Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Lệ vẫn không chịu bỏ qua cho tôi, chanh chua nói móc: “Đêm qua mày làm trò gì? Lêu lổng với đứa nào mà buồn ngủ tới độ này.”

Có người phụ họa nói: "Khẳng định là đi ăn trộm, không ngờ lá gan Diệp Huỳnh lại lớn như vậy, còn dám đi trộm đồ!”

Trần Lệ càng nói càng quá phận: "Trộm đồ? Tao thấy là trộm người thì có! Nghe nói trường bọn mình có mấy đứa nữ sinh ban đêm thường đi lêu lổng cùng với đám thanh niên thất nghiệp không có công ăn việc làm, có một lần người của đội tuần tra đêm phát hiện được một đôi dã uyên ương trong bụi cỏ bên bờ sông…”

Tôi tức đến độ lửa giận xông lên tận đầu, đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Trần Lệ nói: “Cậu bị sao thế? Nói bậy bạ cái gì vậy?”

“Ò, tao có chỉ đích danh tên mày đâu mà mày phản ứng mạnh vậy làm gì hả?” Trần Lệ như gà trống đang tham chiến, rất hưng phấn!

Mấy nữ sinh bên cạnh lập tức nói hùa vào: “Đúng thế, có nói tên mày đâu, mày kích động như thế để làm gì? Chẳng lẽ là chột dạ?"

Người xưa đã nói, lời đồn đại đôi khi như một con dao giết người không thấy máu, nếu hôm nay tôi lùi bước nhẫn nhịn, chắc chắn sẽ còn có những lời khó nghe thậm tệ hơn được tuôn ra.

Tôi hừ một tiếng, lạnh lùng đáp lễ: “Không sai, mấy cậu lại không phải là đang nói tới tôi, chẳng qua làm sao mấy cậu lại biết rõ tới như vậy? Nói đến có mũi có mắt, chẳng lẽ lúc ấy người bị phát hiện chính là cậu sao? Ỏ, thật sự bội phục cậu luôn đó, lại có dũng khí bày ra chuyện xấu của mình. Tôi muốn khuyên cậu một câu, cô gái à, đừng có mà vô liêm sỉ như thế, nếu không sau này lúc đi trên đường giữa ban ngày ban mặt lại bị đám lưu manh không đứng đắn quấn lấy đấy.”

Nói xong câu cuối, tôi cố ý nhấn mạnh, hàm ý rất nhiều!

Trần Lệ biến sắc, đại khái cũng nghĩ đến sự việc lúc tan học ngày hôm qua, sắc mặt lập tức rất khó coi.

Lúc này, Khương Luân từ bên ngoài bước nhanh về chỗ ngồi, liếc mắt thấy tôi và đám người của Trần Lệ giằng co, nhíu mày nói: “Làm gì vậy? Sao lại vây quanh bàn của tôi thế này? Trần Lệ, cậu còn không cút trở về cho tôi!”

Khương Luân vừa ra lệnh, những người khác tự nhiên không dám nhiều lời, lập tức xám xịt đi về chỗ ngồi của mình.”

Khương Luân thở hồng hộc, cả người phát nhiệt, trên trán lấm tấm mồ hôi. Cậu ta dúi cho tôi một túi quà vặt, nói: “Cho cậu đó.”

Tôi cúi đầu nhìn xem, vậy mà lại là một túi kẹo cau.

Ý gì vậy? Mua cho tôi? Đầu óc bị nước vào hay gì!

Đúng lúc này, chuông vào học vang lên!

Thấy tôi không trả lời, Khương Luân tiến sát lại gần, thấp giọng nói: “Cô ngốc, cái này để giúp tỉnh táo đầu óc lại đấy.”

Tỉnh táo đầu óc? Tôi chưa ăn kẹo cau bao giờ, giờ mới biết thứ quà vặt này còn có tác dụng giúp tỉnh táo đầu óc, nâng cao tinh thần đấy!

Quầy bán quà vặt ở trước cổng trường học, còn dãy nhà lớp học này của chúng tôi lại nằm tại vị trí tận cùng, xa nhất, muốn đi lại một chuyến phải tốn hết thời gian ra chơi, thì ra cậu ta thành ra mồ hôi nhễ nhại thế này là do đi mua kẹo cau cho tôi!

Trên mặt cậu ta mướt mát mồ hôi, ngay cả trên hàng lông mày đen rậm, cũng lấm tấm mồ hôi, giống như trân châu trong cỏ, phát sáng lấp lánh.

Tôi nhỏ giọng nói cảm ơn cậu ấy một tiếng, xé vỏ kẹo ra, nhét một viên vào trong miệng, trong lòng dâng lên một tư vị không thể miêu tả được thành lời.

Vừa cho viên kẹo vào miệng, một vị khói là lạ tràn ngập khoang miệng, nước miếng lập tức ứa ra, ngậm viên kẹo mà tôi không biết là nên nhả ra hay vẫn tiếp tục ngậm trong miệng, thầy toán bước vào lớp.

Tôi nhíu mày viết lên giấy cho Khương Luân xem: Vị lạ quá!

Khương Luân cười một tiếng, lập tức giả bộ chững chạc đàng hoàng, viết: Vị lạ khó ăn đến mấy thì cậu vẫn cứ phải ăn, cái này giúp nâng cao tinh thần, ăn xong cam đoan cậu sẽ không ngủ gật nữa.

Thật vậy sao, tôi trợn tròn mắt nhìn Khương Luân một hồi, có điều ngậm viên kẹo to thế này sẽ khiến má phồng lên, sao mà không bị giáo viên chú ý được chứ!

Tôi dựng thẳng sách lên che trước mặt, sau đó lấy tay che miệng lại, từ từ nhai kẹo.

Kẹo cau này vậy mà thật sự có tác dụng, ăn xong, đích xác là tôi không có ngủ gật nữa, nghe được rõ ràng bài giảng trên bục của thầy giáo.

Tôi cúi đầu, đang định nhả kẹo cau ra, thầy toán đột nhiên gọi tên tôi, “Diệp Huỳnh, em đang làm cái trò gì vậy hả? Ăn cái gì đấy?”

Đột nhiên bị thầy hỏi tới, tôi nhanh chóng nhả viên kẹo ra lòng bàn tay, đứng lên, kẹo cau lúc này đã theo tay tôi ném xuống dưới đất. Tôi giả vờ vô tội, nói: “Thưa thầy, em không ăn gì ạ.”

Lời vừa ra khỏi miệng, hai má tôi tức khức đỏ bừng!

Haiz, cảm giác nói dối không dễ chịu chút nào!

Thầy toán đi xuống chỗ tôi, cười lạnh nói: “Không có? Em nghĩ thầy không nhìn thấy được à? Hay là cho rằng thầy mắt mù rồi?”

Tôi cúi đầu không dám nói lời nào.

“Lên bảng, giải đề này cho thầy!”

Tôi ngẩng đầu nhìn đề bài trên bảng, trong lòng thoáng an tâm, đề này tôi có thể giải được.

Thầy toán thấy tôi nhanh chóng giải xong đề, sắc mặt mới hòa hoãn lại, nhàn nhạt nói với tôi: “Tốt, về chỗ ngồi đi, lần sau không được như thế nữa nghe chưa!”

“Vâng!” Tôi mừng thầm trong bụng, lập tức quay trở lại chỗ ngồi, lại thấy được thần sắc căm hận của Trần Lệ.

Khương Luân đưa cho tôi một tờ giấy: Cảm ơn tôi đi, nhờ kẹo câu của tôi mới giúp cậu tỉnh táo được đấy, chứ không sao cậu có thể giải được cái đề kia?

Tôi nhanh tay viết lên tờ giấy: Ừ, cậu nói đúng, cảm ơn nhé, tôi có thể làm bài tập giúp cậu!

(đoạn này nữ chính dùng 补习 theo nghĩa là bài tập)

Có những lúc tôi rất ngưỡng mộ chỉ số IQ của Khương Luân, rõ ràng bài tập về nhà của cậu ta hôm nào cũng ném cho đám bạn nam trong lớp làm, thế nhưng mỗi khi tới kì thi, lại luôn có thể đạt được điểm trung bình trở lên, tôi nghĩ, nếu như Khương Luân tình nguyện cố gắng chăm chỉ, lọt vào top ba là không có vấn đề gì.

Khương Luân viết: Được, vậy cậu đến nhà tôi giúp tôi học bù đi.

(đoạn này Khương Luân dùng 补习 theo nghĩa là học bù, tác giả chơi chữ)

Tôi: Không được, chỉ ở trên trường thôi, mấy giờ ra chơi ấy, tôi không tới nhà cậu đâu.

Khương Luân: Vậy không được, để người khác biết thì tôi còn mặt mũi gì nữa! Cậu tinh ranh thật đấy! Rõ ràng là muốn từ chối tôi, không thể ăn không kẹo cau thế được, cậu trả lại cho tôi đi….

Tôi lắc đầu, viết lại: Được, bao nhiêu tiền, tôi trả cậu.

Khương Luân nghiêng đầu cố ý nhìn tôi rất lâu, lại viết: Trả tình cảm lại cho tôi!

Tôi lạnh mặt, không nhìn tờ giấy, cũng không để ý tới cậu ta nữa.

Lưu manh thật, khó trách cậu ta có thể xưng huynh gọi đệ với đám người đầu trọc!

Khương Luân lại tiếp tục hí hoáy viết lên tờ giấy, sau đó đẩy sang chỗ tôi. Tôi ngẩng đầu, nghiêm túc nghe bài giảng của thầy giáo, hoàn toàn coi cậu ta trở thành không khí.

Cậu ta thấy tôi không để ý tới, chắc là tức giận rồi nên đá mạnh vào ghế của tôi một cái, phiền ghê, thế là tôi chuyển chân qua một bên không để ý tới cậu ta nữa.

Ngoài mặt thì tôi tỏ vẻ bình tĩnh, còn bên trong thì giống như bình nước trên bếp, sôi sùng sục!

Xem cậu ta kìa, thật đúng là không thể chiều nổi mà, mới cho sắc mặt tốt thôi vậy mà cậu ta đã được nước lấn tới, còn viết giấy trêu chọc tôi! Hai năm trước tôi phớt lờ cậu ta, cậu ta cũng không tương tác nói chuyện gì với tôi. Lần này thì hay rồi, sao tôi và cậu ta lại đột nhiên thăng cấp tới trình độ viết thư chuyển giấy cho nhau thế này?

Khương Luân thấy tôi phớt lờ, bỗng cảm không còn chút sức lực nào, yên tĩnh trở lại.

Ra chơi, thầy giáo vừa ra khỏi lớp, Khương Luân lập tức vỗ mạnh một cái lên mặt bàn!

Tôi bị hành động này của cậu ta làm cho giật nảy mình, nghĩ thầm trong đầu, chẳng lẽ tên này muốn phát tiết với tôi sao?

Khương Luân không nhìn tôi, mà quay người gầm thét lên với Trần Lệ: “Cậu sốt ruột tới thế cơ à? Ai cho cậu mách lẻo với giáo viên hả?”

Trần Lệ bị Khương Luân mắng, miêng run run, hai mắt đỏ hoe, Trần Lệ òa khóc, nước mắt lăn dài trên má.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK