Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chị hai một mực yên lặng đứng bên cạnh, lúc này buồn bã nhắm mắt, buồn tủi nói: “Bọn chúng hại con, còn muốn con bỏ qua cho bọn chúng, nào có chuyện dễ dàng như vậy được!”

Chị hai nói xong che miệng lại, quay người chạy vào phòng, từ trong phòng truyền tới tiếng khóc nức nở kìm nén của chị.

Khóc được là tốt, sáng nay không thấy chị khóc, tôi còn lo chị bị đả kích, Hiện tại thấy chị khóc được, tôi mới thở dài được một hơi (thấy yên tâm)!

Mẹ tôi lại thở dài, bưng đồ ăn trong bếp lên, nhỏ giọng trách cứ: “Khóc lóc thì có ích gì cơ chứ… Ai bảo con đi báo cảnh sát? Chuyện này mà làm ầm lên không tốt cho thanh danh của con đâu!”

Trong lòng tôi bốc lên ‘một cỗ tà hòa’ (lửa giận), tôi nhỏ giọng tranh luận: “Cũng không phải do chị hai sai, dựa vào cái gì mà mẹ lại trách chị ấy? Thanh danh là cái gì, thanh danh có thể làm cơm ăn được không? Kỳ thật đấy, nếu không báo cảnh sát chẳng phải là dung túng cho đám người đó sao? Giờ đã là thời đại nào rồi mà mẹ còn giữ quan niệm cổ hủ như thế nữa?”

Tôi rất muốn nói với mẹ rằng, chuyện của chị hai không phải là chuyện gì tồi tệ cả, không ở được nữa thì lại dọn nhà đi nơi khác ở có sao đâu!

Chẳng qua cố thổ (cố hương) khó rời, ba mẹ tôi đã sống ở đây một đời, rời khỏi Diệp gia đã khiến bọn họ không ngẩng được đầu lên, nếu lại rời khỏi nơi này nữa, chỉ sợ càng khó!

Trong phòng, chị hai đang nghe điện thoại, thấy tôi đi vào, lập tức cúp máy.

Kỳ thực tôi đã nghe được, chị hai là đang trò chuyện với Diệp Như từ Tổ gia.

Diệp Như là con gái Tứ thúc nhị phòng, bằng tuổi với chị tôi, từ nhỏ cả hai đã chơi thân, Sau khi nhà chúng tôi bị Tổ gia đuổi đi, cả hai cũng ít qua lại.

Tôi hỏi chị” “Là Diệp Như gọi tới hay là chị gọi cho chị ta?”

Chị hai cười khổ, bất đắc dĩ nói: “Chị làm gì còn mặt mũi gọi điện thoại cho người khác? Còn sợ chuyện của mình huyên náo chưa đủ lớn sao?”

Tôi nghe xong tự nhiên thấy buồn bực, nghiêm mặt nói với chị: “Chị hai, đừng suy nghĩ như vậy, bây giờ đã là thời đại nào rồi, chuyện này không phải lỗi của chị. Nếu chị thật sự cảm thấy không chịu được nữa, vậy thì cả nhà chúng ta dọn nhà rời đi, rời khỏi Khương Gia Trấn là được.”

Chị tôi cười khổ lắc đầu: “Không được đâu, nếu rời khỏi nơi này, chúng ta vĩnh viễn không còn cơ hội trở lại Tổ gia!”

Tôi bĩu môi: “Tổ Gia Tổ Gia, vì cái gì mà mọi người luôn luôn tâm tâm niệm niệm muốn trở lại Tổ Gia vậy? Tổ Gia không cần chúng ta, chúng ta làm gì phải miễn cưỡng?"

Chị tôi thở dài, ánh mắt phức tạp, đưa tay xoa đầu tôi, nhỏ giọng nói: “Tiểu Huỳnh, nếu như chúng ta không trở lại Tổ gia, thì nãi nãi (bà nội) dưới cửu tuyền cũng sẽ không nhắm mắt.”

Tôi biết, chị tôi vẫn muốn tranh khẩu khí, cho nên mới cố gắng học tập bát quái đồ. Thế nhưng mà, nãi nãi chúng tôi đã sớm qua đời! Sao còn phải nhất định lấy lại vị trí tộc trưởng làm gì?

Lại thêm chị hai lúc này đang rất khó chịu, tôi cũng không nhiều lời nữa.

Chị hai nhỏ giọng: “Lúc trước em còn nhỏ đương nhiên không hiểu vì sao Tổ gia lại muốn đuổi chúng ta đi, kỳ thật nói tới nói lui, đơn giản là sợ chúng ta đoạt lại tư cách nữ thông linh mà thôi. Nhà chúng ta vốn là đích tôn, tư cách thông linh này cũng chỉ có đích tôn mới có, dựa vào cái gì mà phải đưa cho nhị phòng!”

Thế nhưng là... Chị hai rũ mắt, tinh thần sa sút nói: “Chị chỉ lo, bây giờ bày ra loại chuyện buồn nôn này, thân thể bẩn, chỉ sợ không còn tư cách thông linh."

Tôi cái hiểu cái không, thấp giọng hỏi chị: “Nếu chỉ đích tôn mới có tư cách này, vậy tại sao lúc trước nhị phòng nhà tiểu cô cô có thể thông linh được?”

Ánh mắt của chị tôi đột nhiên trở nên sắc bén, giống như đang nhìn vào khoảng không xa xăm: “Cho nên chị mới hoài nghi, chuyện nãi nãi (bà) chết và gia gia (ông) mất tích, có quan hệ với bọn họ!”

“Giống như việc đứa nhỏ năm đó, bọn họ nhân cơ hội đuổi chúng ta ra ngoài, chính em cũng rõ, Nha Nhi chết không liên quan gì tới em cả.”

Trong lòng tôi dấy lên khó chịu, thập giọng nói: “Chị à, Nha Nhi, Nha Nhi thật sự không phải do em đẩy xuống nước.”

Năm đó, tôi 12 tuổi, còn Nha Nhi mới 5 tuổi, Nha Nhi là con gái tam phòng, lúc mới sinh đã gầy gò yếu ớt, khiến người thương xót, bình thường hay thích quấn lấy tôi chơi, từ trước đến nay đều lẽo đẽo chạy theo sau lưng tôi. Chị tôi thường trêu, nói cô nhóc là tùy tùng nhỏ của tôi.

Nhưng mùa hè năm đó, Nha Nhi đột nhiên rơi xuống nước, người trong tộc tốn bao nhiêu công sức mới có thể vớt được thi thể cô bé lên ngay trong đêm. Có người nói là do tôi dẫn Nha Nhi tới mép hồ xong không để ý tới cô bé, cho nên mới làm hại Nha Nhi bị đuối nước mà chết. Thậm chí còn có lời đồn, nói Nha Nhi là do tôi đẩy xuống nước.

Điều kỳ lạ đó là, hôm Nha Nhi mất tích tôi cũng không nhớ được bản thân cụ thể đã đi tới những chỗ nào, đến mức giải thích của tôi không thể khiến người khác tin tưởng.

Nha Nhi chết, tôi cũng rất thương tâm (đau lòng), thế nhưng bọn họ lại quy tội Nha Nhi chết lên trên người tôi, tôi không phục. Mà người nhị phòng và tam phòng, vì thế mà chỉ trích tôi, nói Diệp gia không thể lưu lại loại người lãnh huyết vô tình vô nghĩa như tôi lại được, còn nói nếu như tiếp tục giữ tôi ở trong tộc, khẳng định trong sẽ không ngừng xảy ra tai họa.

Ba tôi đau khổ cầu khẩn, lúc ấy thậm chí còn nói cả chuyện là sẽ cho tôi đi học rồi ở lại ký túc bên ngoài, thế nhưng trong tộc lại nói, không dạy được tôi là lỗi của ba, sau này ba tôi phải dạy bảo tôi cho cẩn thận, không thể để cho tôi đi sai đường được. Huống hồ một đứa trẻ 12 tuổi đơn độc ở bên ngoài, truyền ra sẽ không tốt cho thanh danh Diệp gia bọn họ.

Lúc ấy, chị hai vì lỗi của tôi tới cửa nhà trưởng tộc quỳ suốt một ngày, song cũng vô dụng!

