Hàng Du Ninh lại được đưa về bệnh viện.
Cô bị viêm phổi, sốt cao chưa giảm, lại còn dính mưa, có một vết thương to đùng trên đầu, đến bệnh viện thì được đưa thẳng vào phòng cấp cứu.
Mưa rơi suốt, từ nửa đêm cho đến sáng sớm, ngay cả trong phòng cấp cứu cũng có thể nghe thấy tiếng mưa rơi như đang than khóc. Hàng Du Ninh cảm thấy bản thân như đang trôi nổi trong không trung rồi dần dần rơi xuống.
May mắn là mặc dù bố của Cố A Phúc giáng một cú trí mạng nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng, cô nhận ra tiếng gió bên tai, kịp thời đổ người về phía trước nên không bị vỡ xương sọ, chỉ bị chấn động não và thêm một vết thương dài.
Dù vậy, mãi đến chạng vạng hôm sau cô mới tỉnh lại.
Trong phòng bệnh riêng, ánh hoàng hôn chiếu qua những tán lá xanh um hắt lên bức tường trắng. Một người phụ nữ đang bận rộn trước tầm mắt mờ ảo của cô.
Hàng Du Ninh mấp máy đôi môi khô khốc, mãi mới phát ra tiếng: "Mẹ ơi, con muốn uống nước."
Người phụ nữ quay đầu lại, vui mừng nói: "Ôi, cháu tỉnh rồi! Tiểu Bắc, mau gọi bác sĩ!"
Một giọng nam trả lời, sau đó là tiếng mở rồi đóng cửa. Một lát sau, bác sĩ dẫn theo một đoàn người đông nghịt đến kiểm tra.
Cô đã giúp đỡ bắt giữ nghi phạm của vụ án phạm tội nghiêm trọng, bị thương nặng ngất xỉu, cảnh sát đã đưa cô đến bệnh viện.
Hứa Dã bị thương nặng hơn cô, nằm ở phòng bệnh khác, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Trương Thục Phân đã đến, tức giận khóc lóc thảm thiết, đập mạnh lên cáng của Hàng Du Ninh: "Mày bị ngu à! Mẹ đã bảo mày đừng đi tìm nó! Mà mày nhất quyết dính vào nó!”
Cảnh sát kéo bà ấy ra, mắng chửi một trận thật đã xong, bà ấy mới ngã quỵ xuống đất.
Nhưng khi Hàng Du Ninh ra khỏi phòng phẫu thuật, bà ấy đã rời đi.
"Mẹ A Ninh mở tiệm, không có ai trông, thấy cháu không sao nên đã về trước, không sao đâu, cô sẽ để Tiểu Bắc ở lại với cháu." Lục Bồi Anh nói.
Hàng Du Ninh thở phào nhẹ nhõm. Cô nhớ Trương Thục Phân từng nói nếu cô dám đi thì bà ấy sẽ không nhận cô là con nữa, nhưng cô không lo Trương Thục Phân sẽ làm thật.
Cô chỉ sợ Trương Thục Phân đánh chết mình.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, ông ấy nói cô cần ở lại thêm một tuần để theo dõi, dặn đợt này phải bổ sung thêm dinh dưỡng.
Chờ bác sĩ đi, Lục Bồi Anh vừa lấy hộp cơm ra, vừa nói: "Ăn uống trong thành phố đắt đỏ, lại còn nấu mặn, sau này cô sẽ tự nấu rồi mang đến cho cháu nhé."
Tưởng Gia Lý cách bệnh viện thành phố khá xa, đi một lượt cũng mất nửa ngày, Hàng Du Ninh hơi ngại, nói: "Không cần đâu cô, cô và chị cháu đều ở trong thành phố..."
"Họ bận lắm, cô rảnh rỗi mà." Bà ấy vừa loay hoay, vừa thì thầm: "Cô phải cảm ơn cháu nhiều lắm, nhờ cháu mà cả nhà súc sinh đó bị tống vào tù. Nếu không có cháu... con gái của cô đáng thương biết bao..."
Hàng Du Ninh không biết nói gì, trong đời cô chưa bao giờ được ai khen ngợi như thế. Cô vô thức muốn gãi đầu nhưng phát hiện đầu mình được quấn băng gạc rất dày.
Tiểu Bắc nói: "Mẹ, để chị ăn cơm đã ạ!"
"Đúng, đúng, xem có hợp khẩu vị của cháu không."
Chiếc bàn nhỏ được bày đầy tràn, gồm có canh thịt vịt và thịt hun khói hầm măng khô, khâu nhục dưa muối, chả trứng hấp, đậu tằm xào măng với cải đắng, một đ ĩa hạt óc chó đã bóc vỏ.
Hàng Du Ninh không kiềm được mà nuốt nước miếng, cô Lục múc canh cho cô, cô bắt đầu ăn.
Món ăn Đông Bắc vốn ngon, nhưng món ăn Giang Nam lại có vị thơm ngọt thanh nhẹ riêng biệt, cô cũng rất thích. Thật ra, chẳng có món nào mà cô không thích.
Cô Lục thấy Hàng Du Ninh ăn ngon lành thì vui vẻ nói: "Tay nghề của cô có được không? Mai cô sẽ làm cá cho cháu ăn thử nhé."
Hàng Du Ninh biết bình thường cô Lục là người mà người ta cân thiếu một cọng rau cũng có thể cãi nhau cả buổi chiều, Trương Thục Phân cũng vậy.
Góa phụ nuôi con, phải ngang ngược và tằn tiện mới có thể sống.
Bữa cơm cho bệnh nhân lúc này là tấm lòng chân thành, là lòng biết ơn sâu sắc như muốn dốc hết ruột gan.
Vì thế, Hàng Du Ninh ăn rất ngon miệng, cảm thấy mãn nguyện và trân trọng.
Hàng Du Ninh đoán tối nay Trương Thục Phân sẽ đến, vì vậy sau khi ăn xong, cô bảo cô Lục và Tiểu Bắc đi về, vì Tiểu Bắc còn phải đi học.
Nhưng Trương Thục Phân không đến, Hàng Nhã Phỉ cũng không.
Đầu cô rất đau nhưng vẫn phải tự mình gọi y tá khi cần thay thuốc và truyền dịch., mãi mới truyền xong bình thuốc cuối cùng. Cô muốn đi thăm Hứa Dã.
Y tá nói không biết Hứa Dã ở phòng nào, cô chỉ đành tự mình đi tìm từng phòng một.
Có phòng chưa ngủ, người ta thấy đầu cô quấn kín băng gạc thì ngơ ngác. Có phòng đã đi ngủ, tối đen, cô bám vào cửa nhìn vào như tên trộm.
Nhưng cô tìm khắp cả tầng mà vẫn không thấy Hứa Dã đâu.
Hàng Du Ninh bắt đầu hoảng loạn. Cô nhớ rằng lúc Hứa Dã đi ra vẫn có thể bế cô được, nhưng lỡ vết thương của anh bị nhiễm trùng thì sao... Lỡ đó chỉ là phút tỉnh táo trước khi qua đời thì sao... Phì phì phì.
"Anh Tiểu Dã...” Cô sốt ruột khóc luôn rồi, vừa tìm vừa nhỏ giọng gọi.
Có một phòng đang sáng đèn bàn, ánh sáng lờ mờ. Cô nhìn qua khe cửa và thấy một người phụ nữ ngồi bên cạnh giường bệnh, bà ấy nhìn người bệnh trên giường, tóc bù xù, mặc một chiếc áo sơ mi xanh lam chấm bi rộng thùng thình.
Nghe thấy tiếng động, người phụ nữ quay đầu lại... trông quen quen?
"Mẹ?"
Trương Thục Phân bước nhanh đến, nhỏ giọng mắng: "Đầu quấn đầy băng gạc thế này mà con chạy lung tung làm gì?"
"Con muốn thăm anh Tiểu Dã..."
"Có gì đâu mà thăm, cậu ta có đến thăm con không?" Bà ấy bực bội nói, đóng cửa lại: "Đừng đi thăm nữa, cậu ta đang ngủ."
Lúc này Hàng Du Ninh mới nhận ra Hứa Dã đang ở trong đó.
Cô hỏi: "Anh ấy đỡ hơn chưa ạ?"
"Chưa chết đâu."
Hàng Du Ninh im lặng, để Trương Thục Phân dìu cô chậm rãi trở lại phòng.
Về đến phòng, Trương Thục Phân chuẩn bị nước ấm, thay quần áo, lau người, rửa mặt và rửa chân cho cô. Khi rửa chân, bà ấy vừa làm vừa mắng: "Nhìn chân con này, đen như đít nồi ấy."
Hàng Du Ninh không dám cãi, đúng là chân cô rất bẩn, vì lúc tối chạy đi giày bị tuột, trông thật xấu.
Trương Thục Phân hỏi: "Tối ăn gì?"
Hàng Du Ninh kể tên các món đã ăn, Trương Thục Phân nói: "Cũng được, coi như họ còn có chút lương tâm."
Lúc này Hàng Du Ninh mới nhận ra Trương Thục Phân đã đến từ sớm, nhưng lại cố ý để cô Lục nấu cơm cho cô.
"Sao mẹ lại như vậy chứ..." Hàng Du Ninh lẩm bẩm trách móc mẹ mình, nhưng không dám nói to.
Trương Thục Phân mạnh tay chà xát chân cô, đột nhiên nói: "Mẹ hỏi con một chuyện."
"Mẹ nói đi ạ."
"Có phải con thích Hứa Dã không?"
Trời đất ơi, như sét đánh ngang tai, Hàng Du Ninh suýt nhảy bật khỏi giường: "Con con con con con... con không!"
Trương Thục Phân ngẩng đầu nhìn cô, tiếp tục ép hỏi: "Cậu ta có động chạm con không?"
"Sao cơ ạ?"
"Táy máy tay chân." Trương Thục Phân sờ ngực cô rồi chỉ xuống phía dưới, nói: "Ở đây nữa."
Tay bà ấy ướt sũng, để lại vết tay, mặt Hàng Du Ninh đỏ bừng, hét lên: "Không có! Không có! Không có!"
"Con nhỏ tiếng thôi! Không có thì thôi, kêu la gì chứ!" Trương Thục Phân mắng: "Ngủ đi!"
Bà ấy đi ra ngoài lấy nước, Hàng Du Ninh ngồi đó, mặt đỏ bừng, cảm thấy vừa giận vừa xấu hổ, đồng thời còn có một cảm giác tủi thân khổng lồ. Hồi nhỏ, khi mẹ cô lấy nhật ký của cô ra làm chuyện cười, cô cũng có cảm giác này.
Trương Thục Phân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, còn Hàng Du Ninh lén khóc một lúc. Cô cũng không biết vì sao mình lại khóc, cô chỉ muốn khóc thôi.
Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, Hàng Nhã Phỉ đến. Cô ấy và Trương Thục Phân ngồi bên giường chờ Hàng Du Ninh thức dậy.
Khi Hàng Du Ninh vừa mở mắt ra, Hàng Nhã Phỉ nói luôn: "Mau rửa mặt đi, chị đưa em đi làm kiểm tra."
Hàng Du Ninh ngẩn người: "Kiểm tra gì vậy?"
Trương Thục Phân quát: "Bảo làm thì làm, hỏi lắm thế!"
Hàng Nhã Phỉ liếc Trương Thục Phân, dịu dàng nói với Hàng Du Ninh: "Làm xong chị sẽ mua cho em một thanh sôcôla."
Lạ thật, rõ ràng trông Hàng Nhã Phỉ đang tức giận lắm, nhưng không hiểu vì sao cô ấy lại cố nhịn, còn dỗ dành mình.
Hàng Nhã Phỉ chưa bao giờ nhịn, trừ lúc cô ấy chột dạ.
Tuy nhiên, Hàng Du Ninh không nghĩ nhiều, sự chú ý của cô nhanh chóng bị sôcôla cuốn đi.
Hàng Nhã Phỉ mượn một chiếc xe lăn, cùng Trương Thục Phân đẩy cô đến một phòng khám. Hình như Hàng Nhã Phỉ quen biết bác sĩ ở đó, cô ấy vào trước nói chuyện một lúc, sau đó vén rèm cửa vẫy tay.
Trương Thục Phân vội vàng đẩy Hàng Nhã Phỉ vào, bên trong có một chiếc giường khám màu xanh lam, trên giường trải một lớp đệm, những dụng cụ kim loại trông như một con quái vật đang nằm chờ đợi.
"Nằm lên đi." Bác sĩ nói.
Sự bứt rứt trong lòng Hàng Du Ninh càng lúc càng lớn. Cô quay sang hỏi Trương Thục Phân: "Kiểm tra gì vậy ạ! Con bị thương ở đầu, tại sao lại đến phòng khám phụ khoa?"
Trương Thục Phân nghiến răng, hạ giọng nói: "Mau lên, đừng có mà không biết tốt xấu, nhờ cô của con khó khăn lắm mới móc nối quan hệ được đấy!"
Hàng Du Ninh rất hiếm khi cãi lời mẹ, nhưng lúc này cô thực sự thấy chuyện này vô lý: "Rốt cuộc kiểm tra cái gì? Con không muốn kiểm tra!"
Bác sĩ lạnh lùng quay sang nhìn Hàng Nhã Phỉ: "Có kiểm tra không?"
"Có."
Hàng Nhã Phỉ hít một hơi thật sâu, nói với Hàng Du Ninh: "Kiểm tra xem... màng trinh của em còn nguyên không, lỡ như Hứa Dã bắt nạt em, chúng ta phải tính trước!"
Như có tiếng sấm nổ vang bên tai, Hàng Du Ninh cảm thấy nửa người tê cứng. Cô nhìn Hàng Nhã Phỉ với vẻ không thể tin nổi, như thể chưa từng quen biết chị mình.
Trương Thục Phân đứng cạnh nhỏ giọng nói: "Lúc đội trưởng Hứa chạy đến, thấy Hứa Dã ôm con, quần áo không chỉnh tề, cả vùng đó đều bàn tán! Sau này làm sao con lấy chồng được…"
"Nhưng không có gì xảy ra cả, bọn con… thật sự không có gì mà…" Hàng Du Ninh muốn hét lên, muốn gào lên, nhưng cổ họng cô nghẹn lại, gần như không thể phát ra tiếng.
"Chị biết em không làm gì cả, nhưng lỡ như… Hứa Dã là một tên c**ng hi3p, là tên cặn bã!" Hàng Nhã Phỉ nói nhỏ: "Phải kiểm tra sớm, nếu có bệnh gì thì chúng ta chữa trị cho kịp thời."
"Em thật sự không làm gì hết!" Hàng Du Ninh gầm lên trong tuyệt vọng, cô muốn vùng vẫy, nhưng đầu óc choáng váng, cô không thể chống lại hai người họ.
Cô suýt chết, nhưng không ai hỏi han.
Lần đầu tiên đôi mắt của cô bắt được tội phạm, cứu người. Lần đầu tiên cô dựa vào khả năng của chính mình để làm được một việc, nhưng không ai quan tâm.
Cô có biết bao điều muốn chia sẻ, về suy luận của cô, võ thuật của cô, khoảnh khắc cô suýt mất mạng, nhưng không ai muốn nghe.
Những dụng cụ lạnh lẽo, tách đôi chân Hàng Du Ninh ra. Cô vẫn khóc mãi, nhưng chẳng ai để ý. Họ chỉ chăm chú đợi kết quả.
"Màng trinh còn nguyên, chưa từng quan hệ tình d*c."
...
Hàng Nhã Phỉ đi làm, nói sẽ mang sôcôla về sau khi tan làm.
Trương Thục Phân đẩy Hàng Du Ninh về, lẩm bẩm bảo cô sau này tránh xa Hứa Dã, nhất là không được ở riêng với anh. Loại lưu manh đường phố như vậy sớm muộn gì cũng gây chuyện...
Không ai ngờ rằng, trong phòng bệnh đã có rất nhiều người.
Có đội trưởng Hứa, có cảnh sát Dư, có Tiểu Bắc và cô Lục, còn có một vài người mặc đồng phục cảnh sát cô không quen, và cả Hứa Dã nữa. Đầu anh cũng bị quấn băng, mặc đồ bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt.
Đội trưởng Hứa bước tới, nói: "Sao giờ cháu với về, lãnh đạo chờ sốt ruột rồi đây này."
Trương Thục Phân cau có, nói: "Đi làm kiểm tra, có chuyện gì vậy?"
Cảnh sát Dư khá thân thiện, nói: "Lần trước chưa tiện tự giới thiệu. Chào chị, tôi là Dư Thiết Hùng, Phó Cục trưởng Cục Công an thành phố. Hôm nay tôi đại diện cho Cục Công an thành phố đến cảm ơn đồng chí nhỏ bé này vì đã đóng góp cho vụ án 527."
Cả Trương Thục Phân và Hàng Du Ninh đều rất ngạc nhiên, nhất là Hàng Du Ninh, cô đã nghĩ Dư Thiết Hùng là một lãnh đạo, nhưng không ngờ cấp bậc lại cao đến vậy.
Cảnh sát Dư lần lượt giới thiệu những cảnh sát trong phòng. Cuối cùng, ông ấy chỉ về phía Hứa Dã, trên mặt có đôi phần tự hào, nói: "Cuối cùng, xin trân trọng giới thiệu, đây là cảnh sát Hứa, một tài năng xuất sắc của Phòng Điều tra Hình sự thuộc Công an tỉnh."