồn cười, nhưng không cười nổi, Khương Luân quay đầu lại nhìn tôi, quát: “Cậu còn ở đây làm gì?”
Nói xong, mạnh mẽ nắm lấy tay tôi lôi ra khỏi phòng học.
Làm tôi sợ hết hồn, không phải là cậu ta thấy tôi nhếch nhác quá nên nhất định phải đuổi tôi ra ngoài đấy chứ!
Quả nhiên, lập tức có người ở bên cạnh cười trên đau khổ của người khác nói: “Nhìn kìa, Khương Luân đuổi cậu ta ra ngoài rồi, mình biết ngay là Khương Luân chán ghét cậu ta mà.”
Còn có người nói: “Hừ, người như vậy sao xứng vào trường chúng ta chứ?”
Tôi không khỏi trợn tròn mắt! Aiz, đều là bạn học, tội gì cứ nhất định phải làm khó dễ cho tôi mới được cơ chứ!
Khương Luân một mực kéo tôi ra tới cổng trường, tôi dùng sức hất tay cậu ta ra, chán ghét nói: “Đủ rồi, cậu là muốn tôi trốn học có phải không?”
Có điều trốn học, có Khương Luân bên cạnh, tin rằng giáo viên sẽ không trách phạt tôi!
Ba năm qua, tôi đã yêu cầu giáo viên đổi chỗ ngồi không chỉ một lần, nhưng đều không thành. Nếu không phải Khương Luân tự nguyện, thì giáo viên nào dám tùy tiện xếp tôi ngồi bên cạnh cậu ta?
Quả nhiên Khương Luân nói: “Trốn học thí có gì phải sợ? Thành tích cậu tốt như vậy, bỏ một tiết học cũng không có vấn đề gì!
Tôi không biết là nên khóc hay nên cười, thành tích tốt thì có thể trốn học được hay sao?
Tôi chưa kịp nói năng gì, Khương Luân đã kéo tôi vào một tiệm tóc nhỏ ở cạnh trường, chỉ vào tôi rồi nói với tiểu ca trong tiệm tóc: “Gội đầu cho cậu ấy hộ em với, thực sự là bẩn quá đi mất.”
Không soi gương nên không biết, lúc này nhìn vào gương chính tôi cũng cảm thấy bản thân thật sự rất lôi thôi.
Trong gương, đầu tôi rối tung như ổ gà, còn trên mặt thì loang lổ vết mực xanh. Nhìn sơ, còn tưởng rằng là Hắc Sơn lão yêu chạy đến!
Nhập gia tùy tục, tôi đặt mông ngồi xuống. Tiểu ca của tiệm tóc lập tức lại đây giúp tôi gội đầu. Khương Luân cũng ngồi xuống bên cạnh tôi, hai chân dài duỗi thẳng chồng lên nhau, nghiêng người dựa về phía tôi, ngón tay thon dài chống cằm như đang suy nghĩ điều gì đó.
Cậu ta tỏ vẻ xem thường, chế nhạo tôi nói: “Này, sao cậu lại đần như vậy? Đánh không lại sao không chạy đi? Sao không đánh trả? Chẳng phải cậu rất hung dữ đó sao?”
Con hàng này nói tôi hung dữ là có nguyên nhân. Lúc mới ngồi cùng bàn với cậu ta, tôi cẩn thủ (tuân thủ nghiêm ngặt) định luật ba tám, giữa bàn có một đường kẻ ba tám thẳng tắp, bất kỳ lúc nào dưới cánh tôi cũng đặt một ngòi bút, để thời khắc phòng bị con hàng này vi phạm!
Hết cách rồi, ngay từ lúc đầu mới ngồi cùng bàn với cậu ta tôi đã biết, chỉ cần tôi nhìn cậu ta một cái, hay nói chuyện với cậu ta một câu thôi, nhất định sẽ có một đám nữ sinh tới xé xác tôi!
Tôi nhìn Khương Luân qua gương, không muốn trả lời câu hỏi của cậu ta này.
Kết quả cậu ta tự hỏi tự trả lời: “Ừm, cậu biết tiết chế thế là tốt rồi, dù sao có tôi ở đây, bọn họ cũng sẽ không dám bắt nạt cậu quá đáng.”
Nghe xong lời này, tiểu ca trong tiệm bật cười “phốc” một tiếng. Tôi không nhịn được, lập tức lườm một cái nói: “Nếu như cậu không ngồi cạnh tôi, thì các cậu ấy căn bản còn không thèm nhìn tôi lấy một cái ấy chứ. Những chuyện này tất cả đều do cậu gây ra.”
Khương Luân cười ha ha, không phủ nhận, còn có chút đắc chí, dửng dưng nói: “Không sai, cậu nói đúng, có điều nếu tôi ngồi cùng với bọn họ, vậy thì là tự tôi rước lấy phiền toái cho chính mình.”
Tôi xùy một tiếng, không nhìn cậu ta nữa.