Câu chuyện thứ nhất.
Đội trưởng Hứa nói: "Tôi nhìn cái là biết ngay, đây là chuyện do đám người ngoại tỉnh vô lại làm, bọn chúng đúng là súc sinh, quá tàn nhẫn."
Tưởng Gia Lý giống như bao thị trấn nhỏ khác ở Giang Nam, yên tĩnh và bình dị, không quá giàu có, nhưng có ruộng, có đất, có ba nhà máy, mọi người đều sống yên ổn được.
Mười mấy năm chẳng có mấy tên trộm.
Nhưng kể từ khi đám người ngoại tỉnh đến, những việc kỳ lạ xảy ra liên tiếp. Hôm nay nhà họ Lý mất gà, ngày mai vợ nhà họ Triệu ngoại tình, rồi hôm sau có nữ công nhân đến báo bị lưu manh nhìn trộm khi tắm.
Sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn.
Ngày Lục Bồi Anh vừa khóc vừa chạy đến tố cáo, mí mắt ông ta cứ giật liên hồi, làm lòng người bất an.
Lục Bồi Anh nói: "Đội trưởng Hứa, hôm qua con gái tôi tan ca tối lúc chín giờ, đến giờ vẫn chưa về nhà."
Đội trưởng Hứa uống một ngụm trà để giữ bình tĩnh, đáp: "Cái này... Người trẻ tuổi ấy mà, có khi đi chơi với bạn thôi."
Lục Bồi Anh không vui: "Đội trưởng Hứa, đừng nói bậy bạ, ai cũng biết con gái tôi rất ngoan."
Đội trưởng Hứa liếc mắt nhìn xung quanh, đáp qua loa: "Được rồi, được rồi, chúng tôi đi tìm."
Ông ta không uống trà, cũng không đọc báo nữa, đi hỏi từng nhà trên con đường Tiểu Nam tan ca xem có ai thấy cô ấy không. Đến ngày thứ ba, bỗng có người chạy đến kêu lên: "Đội trưởng Hứa, tìm thấy người rồi!"
Giọng nói không trong trẻo vui mừng, mà ngược lại mang theo một nỗi sợ hãi khó tả.
Đội trưởng Hứa đã bảo vệ khu vực này bình yên nhiều năm, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy một thi thể, bị ngâm nước trắng bệch, đôi mắt vô hồn trợn trừng nhìn lên trời.
Hình như có mấy sợi dây thừng to quấn quanh eo. Không đúng! Đó không phải dây thừng, mà là những vết chém chằng chịt, từ bụng dưới kéo dài đến hạ th@n, máu thịt be bét.
Đội trưởng Hứa chưa kịp phản ứng đã bắt đầu nôn ra toàn chất chua.
Ông ta từng gặp cô gái này, nhưng không nhớ nổi tên. Cô ấy cao ráo, khuôn mặt hơi ửng hồng, trước khi nói thường khẽ mỉm cười.
Đội trưởng Hứa cho rằng đây là một vụ án giết người do mâu thuẫn tình cảm.
Ông ta đã kiểm tra các mối quan hệ xã hội của cô gái, nhất là những thanh niên nam giới có thiện cảm với cô, không ít. Có người là công nhân cùng nhà máy, có bạn học trung học, thậm chí A Mao ở bến phà Kê Minh còn từng viết cho cô ấy một bài thơ sỗ sàng.
Theo lý mà nói, cô ấy không phải là người đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành, con gái của chủ tiệm tạp hóa mới giống nghệ sĩ lớn ấy chứ! Nhưng người ta không để ý đến người khác
Kỷ Tiểu Nam thì thoải mái hơn nhiều, ai chào hỏi cũng cười đáp lại. Có chàng trai phải lòng cô ấy, cô ấy nhẹ nhàng từ chối: "Anh rất tốt, nhưng trong hai năm tới, tôi muốn tập trung vào công việc."
Có vẻ lả lơi, cũng có vẻ mập mờ!
Đội trưởng Hứa nghĩ rằng chính thái độ đó đã hại cô ấy.
Thi thể được phát hiện ở một nhà máy dược phẩm bỏ hoang, nơi mà ban ngày cũng hiếm khi có người qua lại.
Nửa đêm, cô ấy đi theo một người đàn ông đến đây, chắc chắn mối quan hệ giữa họ không bình thường.
