Tối hôm Trịnh Tiểu Nam bị giết, Cố A Phúc đang trực ca đêm.
Tối hôm Hứa Dã mất tích, Cố A Phúc cũng đang trực ca đêm.
Đúng là cậu ta không gây án. Không ai có thể nghĩ rằng chính người mẹ già tóc bạc phơ và người bố nằm liệt giường suốt ba mươi bảy năm của cậu lại là những kẻ giết người, phi tang và bắt cóc.
Ngoại trừ Hàng Du Ninh đang bất tỉnh.
Hứa Dã nói với Cố A Phúc: "Bố mẹ cậu gây án, cậu nên tích cực đầu thú, hợp tác điều tra. Mọi chuyện đều không liên quan đến cậu."
Cố A Phúc không đáp lại.
Hứa Dã cảm thấy tay mình ướt nhẹp, đó là máu của Hàng Du Ninh. Trong lòng anh dâng lên sự lo lắng, không muốn tốn thời gian để phân biệt Cố A Phúc là bạn hay thù, nói thẳng: "Tôi phải đưa em gái tôi đi bệnh viện, tránh ra!"
Cố A Phúc nhìn Hàng Du Ninh, cậu ta không biết những gì đã xảy ra trong lều chứa rác.
"Tôi sẽ không làm hại cô ấy." Cậu ta nói: "Dù sao sau này cũng là người một nhà."
Hứa Dã nghi ngờ mình nghe nhầm, hỏi: "Gì cơ?"
Cố A Phúc vẫn trưng vẻ mặt đờ đẫn, nhưng những lời cậu ta nói lại khiến người khác rùng mình: "Tôi muốn cưới Nhã Phỉ làm vợ, còn chưa bàn tới sính lễ, cô ấy có thể nói đỡ cho tôi."
Dù trong những năm qua Hứa Dã đã trải qua không ít chuyện nhưng anh vẫn ngớ người tại chỗ. Hàng Nhã Phỉ ư? Cô gái kiêu kỳ ấy, liệu có từng nói chuyện với cậu ta một câu nào không?
Ngay lúc đó, Cố A Phúc khẽ nói: "Nhưng mà anh à, hôm nay anh phải chết."
Không kịp đề phòng, Cố A Phúc bất ngờ lao tới như một con mãnh thú, hất Hứa Dã ngã ra đất.
Cố A Phúc là một người chắc nịch, còn Hứa Dã vốn đã yếu ớt, vừa rồi đã tiêu hao gần hết sức lực, nên bị cậu ta đ è xuống đất.
Bùn lầy bắn tung tóe, lặng lẽ không tiếng động.
Hứa Dã đấm vào mắt Cố A Phúc, muốn nhân cơ hội này xoay người đứng dậy, nhưng bị Cố A Phúc đè chặt xuống. Một mắt của cậu ta đã đỏ ngầu, nhưng vẫn như một con thú hoang vô tri vô giác, mặc cho Hứa Dã đánh liên tiếp vẫn siết chặt lấy cổ anh như một sợi thép.
"Tôi thấy anh nói chuyện với Nhã Phỉ, anh đã nói gì?" Gương mặt lúc nào cũng vô cảm của Cố A Phúc giờ đây trở nên phấn khích và dữ tợn: "Vô ích thôi, Hàng Nhã Phỉ là vợ của tôi..."
Hứa Dã bị siết đến mức mắt trợn trắng, anh liều mạng đạp chân loạn xạ muốn bật dậy, nhưng sức lực ngày càng cạn kiệt.
Cố A Phúc thoáng do dự, nhưng sự điên cuồng trỗi dậy ngay lập tức: "Tôi không thể vào tù, tôi phải cưới vợ, lần này tôi nhất định phải cưới vợ!"
Tầm nhìn của Hứa Dã đã mờ mịt trong làn sương máu.
Đúng lúc đó, nụ cười hung ác trên mặt Cố A Phúc bỗng chốc cứng đờ.
Cậu ta bị một lực khổng lồ kéo ra khỏi người Hứa Dã, chân giãy giụa, lùi về phía sau.
Hứa Dã thoát khỏi sự kìm kẹp, vội vã hít thở, ngẩng đầu lên nhìn...
Là Hàng Du Ninh. Đầu cô dính đầy máu, cô dùng một thanh kiếm kẹp cổ Cố A Phúc, kéo cậu ta lùi về phía sau, sau đó cô xoay người, quật cậu ta ngã xuống đất.
Cơn mưa lớn vừa dứt, ánh trăng soi sáng cảnh vật. Cô giẫm lên ngực Cố A Phúc, tay cầm một thanh kiếm sáng loáng - loại kiếm các ông già hay dùng để tập thể dục trong công viên, không được mài sắc.