Lúc này chị mới nói cho tôi biết, từ sau khi tiểu cô cô nhị phòng Diệp Mai lên làm tộc trưởng, nữ thông linh đời sau vẫn luôn rơi vào tay nhị phòng bọn hắn, tự nhiên ước gì có thể mượn sai lầm này đuổi một nhà đích tôn chúng tôi ra khỏi tộc!

Mà những người bị Diệp gia đuổi đi, trong mắt mọi người nào có thể có được nửa điểm tôn nghiêm?

Buổi chiều lúc tan học về, từ xa đã thấy được mấy bà hàng xóm vây kín trước cổng nhà tôi, ghé tai lên trên, giống như đang nghe lén gì đó.

Tôi lấy làm ngạc nhiên, đang định hỏi bọn họ đang làm cái gì thì cổng được mở ra, một người đàn ông bước ra ngoài.

Người khách này không phải ai xa lạ, là ba của Khương Luân - Khương trưởng trấn của Khương Gia Trấn, Khương Đạo Phàm.

Khương Đạo Phàm có dáng người trung đẳng (trung bình), chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết được đây là người khôn khéo, tài giỏi, ba tôi cúi đầu đi theo phía sau tiễn ông ta, thần sắc thập phần sa sút.

Khương Đạo Phàm đi tới cổng thì dừng lại, một bộ thấm thía nói: “Được rồi, lão Diệp ông không cần phải tiễn tôi nữa đâu, chuyện này cứ làm như đã định vậy đi, tôi sẽ không để cho nhà ông thua thiệt đâu. Tất cả đều là vì lợi ích của nhà ông mà thôi! Chờ qua mấy ngày nữa, tôi sẽ sắp xếp để cho hai nhà các ông gặp nhau, Diệp Liên nhà ông cũng có thể tìm một nhà khá giả…”

Tôi vừa nghe đã thấy sai sai, trong lòng chấn động, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

Tìm một nhà khá giả? Chị tôi vừa xảy ra loại chuyện này thì làm sao lại có người muốn kết thân với nhà chúng tôi được chứ?

Ba thấy tôi đứng trước cửa, nhíu mày nói: “Nha đầu này, gặp người lớn không biết mở miệng ra chào hỏi à?”

Tôi máy móc chào một câu: “Chào Khương trưởng trấn ạ!”

Khương Đạo Phàm nở nụ cười, xoa đầu tôi, thập phần hòa khí nói: “Không cần không cần, gọi bác là được rồi. Nghe nói cháu với Khương Luân nhà bác đang ngồi chung bàn với nhau hả, Khương Luân nhà bác ở trường có bắt nạt gì cháu không?”

Tôi mới thầm nghĩ, suy cho cùng cũng là trưởng trấn, vậy mà mới lần đầu gặp mặt đã nói chuyện ôn hòa với tôi như vậy, làm tôi đột nhiên cảm thấy khoảng cách kéo gần lại không ít. Có điều, tôi vẫn có chút không quen!

Tôi thì thầm: “Không ạ.” Trong lòng vẫn đang suy ngẫm về những gì ông ta vừa nói.

Khương Đạo Phàm nghe câu trả lời của tôi, cười ha ha rời đi. Ba tôi quay người đi vào nhà, thấy tôi còn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Khương Đạo Phàm, mắng tôi một câu: “Còn không vào nhà đi, có cái gì hay đâu mà nhìn.”

Tôi lấy lại tinh thần, chạy ngay vào nhà. Hàng xóm xung quanh cũng trở về, không còn nhìn theo nữa.

Vừa vào nhà, tôi lập tức cảm nhận được bầu không khi sai trái.

Chị hai xụ mặt ngồi trong phòng khách, mở miệng nói: “Ba, con không lấy chồng!”

Ba tôi tức giận nói: “Con không lấy chồng? Con không lấy chẳng lẽ muốn ở nhà để người ta dị nghị dòm ngó mang ra làm trò cười à? Con không xấu hổ nhưng ba xấu hổ lắm rồi!”

Mặt chị hai trắng bệch, hai mắt không hề chớp lấy một lần nhìn chằm chằm ba tôi, sáng rực dọa người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK