Cô ấy đến đòi mạng rồi.
Suy nghĩ đầu tiên của bà lão là nhớ đến cô gái làm việc ở nhà máy điện.
Cũng vào một đêm mưa đen thui như thế này, da của cô ấy cũng tái nhợt như vậy, máu bắn tung tóe, trông cực kỳ đáng sợ.
Đôi mắt cô ấy rất to, giống như một loài quái vật, làm thế nào cũng không thể nhắm lại được, cứ nhìn chằm chằm vào bà ta - cảnh tượng này thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của bà lão.
Cổ họng bà ta phát ra những âm thanh khò khè, bà ta ngã ngồi xuống đất, vừa lùi lại vừa kêu lên những tiếng r3n rỉ tuyệt vọng.
Cô gái nhảy xuống khỏi mái lều, nhẹ nhàng như một giọt nước. Nước mưa lạnh buốt chảy xuống từ đôi má trắng bệch của cô, cô tiến về phía bà lão từng bước một.
"Tôi có một đứa con trai, còn có một đứa con gái bị ngốc, cầu xin cô, tha cho tôi."
Người già khi khóc trông thật đáng thương, nước mắt nước mũi giàn giụa khắp khuôn mặt, từng nếp nhăn trên gương mặt bà ta đều méo mó.
Hàng Du Ninh gần như đã mềm lòng, nhưng cô nghĩ, chắc hẳn lúc đó chị Tiểu Bắc cũng đã van xin bà như thế, chị ấy còn có mẹ phải chăm sóc, còn có một đứa em trai mới vào lớp mười, chị ấy còn cả một tương lai tươi sáng.
Ngay khi cô sắp bước đến gần bà lão, đột nhiên có một bóng người lao ra nhanh như tia chớp từ đống rác bên bức tường phía tây, một cái búa tạ giáng thẳng xuống đầu Hàng Du Ninh.
Đó là một cú chí mạng, Hàng Du Ninh ngã rầm xuống đất, bất động, máu đen đặc chậm rãi chảy ra từ đầu cô.
Bà lão chịu cú sốc lớn, gào thét điên cuồng: "Á..."
“Nói linh tinh cái gì! Trên đời này làm gì có ma!”
Ông lão nhổ một bãi nước bọt vào Hàng Du Ninh, con ngươi của ông ta có màu vàng sẫm vẩn đục, nửa người dưới đã bị cụt, nằm trên một chiếc xe nhỏ có bánh xe, nấp trong điểm mù của tầm nhìn.
"Đó là ai...?" Bà lão cố gắng lấy can đảm, mở to đôi mắt mờ đục của mình để nhìn cho rõ.
"Cần gì phải biết đó là ai, giết xong thì ném xuống sông." Ông lão nói với giọng ác độc.
Bà lão run cầm cập, hỏi: "Còn giết người nữa à?"
Ông lão nghiến răng đáp: "Không xử lý sạch sẽ, A Phúc phải làm sao?”
Lúc này, ở bên trong, Hứa Dã cảm nhận được ánh sáng, chân anh đã không còn cảm giác, chỉ còn dựa vào sức mạnh của tay, chậm rãi mon men ra ngoài.
Cuối cùng anh cũng thoát ra khỏi chỗ hẹp, nhận ra mình đang ở một nơi giống như cái giếng sâu, ánh sáng và tiếng nói truyền xuống từ trên đỉnh đầu.
Tường hang ẩm ướt trơn trượt nhưng anh biết, đây là cơ hội cuối cùng của mình.
Anh dồn toàn bộ sức lực, nghiến chặt răng leo lên.
Vừa thò đầu ra, anh nhìn thấy Hàng Du Ninh.
Cả người cô ướt sũng, mặt mũi trắng bệch, trên đầu máu me đầm đìa, ông lão bại liệt đã trói cô thành hình chữ đại, bà lão thì đang giơ con dao gãy lên, chuẩn bị chặt nhỏ cô ra.
Trong một khoảnh khắc, Hứa Dã cảm thấy máu trong cơ thể như chảy ngược lên não.
Còn chưa kịp phản ứng với những gì đang xảy ra, cơ thể anh đã lao tới, ba ngày không có gì vào bụng, anh yếu đến nỗi hít thở cũng khó khăn, nhưng anh đã lật ngã hai kẻ giết người kia, đấm vào mặt họ liên tục.
Họ khóc lóc, xin tha nhưng anh hoàn toàn không nghe thấy, đôi mắt xung huyết không nhìn thấy gì cả. Chỉ còn lại những cú đấm liên tiếp đầy tàn bạo.
Anh nhớ lại rất nhiều năm về trước, khi Hàng Du Ninh bị bắt nạt, anh cũng đã chạy vào lớp cô: "Ai bắt nạt em gái tôi, tôi sẽ đánh chết kẻ đó, cùng lắm là ngồi tù."
Em gái, em gái.
Anh quỳ trên đất, ôm Hàng Du Ninh loang lổ vết máu vào lòng, em đến cứu anh sao? Sao em lại ngốc như vậy!
Khi bộ não sôi sục cuối cùng cũng bình tĩnh lại, anh cúi đầu kiểm tra Hàng Du Ninh. May mà con ngươi của cô vẫn còn phản ứng, hơi thở và mạch đập cũng bình thường.
Anh gắng gượng dùng chút sức lực cuối cùng, buộc chặt hai kẻ kia lại với nhau, sau đó ôm Hàng Du Ninh lảo đảo đi ra ngoài.
Đã giữa đêm, mưa lớn trút xuống, anh ôm chặt cô vào lòng, nhưng vẫn không đủ, mưa rơi xuống mặt em gái, xuống vết thương của cô, anh không che nổi.
"Ninh Ninh, anh đưa em đến bệnh viện, em phải cố gắng lên."
"Anh đã mua sôcôla nước ngoài cho em, vẫn chưa kịp đưa cho em, em đừng chết."
Cuối cùng chỉ còn lại những lời thì thầm nối tiếp nhau: "Em đừng chết... đừng chết."
Đúng lúc đó, một bóng dáng lờ mờ xuất hiện ở phía trước, Hứa Dã lau nước mưa trên mặt, cảnh giác dừng lại.
Người kia bước lại gần, gương mặt dần hiện ra từ bóng tối.
Cố A Phúc.
Cậu ta mặc một bộ áo mưa màu đen, đứng trong bóng tối, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào anh.
"Anh, anh đi đâu vậy?"
Giọng của chàng trai người miền Nam nhẹ nhàng ngọt ngào, nhưng ánh mắt cậu ta như một con thú dữ không có cảm xúc.
Thực ra, người mà Hứa Dã thân quen nhất ở bến phà Kê Minh chính là Cố A Phúc.
Ngày đầu tiên anh chuyển đến đó, anh đã thấy Tiểu Ngọc.
Nhìn thoáng qua đã biết đầu óc Tiểu Ngọc không bình thường, những người đàn ông cho cô ta một viên kẹo, cô ta sẵn sàng cởi áo. Họ thay phiên nhau đùa bỡn cô ta, cô ta cũng không tức giận, chỉ ngây ngô ăn kẹo, đau quá thì chỉ biết la khóc.
Hứa Dã cảm thấy ghê tởm, anh đá vào ngực tên côn đồ đó làm gã lăn ra đất, tên đó không phục, nói: "Nhà vệ sinh công cộng, mày có quyền gì mà không cho tao vào! Mày muốn độc chiếm à?"
Hứa Dã không nói gì, anh không muốn phí lời với những kẻ đó, tối hôm đó, tên côn đồ gọi vài thằng bạn đến chửi bới ở cửa nhà anh, Hứa Dã ra ngoài, đánh cho chúng phục.
Họ trở nên khách sáo, một tiếng "anh Dã".
Vài ngày sau, Hứa Dã phát hiện trước cửa nhà mình có một hộp hạt sen rất tươi.
Ban đầu Hứa Dã tưởng là Tiểu Ngọc tặng, nhưng sau đó mới phát hiện là Cố A Phúc.
Hầu hết mọi người ở đây đều từ nơi khác đến để kiếm sống, Cố A Phúc cũng thường xuyên bị người khác bắt nạt, chủ yếu là vì những người khác ghen tị với cậu ta, ghen tị vì cậu ta là công nhân chính thức, ghen tị vì cậu ta là người địa phương, nhà cửa là của mình.
Những sự ghen tị nhỏ nhặt ấy biến thành ác ý, họ luôn thích chế giễu ánh mắt ngây dại của cậu ta, nhà cậu ta làm nghề nhặt rác, trên người toả ra mùi hôi thối.
Cố A Phúc chỉ có thể bình yên khi ở bên Hứa Dã.
Hứa Dã mới biết trước đây nhà họ Cố mở tiệm, cũng coi như là một nhà tư bản nhỏ, nhưng sau thì sa sút, bố cậu ta lại bị thương trong cuộc đấu tranh, cuộc sống càng ngày càng tệ.
Tiểu Ngọc là chị gái ruột của cậu ta, cậu ta ghét cô ta, nhưng nhờ có cô ta mà mỗi tháng có thể nhận được hai tệ tiền trợ cấp.
Trong mắt Hứa Dã, Cố A Phúc là một người rất thật thà, dù không khéo ăn nói nhưng cũng hơi đáng sợ.
Anh không cho rằng cậu ta lại giết người, nhưng vì Hàng Du Ninh đã nhắc anh nên anh muốn đi điều tra thử xem.
Cố A Phúc làm ca đêm, mẹ cậu ta ban ngày đi nhặt rác, tối về nhà, còn bố cậu ta thì nằm trên giường quanh năm suốt tháng - không lúc nào không có người ở nhà.
Hứa Dã chỉ có thể sử dụng phương pháp không bình thường để điều tra, nhà cũ trước khi xây dựng nước, lúc nào trên mái nhà cũng có vài viên ngói lỏng lẻo, anh trèo lên mái nhà Cố A Phúc, nhìn vào trong.
Anh thấy Tiểu Ngọc, cô ta mặc một chiếc váy rất đẹp, hoàn toàn không hợp với cô ta.
Cố A Phúc cũng ở nhà, trong ánh sáng mờ tối, cậu ta hướng dẫn Tiểu Ngọc tạo ra nhiều tư thế kỳ lạ.
Rồi cậu ta ngồi bên giường, tụt quần xuống một chút, phát ra những tiếng r3n rỉ vừa như đau đớn vừa như vui vẻ.
Hứa Dã sửng sốt thoáng chốc mới nhận ra Cố A Phúc đang làm gì.
Một cảm giác ghê tởm dâng lên đầu.
Động tác của Cố A Phúc ngày càng nhanh, cậu ta phát ra những âm tiết trong vô thức, nhưng Hứa Dã như bị sét đánh.
Cố A Phúc đang gọi tên, Nhã Phỉ.
Hứa Dã không biết điều nào khiến mình cảm thấy ghê tởm hơn.
Là việc cậu ta dám dâm loạn Hàng Nhã Phỉ trong tưởng tượng...
Hay là việc cậu ta bắt chị gái ruột mặc đồ của Hàng Nhã Phỉ để làm trò.
Hay là, tất cả mọi chuyện xảy ra khi bố ruột của họ đang nằm bên cạnh.
Hứa Dã có một phỏng đoán mơ hồ, anh nghĩ, rõ ràng Cố A Phúc cực kỳ dồn nén về mặt tình d*c, rất có thể đầu tiên cậu ta đã theo dõi phụ nữ, sau đó nâng cấp thành ăn cắp quần áo của họ, sau đó bảo Tiểu Ngọc mặc để giải tỏa h@m muốn, cuối cùng không thể kiềm chế được nữa, cậu ta đã c**ng hi3p cô gái, rồi lỡ tay gi3t chết cô ấy.
Kỷ Tiểu Nam - cô gái ở nhà máy điện, là người đầu tiên, Hàng Nhã Phỉ là người thứ hai.
Hứa Dã kiềm chế sự nôn nóng, đợi cho Cố A Phúc đi làm rồi nhảy xuống từ mái nhà.
Tiểu Ngọc đang ngậm một viên kẹo trong miệng, nhảy lò cò ở ngoài sân.
Hứa Dã hỏi: "Cô có bao nhiêu chiếc váy?"
Tiểu Ngọc ngây ngô nhìn Hứa Dã, như thể không hiểu.
Hứa Dã lại hỏi: "Em có một chiếc áo sơ mi màu xanh lá cây không?"
Tiểu Ngọc vẫn như vậy, cô ta nhìn vào trong nhà, có vẻ như muốn trốn chạy.
Hứa Dã lại hỏi: "Cô... đã mặc đồ của người khác cho em trai xem bao nhiêu lần? Nếu cô nói, tôi sẽ cho cô kẹo."
Tiểu Ngọc suy nghĩ một chút, bẻ ngón tay đếm tới năm.
Trái tim Hứa Dã giật thót, cuối cùng đã quyết tâm, anh lấy một bức ảnh trong áo ra cho Tiểu Ngọc xem: "Cô đã gặp cô ấy chưa?"
Tiểu Ngọc chưa kịp trả lời, bên trong nhà bất ngờ vang lên tiếng hét thất thanh.
Khi Hứa Dã xông vào, anh phát hiện bố của Cố A Phúc đang nằm trên đất, thở d ốc: "Cho tôi một viên..."
Có lẽ là lên cơn đau tim, Hứa Dã vừa an ủi ông ta, vừa lục tìm khắp nơi: "Thuốc nhà ông ở đâu...?"
"Trên, trên bàn học..."
Hứa Dã vừa quay người lại, chưa kịp tìm đã cảm thấy một luồng gió lạnh ập đến từ phía sau, đầu anh đau nhói, máu ấm chảy dọc xuống theo cần cổ.
Trong lúc trời đất quay cuồng, anh thấy người bố vừa rồi còn thoi thóp giờ đang nhìn mình với ánh mắt lạnh lẽo, bên cạnh là Tiểu Ngọc, cô ta cầm một mảnh chai bia, vẫn cứ ngây ngô ngơ ngác.
Ánh mắt của bố con họ đều có màu vàng sẫm như loài mèo Dragon Li.