Trong khung cảnh này, Hàng Du Ninh muốn nói vài câu oai phong lẫm liệt như "Thay mặt nhân dân xử bắn cậu" nhưng trong phút chốc cô chẳng nghĩ ra được điều gì.
Cô chỉ có thể hét lên điều làm cô bực bội nhất: "Cậu không được gọi chị tôi như thế!"
Cú ngã đó không nhẹ, Cố A Phúc loạng choạng đứng dậy, định tấn công Hàng Du Ninh một lần nữa, nhưng cô quá nhanh, cơ thể né tránh nhanh đến mức gần như có cả tàn ảnh, khiến cậu ta dù có cố gắng đến đâu cũng không thể chạm vào cô.
Trong khi đó, thanh kiếm chưa mài bén trong tay cô như một chiếc roi mỏng manh nhưng đánh đau cực kỳ, từng nhát đánh trúng vào các điểm yếu của cậu ta.
Cuối cùng, tiếng xương gãy vang lên, Cố A Phúc quỳ rạp xuống đất, không thể đứng dậy nữa, chỉ có thể r3n rỉ trong đau đớn.
Hứa Dã sững sờ không nói nên lời. Khi hoàn hồn, anh nhanh chóng xé áo, trói chặt tay chân Cố A Phúc lại.
"Ninh Ninh..." Anh quay đầu lại định hỏi gì đó nhưng lại thấy Hàng Du Ninh đang lau nước mắt.
Có lẽ vì lúc nãy adrenaline đã bùng phát mạnh mẽ, giờ đây khi cơn căng thẳng qua đi, cô mới cảm nhận được nỗi đau và sợ hãi. Cô ngồi bệt xuống đất, cơ thể run rẩy không kiềm chế được.
"Sao thế?" Hứa Dã bò lại gần, cô vùi đầu vào ngực anh, ban đầu là nức nở, sau đó là sụp đổ òa khóc.
Hứa Dã vừa xót xa vừa cảm thấy buồn cười không đúng lúc: "Em đã đánh cậu ta bầm dập rồi, khóc cái gì nữa?"
Cô cũng không rõ mình đang khóc vì điều gì, mọi chuyện xảy ra trong tối nay như một cơn ác mộng, cô cần khóc để giải tỏa nỗi sợ hãi lúc này.
"Em rất sợ." Cô nói: "Sợ đến mức cầm không nổi kiếm."
Cô đã tập võ nhiều năm nhưng kinh nghiệm thực chiến gần như bằng không. Đây là lần đầu tiên cô đối đầu trực diện với một người đàn ông trưởng thành.
Đúng lúc đó, phía trước xuất hiện vô số ánh đèn pin chiếu rọi khắp cánh đồng hoang...
Là Kỷ Tiểu Bắc, cô Lục, phía sau họ là đội trưởng Hứa, tất cả đang hối hả chạy tới.
"Hàng Du Ninh! Cô không sao chứ?"
...
Tối hôm đội trưởng Hứa và cảnh sát Dư đến, kim đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ.
Đột nhiên Hàng Du Ninh bật dậy từ giường bệnh, cô nói: "Mẹ ơi, con khỏi bệnh rồi, mình về nhà đi."
Đương nhiên Trương Thục Phân không đồng ý, nhỏ giọng mắng: "Giữa đêm khuya con phát điên gì thế! Về thì cũng phải đợi truyền xong chai dịch ngày mai rồi về!"
Hàng Du Ninh đầm đìa mồ hôi, cô nhỏ giọng: "Con phải đi tìm Hứa Dã... Con sợ không kịp."
Trương Thục Phân nổi cơn thịnh nộ, chẳng quan tâm đ ến bệnh tình của con gái, kéo cô ra hành lang: "Mẹ nói mà con không hiểu phải không? Chuyện của nó liên quan gì đến con chứ? Con giúp được gì cho nó hả?"
Hàng Du Ninh bị mẹ mắng đến mức đầu óc quay cuồng, cô lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi và tự ti. Đúng vậy, cô có thể làm được gì chứ? Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng làm việc gì thành công cả.
Cô cũng nhớ đến biểu cảm dở khóc dở cười của cảnh sát Dư lúc ban ngày – Liệu suy nghĩ của cô có đúng không? Hay tất cả chỉ là cô suy nghĩ linh tinh?
"Về ngủ đi!" Trương Thục Phân thấy mình đã áp chế con gái được thì quát to: "Nếu con dám đi tìm nó, thì coi như không có bà mẹ này nữa!"
Hàng Du Ninh bị kéo về giường, cô nằm đó, xung quanh chỉ có tiếng ngáy rền vang. Trương Thục Phân không nỡ thuê giường nên đành chợp mắt trên cái ghế nhỏ bên cạnh.
Dần dần, ánh sáng buổi sớm mai xuyên qua cửa sổ, hành lang bắt đầu vang lên tiếng bước chân và tiếng xe đẩy của y tá.
Trương Thục Phân nghẹo đầu, giật mình tỉnh giấc. Bà ấy thấy giường của Hàng Du Ninh trống trơn, không có ai nằm đó.
Cổng bệnh viện vừa mở, Hàng Du Ninh đã chạy ra ngoài. Lúc này, cô đã ngồi trên chuyến xe buýt đến bến phà Kê Minh.
Cô rất ít khi cãi lời Trương Thục Phân, nên lúc này cô hoảng sợ như thể mình đang bỏ trốn với trai. Nhưng có một điều gì đó kỳ lạ đang thúc đẩy cô, cô không còn để ý đến nỗi sợ hãi và tự ti nữa. Cô phải kiểm chứng suy nghĩ của mình.
Gần bến phà Kê Minh, người ta đều bàn tán xôn xao. Hôm qua, đội trưởng Hứa dẫn người đến lục soát kỹ lưỡng quanh khu vực này, đặc biệt tập trung vào nhà của Cố A Phúc.
Một tia sét như nổ tung trong đầu Hàng Du Ninh, cô gần như không đứng vững nổi.
Chắc chắn Hứa Dã đã gặp chuyện.
Chính vì vậy họ mới liên tục hỏi cô lần cuối cùng cô gặp Hứa Dã là khi nào, mới dựa vào suy đoán ngây thơ của cô để đến lục soát nhà Cố A Phúc.
Nhưng họ chẳng tìm thấy gì cả.
Vậy rốt cuộc Hứa Dã đang ở đâu?
Chuyện mà ảnh sát còn không thể nghĩ ra, sao cô có thể nghĩ ra được?
Hàng Du Ninh rất muốn khóc, nhưng cô cố kìm lại.
Đúng lúc đó, mẹ của Cố A Phúc đẩy chiếc xe lăn chở bố cậu ta ra ngoài. Bà ta cúi gập người, tỏa ra mùi hôi thối. Ông lão thì mắt hờ nhắm, tay cầm một chiếc radio cũ đang phát tin tức.
Trong nháy mắt đó, mọi người xung quanh đều im bặt, Hàng Du Ninh sững sờ nhìn họ khi họ đi ngang qua cô.
Lần đầu tiên cô nhìn rõ khuôn mặt của họ.
...
Mấy ngày qua, đầu óc của Lục Bồi Anh đã tỉnh táo hơn, Tiểu Bắc thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị đi học.
Vừa mở cửa, cậu ấy nhìn thấy Hàng Du Ninh đang đứng đợi ngoài cửa.
Hàng Du Ninh có gương mặt dễ mến trời sinh, Tiểu Bắc có ấn tượng tốt về cô, cậu ấy vội hỏi: "Chị, có chuyện gì vậy?"
Lục Bồi Anh cũng đứng ở cửa, định chào hỏi vài câu, nhưng bà ấy vừa nhìn thấy gương mặt tái nhợt của thiếu nữ ấy thì nghe cô nói: "Tôi biết ai đã giết Tiểu Nam."
Cả hai người đều bàng hoàng, Lục Bồi Anh đứng sững tại chỗ.
“Tôi cần người bắt bọn họ giúp tôi.” Hàng Du Ninh thì thầm: “Nhưng có thể sẽ phải chết.”
Theo sự sắp xếp của Hàng Du Ninh, Kỷ Tiểu Bắc và Lục Bồi Anh đã phối hợp dựng lên màn kịch về việc làm mất chiếc đồng hồ nhãn hiệu ở Thượng Hải, họ cũng không hiểu lý do.
Hàng Du Ninh chỉ nói rằng cô cần thu hút mọi người đến khu vực gần bãi rác, càng nhiều người càng tốt.
Kế hoạch của cô đã thành công. Lần đầu tiên, nơi hoang vắng này trở nên ồn ào lạ thường. Mọi người đều tập trung tìm kiếm.
Chỉ có Hàng Du Ninh phát hiện ra mẹ của Cố A Phúc bằng khóe mắt, bà ta cứ tránh né nhưng vẫn dõi theo mọi hành động ở đây.
Cô biết mình đã đoán đúng.
Chỗ mà họ giam giữ Hứa Dã có nguy cơ bị lộ, nên hung thủ mới định chuyển anh đi.
“Sao chị lại nghĩ bọn họ trốn ở đó?” Tiểu Bắc hỏi.
Hàng Du Ninh hỏi một đằng trả lời một nẻo, nói: “Vì chắc chắn bọn họ là kẻ xấu.”
Chắc chắn bọn họ là kẻ xấu. Cảnh sát không tìm thấy gì ở bến phà Kê Minh, chứng minh rằng họ không giấu Hứa Dã ở nhà.
Chắc chắn Hứa Dã vẫn nằm trong tay họ.
Nơi này đông người hỗn loạn, bọn họ không thể vận chuyển một người đàn ông trưởng thành mà không bị ai phát hiện, dù có chia nhỏ đi chăng nữa…
Chắc chắn có một nơi bí mật nào đó, nhưng nó nằm ở đâu?
Hàng Du Ninh nghĩ đến Tiểu Ngọc.
Thị trấn nhỏ này chẳng có bí mật nào giữ được lâu, nhưng ngay cả hàng xóm cũng không biết Tiểu Ngọc là con của nhà họ Cố. Vậy Tiểu Ngọc đã lớn lên thế nào?
Theo ký ức của những người xung quanh, Tiểu Ngọc đã lang thang ở đây từ khoảng năm sáu tuổi, khi đó cô bé đã bị ngốc. Mọi người đều nghĩ cô bé không bị đói chết thì cũng sẽ bị đánh chết. Thế nhưng cô ta đã lớn lên khỏe mạnh đến tận bốn mươi tuổi.
Điều đó cho thấy bố mẹ ruột của Tiểu Ngọc luôn âm thầm chăm sóc cô ta.
Thường ngày Tiểu Ngọc sống ở cái lều gần bãi rác, nếu bà Cố ra ngoài cho cô ta ăn hay chăm sóc cô ta, chắc chắn sẽ bị ai đó nhìn thấy.
Nhưng không ai nhìn thấy cả, cũng không ai nghi ngờ Tiểu Ngọc có liên quan đến nhà Cố.
Điều đó cho thấy rằng bà Cố đi từ bến phà Kê Minh đến cái lều ở bãi rác, chắc hẳn phải có một con đường không muốn cho ai biết.
"Vì thế chị mới đoán là có đường hầm sao?"
Hàng Du Ninh suy nghĩ một lát rồi nói: "Không phải đường hầm, có lẽ là một phòng chứa đồ hoặc nơi trú ẩn."
"Thứ nhất, thời đó chiến tranh xảy ra thường xuyên, nhiều gia đình giàu có đều xây một hầm trú ẩn hoặc thứ gì đó tương tự. Thứ hai, ngày trước loạn luân giữa anh chị em ruột là một chuyện rất lớn. Nếu bà ta mang thai trước khi kết hôn, sinh con và ở cữ, dù thế nào cũng phải cần một nơi..."
"Nhưng cũng có thể họ đã đi nơi khác thì sao?”
"Không có khả năng đó. Nếu họ có thể rời khỏi đây, chắc chắn họ sẽ không sống ở đây."
Nếu họ đến nơi không ai biết họ là anh em ruột, tất cả vấn đề sẽ được giải quyết, không cần phải để con gái lang thang bên ngoài, cũng không bị người đời khinh thường.
Nhưng họ không còn đường để đi, hoặc không có đủ can đảm. Họ chỉ có thể ở lại đây.
"Vì cảnh sát đã lục soát nhà họ, chắc chắn cánh cửa dẫn xuống căn phòng dưới đất không nằm trong nhà Cố A Phúc. Tôi nghe nói trước khi xây dựng đất quốc, nhà họ Cố cũng sống ở đây. Sân nhà rất rộng, mà nhà máy dược phẩm được xây ngay sát bến phà Kê Minh, chiếm một phần đất của khu dân cư. Vậy nên, nơi có khả năng cao nhất để giấu lối vào chính là khu giao thoa giữa nhà máy dược và bến phà Kê Minh – bãi rác."
"Nếu Hứa Dã còn sống, chắc chắn anh ấy bị giam ở đó."
Kỷ Tiểu Bắc trợn mắt ngoác miệng nghe cô phân tích, cảm giác như đang chứng kiến một màn ảo thuật vô cùng đặc sắc bị vạch trần trở nên rất đỗi tầm thường. Nhưng khi bà lão mở cửa lối đi bí mật ra, khi Hứa Dã bước ra từ đó, phối hợp với đội dân phòng bắt được hung thủ, cậu ấy vẫn cảm thấy tất cả như một giấc mơ huyền ảo.