Câu chuyện của đội trưởng Hứa kể như sau: "Nạn nhân duy trì mối quan hệ mập mờ với nhiều người đàn ông. Một trong số họ đã hẹn cô ấy đến nhà máy dược bỏ hoang. Gã đàn ông trẻ bốc đồng muốn phát sinh quan hệ với cô ấy nhưng bị từ chối. Trong cơn tức giận và xấu hổ, gã đã lỡ tay giết người.”
Câu chuyện thứ hai.
Đội dân phòng của địa phương không đủ khả năng xử lý một vụ án mạng, người của Cục Công an thành phố nhanh chóng có mặt.
Bất ngờ là Phó Cục trưởng Dư đích thân dẫn đội. Nhân viên điều tra hình sự tiến hành khám nghiệm tử thi lại, sau đó bắt đầu nghiên cứu tài liệu và tổ chức cuộc họp.
Bên cạnh Phó Cục trưởng Dư là một cảnh sát trẻ tuổi.
Anh cao gầy, da rất trắng, đeo cặp kính gọng vàng, trông nho nhã như một người Hồng Kông.
Nhưng khi mở miệng, giọng nói lại mang đậm chất địa phương.
Anh nói: "Lối suy nghĩ này không đúng."
Phó Cục trưởng Dư nhìn anh với ánh mắt khen ngợi, giống như nhìn đứa con trai thi được một trăm điểm của mình. Ông ấy nói: "Tiểu Hứa, cậu nói thử xem."
Đội trưởng Hứa còn tưởng ông ấy gọi mình, giật nảy mình.
Nhưng viên cảnh sát trẻ tên Hứa Dã đứng lên, nói: "Tôi nghĩ rất có thể hung thủ là một phụ nữ."
Câu nói ấy vừa thốt ra, cả phòng xôn xao. Từ trước đến giờ hướng điều tra luôn là hi3p d@m rồi giết người, điều này đã hoàn toàn phủ nhận hướng suy luận ban đầu.
Đội trưởng Hứa cuống lên, nói: “Nói linh tinh gì đâu, sao mà là nữ được! Chúng tôi điều tra bao nhiêu lâu rồi!”
Hứa Dã khẽ nhếch miệng cười rồi nói: "Cuộc điều tra bên anh chẳng khác gì phép tính một cộng một bằng hai, không thể nói là sai, nhưng chẳng có tác dụng gì cả."
Mặt đội trưởng Hứa đỏ bừng lên, thầm mắng trong lòng tên ẻo lả không biết chừng mực.
Cảnh sát Dư mắng: "Tiểu Hứa!"
Hứa Dã nói: "Thi thể tr@n truồng, có tới hai mươi bảy vết thương, hầu hết tập trung vào những bộ phận nữ tính, cho thấy rõ cảm xúc và h@m muốn mãnh liệt muốn trút ra. Tuy nhiên, trong cơ thể nạn nhân không hề phát hiện t1nh dịch của hung thủ."
Phần lớn những cảnh sát có mặt ở đây chỉ xử lý các vụ việc nhỏ nhặt ở nông thôn quanh năm suốt tháng, thậm chí có người quen biết Tiểu Nam. Khi nghe ai đó nói về một cô gái quen thuộc mà như thể cô ấy chỉ là một món đồ, họ không khỏi tái mặt.
Nhưng Hứa Dã vẫn giữ thái độ bình thường, bởi vì đối với một điều tra viên chuyên nghiệp, thi thể chính là câu trả lời, vết thương chính là bằng chứng.
Có người lên tiếng: "Có thể trong quá trình cưỡng ép hung thủ phát hiện nạn nhân đã chết, nên không tiếp tục nữa..."
Hứa Dã đáp: "Hành vi của tội phạm bi3n thái thường có hai mục đích: một là đạt được kh0ái cảm thông qua cưỡng dâm, hai là tìm kh0ái cảm qua việc hành hạ nạn nhân. Những hành vi này thường diễn ra khi nạn nhân còn sống."
"Đó chính là điểm mâu thuẫn của thi thể này."
Hứa Dã lấy một bức ảnh được phóng to ra, đó là hình ảnh phía sau đầu nạn nhân với các vết bầm tím, anh nói: "Vết thương trí mạng thật sự của nạn nhân nằm ở đây. Hung thủ đã tấn công bất ngờ từ phía sau, đánh nhiều lần dẫn đến vỡ xương sọ thành từng mảnh, hung thủ cũng không có ý định để nạn nhân sống sót."
"Nếu là nam giới, thông thường họ sẽ tự tin rằng mình có thể kiểm soát được nạn nhân. Nhưng hung thủ lần này chọn cách nhanh chóng gi3t chết rồi thực hiện hành vi trút giận, tôi đoán là vì cô ta không chắc mình có thể khống chế nạn nhân được."
Đội trưởng Hứa vẫn nói: "Tôi không tin, phụ nữ thì làm sao có thể, cũng không có sức...”
Hứa Dã bơ ông ta, nói tiếp: "Hướng của vết bầm dưới là phần nặng hướng xuống phần nhẹ, hình dáng của vết thương cho thấy lực được phát ra từ dưới lên trên, tức là hung thủ thấp hơn nạn nhân."
Đội trưởng Hứa hừ lạnh: "Tiểu Nam cao 1m73... có rất nhiều đàn ông thấp hơn cô ấy!"
Hứa Dã nói tiếp: "Còn nữa, nạn nhân tan ca vào lúc chín rưỡi, vụ án xảy ra vào tầm mười rưỡi. Đi đến một nơi hẻo lánh như thế với một người đàn ông trưởng thành không quen biết vào thời điểm đó là điều không hợp lý. Nhưng nếu đối phương là một phụ nữ, điều đó có thể dễ hiểu hơn..."
Trời mưa, đêm khuya, nếu một người phụ nữ không có vẻ nguy hiểm gì đưa ra lời nhờ giúp đỡ với Kỷ Tiểu Nam mới có thể khiến cô ấy không đề phòng.
"Tại sao cô ta lại giết nạn nhân? Động cơ gây án là gì?"
Hứa Dã đáp: "Có thể là do khúc mắc tình cảm, hoặc động cơ mà người bình thường khó có thể hiểu được."
Câu chuyện của anh là như thế này:
Hung thủ là một kẻ biến thái có tính cách phản xã hội, là nữ giới.
Rất có thể là do khúc mắc tình cảm, cô ta cảm thấy ghen tỵ với nạn nhân nên đã theo dõi cô ấy suốt một năm, cuối cùng quyết định giết người.
Hôm đó trời mưa, khi nạn nhân đi đến gần một nhà máy dược hẻo lánh, hung thủ giả vờ muốn nói chuyện, bất ngờ tấn công và gi3t chết nạn nhân, sau đó bắt đầu trút cảm xúc lên thi thể.
Hơn nữa, người này không phải lần đầu phạm tội, cô ta có khả năng chống điều tra rất giỏi, không để lại bất kỳ chứng cứ hữu ích nào tại hiện trường.
Và cô ta có thể tái phạm bất cứ lúc nào.
Hứa Dã nói: "Họ chắc chắn có mối liên hệ gì đó, có thể là một người đàn ông."
Điều này rất khó để điều tra, vì nạn nhân không có bạn trai, còn những người đàn ông thích cô ấy mà không thể hiện ra ngoài thì ai mà biết được?
Mà người phụ nữ thích người đàn ông đó thì càng khó điều tra hơn.
Sự việc lại rơi vào bế tắc.
Câu chuyện thứ ba.
Cảnh sát Dư hỏi Hàng Du Ninh ở bệnh viện: "Cháu nghĩ thế nào về hai câu chuyện đó?"
Hàng Du Ninh thở dài trong lòng, cô nghĩ, nếu các anh không có nhiều hiểu lầm về phụ nữ như thế thì vụ án đã được phá từ lâu rồi.
Nhưng cô không dám nói, chỉ có thể nói: "Cháu đoán, Tiểu Nam duy trì mối quan hệ tốt với những người đàn ông không phải vì cô ấy... hưởng thụ, mà là vì cô ấy là con gái của một người phụ nữ góa chồng."
Chỉ có người trong cuộc mới biết, dù cho phụ nữ góa chồng có đoan chính hay mạnh mẽ đến đâu, họ vẫn là đối tượng để dâm loạn trong tưởng tượng của người khác, đứa con của họ cũng sống trong sợ hãi, lo lắng.
Hàng Nhã Phỉ có thể không quan tâm đ ến người khác vì cô ấy đã vào đại học từ lâu, trong khi những người thật sự lớn lên với tư cách là "con gái của phụ nữ góa chồng" mới biết không dám làm mích lòng người khác, cẩn thận xoay sở với những kẻ như sói như hổ ấy đã trở thành bản năng.
Hàng Du Ninh tiếp tục nói: "Câu chuyện thứ hai không có gì sai... nhưng tại sao người phụ nữ bi3n thái giết người, nhất định phải vì đàn ông? Có trường hợp như vậy, nhưng không phải lúc nào cũng như vậy, đúng không?"