• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông theo đuôi trên con đường vắng giữa đêm, máu tươi trào ra từ cơ thể, khuôn mặt hiền lành của bậc cha chú bỗng chốc biến thành gương mặt đầy d*c vọng, làm tất cả nỗi sợ hãi của người phụ nữ hiện hữu thành hình.

Thế giới này sẽ ra sao?

- Lời tựa -

Hàng Du Ninh chưa bao giờ nghĩ rằng cô có thể gặp lại Hứa Dã.

Đó là một buổi chiều hè, cô đang sắp xếp hàng hóa trong tiệm tạp hóa. Đài radio phát ra những âm thanh rè rè của chương trình “Nhạc Phi Truyện", cháu trai nhà bà Hồ chạy vào, giơ hai đồng xu trong tay lên và nói: “Chị ơi! Em muốn mua nước ngọt!”

Phía sau cậu bé là một nhóm bạn nhỏ, nhìn theo với đôi mắt tròn xoe.

Hàng Du Ninh lấy một chai nước cam có ga trong chậu nước đá ra, tiếng bật nắp vang lên, bọn trẻ reo hò vui sướng.

Nhóc mập cầm chai nước trong tay, uống một ngụm trước rồi hào phóng đưa cho cô bạn thân nhất của mình, một cô bé thắt bím hai bên. Cô bé uống một ngụm rồi truyền cho những người khác.

Chúng cứ thay phiên mời nhau như thế, cả mùa hè lúc nào cũng có nước ngọt uống.

Uống xong, nhóc mập vẫn chưa chịu đi về, bám vào quầy, nói với Hàng Du Ninh: “Chị ơi, chị đoán xem hôm qua em nhìn thấy gì?”

"Em thấy gì?" Hàng Du Ninh mỉm cười hỏi.

“Chị cho em một viên kẹo vỏ quýt đi, em sẽ nói cho chị biết.”

Kẹo vỏ quýt là kẹo nhà tự làm, vỏ quýt phơi khô rồi phủ một lớp đường, để trong lọ, vị chua chua ngọt ngọt.

Hàng Du Ninh lấy kẹo ra khỏi lọ, chia cho mỗi đứa nhóc ham ăn một viên.

Bọn trẻ ăn kẹo chua đến mức mặt mày nhăn nhó. Ở khu Tưởng Gia Lý này, trong lòng người lớn, người giỏi giang nhất là chị Nhã Phỉ – vừa xinh đẹp vừa giỏi kiếm tiền, nhưng trong lòng lũ trẻ, người chúng thích nhất là chị Du Ninh, cô cười lên đôi mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, quan trọng nhất là luôn cho chúng kẹo.

Nhóc mập ra vẻ bí ẩn một lúc rồi mới nói: "Em thấy kẻ giết người!"

Nụ cười của Hàng Du Ninh dần tắt, cô hỏi: “Em thấy ở đâu?”

“Tối ngày hôm qua, chú em dẫn em đi bắt ốc, em thấy một người đàn ông lén lút đi theo sau một người phụ nữ bên bờ sông.”

Khu Tưởng Gia Lý vốn luôn yên bình, nhưng gần đây lại xảy ra một chuyện động trời.

Một cô gái làm việc ở nhà máy điện, sau khi tan ca đêm, đến tận trưa hôm sau vẫn không thấy về nhà. Gia đình hoảng sợ, báo cảnh sát tìm kiếm, đến ngày thứ ba, họ mới tìm thấy cô ấy trong một nhà máy bỏ hoang, quần áo bị lột s@ch, ngực và hạ th@n đều có mấy lỗ máu.

Lúc đó mẹ cô ấy phát điên luôn, đến bây giờ cứ đến đêm đều nghe thấy tiếng gào khóc bi thương.

Người ta nói chuyện đó do dân di cư (*) gây ra, hung thủ vẫn chưa bị bắt. Các cô gái không dám đi đường một mình vào ban đêm nữa, nếu có đi thì phải nhờ bạn trai hoặc anh em trai đến đón.

(*) Ở đây chỉ những người từ nông thôn lên thành phố một cách tự phát, không có việc làm, không có chỗ ở cố định.

Cả khu Tưởng Gia Lý bị bao trùm trong nỗi sợ hãi. Không biết là do nghi thần nghi quỷ hay vì tên hung thủ kia thực sự gan to bằng trời, mấy ngày gần đây lại có mấy cô gái nói họ cảm thấy hình như có ai đó theo dõi mình khi đi đường vào buổi đêm.

Bọn nhỏ không hiểu, chỉ loáng thoáng đoán ra được từ đôi câu vài lời của người lớn, gần đây có kẻ xấu, rất nguy hiểm.

Một đứa bé hỏi: “Sao cậu biết người đó là kẻ giết người?”

“Nhìn cái là biết.” Nhóc mập khoa chân múa tay nói: “Tóc dài, không nhìn thấy mắt, gầy như que củi, trắng muốt, y như ma nước, chú tớ bảo đó là kẻ giết người, bảo tớ trốn thật xa.”

Các bạn nhỏ mồm năm miệng mười thảo luận: “Nếu là tớ, tớ sẽ đấm một phát làm gã gục luôn.”

“Tớ sẽ giơ trán ra, bà ngoại tớ bảo, trên trán có lửa, ma nước đều sợ lửa mà!”

Phía trước tiệm tạp hóa Thục Phân là quầy hàng, phía sau là nơi hai mẹ con sống, Trương Thục Phân đang nhặt rau, nghe mấy đứa nói thế, bà ấy thò đầu ra và hét lên: "Làm trò gì vậy hả! Đám nhóc con lại chạy đến đây tụ tập rồi, mau về làm bài tập đi!"

Trương Thục Phân vốn nổi tiếng hung dữ, bọn trẻ con sợ bà ấy nhất, giải tán ngay lập tức.

Trời đã hơi tối, trông như sắp mưa.

Trương Thục Phân nói với Hàng Du Ninh: "Chiều nay con đi nhập một thùng nước ngọt về, tiện thể đón chị con ở trạm xe buýt, trời tối, đừng để chị con đi một mình."

Nước ngọt không nhẹ, Hàng Du Ninh nói: "Con đi một mình sao ạ?"

Trương Thục Phân nhìn vẻ ngốc nghếch của cô bé mà bực mình: "Mẹ đi thì ai nấu cơm cho chị con hả? Đẩy xe đạp về là được! Lười chảy thây ra!"

Chị gái Hàng Nhã Phỉ tốt nghiệp đại học rồi làm việc ở công ty ngoại thương, thường xuyên đi công tác, công ty cũng có ký túc xá, mỗi tháng chỉ về một hai lần.

Đối với Trương Thục Phân mà nói, một hai lần này chẳng khác nào ngày lễ tết, hôm nay bà ấy dậy sớm giành được một cái đầu cá to béo, hầm chung với măng, nấu thành một nồi canh cá cực kỳ thơm ngon.

Hàng Du Ninh đã quen với việc bị mắng, gãi đầu rồi đẩy xe đạp ra ngoài.

Sau khi cô mua nước ngọt xong, trời đã bắt đầu mưa, đây là cơn mưa phùn thường thấy ở vùng Giang Nam, không lớn nhưng rả rích mãi không dứt.

Hàng Du Ninh buộc thùng nước ngọt lên yên sau, phủ áo mưa cẩn thận rồi từ từ đi về phía trạm xe buýt.

Trong tiếng mưa tí tách, cô nhớ lại hồi nhỏ khi trời mưa, bố cô dùng chiếc áo mưa to bọc cô lại kín mít không lọt giọt nước nào, đặt cô lên chiếc xe đạp Phượng Hoàng, ông ấy nói: "Ninh Ninh, trời mưa dễ có người xấu lắm."

"Tại sao vậy hả bố?"

"Mây nhiều quá, che mắt ông trời, lại thêm nước mưa trút xuống, làm mất hết dấu vết của hành vi làm chuyện xấu, người đó cứ như chưa từng làm chuyện xấu."

Trời mưa nhỏ thế này có tính không? Hay chỉ những trận mưa to tầm tã ở quê nhà mới khiến kẻ xấu xuất hiện?

Trạm xe buýt không xa lắm, cách nhà chỉ khoảng một cây số.

Nhưng khi về, phải đi qua một con đường nhỏ, một bên là bức tường của quán cơm bỏ hoang, bên kia là cỏ dại cao ngang hông bên bờ sông.

Ban ngày người qua lại nhiều, không có gì đáng ngại, nhưng đi một mình khi trời tối thì quả thật dễ khiến người ta thấy sợ.

Xe buýt nối đuôi nhau chạy qua, Hàng Du Ninh đợi mãi đến khi trời tối hẳn cũng không thấy Hàng Nhã Phỉ xuống xe.

Cô đoán có lẽ hôm nay Hàng Nhã Phỉ không về, chuyện này hay xảy ra lắm.

Cô vừa buồn vì không gặp được chị, vừa thầm vui mừng vì có thể độc chiếm cái đầu cá to.

Lúc này mưa đã lớn hơn, như vô số đôi chân cô đơn đang nhảy múa trên mặt sông.

Hàng Du Ninh đi trên con đường nhỏ, xung quanh không một bóng người, yên ắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi rào rào.

Đúng lúc đó, một chiếc xe đi qua, bắn tung nước lên, đèn pha sáng loá hắt bóng người lên tường – hai cái bóng.

Hàng Du Ninh chậm rãi siết chặt cây dù trong tay, cô lắng tai nghe, ngoài tiếng bước chân của mình, còn có một tiếng bước chân khác.

Tiếng bước chân ấy nhẹ đến mức khó nghe thấy, lướt qua những cọng cỏ mà chẳng có tiếng động gì, mang theo một chút bùn đất...

Tim Hàng Du Ninh đập ngày càng nhanh, cô muốn bước nhanh hơn, nhanh hơn nữa...

Khi sắp đến khúc cua, bất chợt! Một bóng đen nhảy ra từ phía trước, lao thẳng về phía cô!

Hàng Du Ninh vẫn luôn chú ý phía sau nên không kịp phản ứng. Ánh sáng chiếu đến từ vô số chiếc đèn pin làm cô không mở mắt ra nổi.

"Tên lưu manh, cuối cùng cũng tóm được mày, đi đến đồn cảnh sát!"

Hoá ra là hàng xóm, họ xúm lại, giữ chặt một người đàn ông, đ è xuống đất.

Đó chính là người đã bám theo cô.

Người đàn ông có mái tóc dài che khuất đôi mắt, khuôn mặt trắng bệch, hai má hóp sâu, trông thật sự giống một con ma nước.

Thời đại này, dân cư ít chuyển nơi sống, đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt lạ đã đủ gây chú ý, huống chi người này lại có vẻ ngoài đặc biệt như thế.

"Tên lưu manh, đánh cho nó một trận!"

Con trai nhà họ Hồ, Hồ Phong, phấn khích nói: "A Ninh, không làm em sợ chứ? Hôm qua anh thấy tên này lảng vảng trên con đường này, hôm nay cố tình mai phục, quả nhiên bắt được."

"Ma nước" bị giữ chặt, còn cười: "Các người dựa vào đâu mà bắt tôi? Tôi chưa từng nghe nói đi đường cũng phạm tội đấy.”

"Đó mà là đi đường à! Đó là bám theo nữ đồng chí độc thân!" Hồ Phong hét lên.

Mấy người mồm năm miệng mười nói: "A Ninh nói đi, có phải gã bám theo em suốt dọc đường không!"

"Đừng sợ, hôm nay bắt được gã rồi, nhà họ Tưởng yên bình rồi!"

Hàng Du Ninh vốn là đứa trẻ ngoan ngoãn nhất trong khu Tưởng Gia Lý, ai nói gì cô cũng cười gật đầu, y như một cục bột thành tinh (*).

(*) Cục bột thành tinh: chỉ người khéo léo, thông minh, hoặc có khả năng làm việc tốt trong một hoàn cảnh nào đó.

Vì thế chẳng ai ngờ, cục bột khẽ nói: "Anh ấy không bám theo em."

Hồ Phong cuống lên: "A Ninh, em đừng sợ gã, có bọn anh ở đây!"

"Không phải." Cô tiếp tục nói nhỏ: "Anh ấy là một người anh ở quê, đến thăm em, em đang định dẫn anh ấy về nhà."

Hồ Phong cuống đến mức tông giọng thay đổi: "Sao có thể như vậy... Hôm qua gã bám theo đồng chí nữ mà! Anh nhìn thấy rõ ràng!"

"Hơ, vậy sao lúc đó anh không bắt tôi luôn đi! Không có gan à?" Người đàn ông bị đè dưới đất cười khẩy nói, giọng khàn khàn nghe khó chịu như giọng của má mì.

"Anh ấy không phải người xấu."

Khuôn mặt vốn trắng trẻo của Hàng Du Ninh trông trắng bệch như tờ giấy dưới ánh đèn pin, cô bình tĩnh nói: "Anh ấy tên là Hứa Dã, người Liêu Tây, Đông Bắc, em lấy tính mạng ra đảm bảo, anh ấy tuyệt đối không phải người xấu."

Nụ cười khẩy trên mặt Hứa Dã tan biến không còn dấu vết trong khoảnh khắc đó.

Anh không hiểu tiếng địa phương miền Nam nên không nghe rõ họ gọi cô là gì.

Ở Đông Bắc không ai gọi "A gì đó", còn em gái nhỏ của anh tên là Ninh Ninh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang