• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Dã đã làm cảnh sát nhiều năm, thậm chí còn từng nằm vùng, không thể biện hộ rằng anh dễ bị cảm xúc chi phối.

Nhưng khi nói chuyện với Trương Thục Phân, không nổi khùng thì thực sự không nhịn nổi: “Thế là nên cô để em ấy đi như thế! Cô làm mẹ kiểu gì vậy!"

"Đúng, ai cũng chỉ trích tôi không biết làm mẹ!" Trương Thục Phân đáp lại: "Cậu biết làm thì cậu đi mà làm!"

Hứa Dã không thể làm gì trước sự chua ngoa đanh đá của bà ấy. Anh chỉ có thể hỏi: "Em ấy có thể đi đâu? Dù thế nào cô phải cho cháu tí phương hướng chứ!"

Trương Thục Phân nói: "Muốn đi đâu thì đi, tôi coi như chưa từng sinh ra nó!"

Bà ấy tiện tay cầm một mẹt rau ra ngoài, nói: "Tránh xa tôi ra!"

Hứa Dã theo sát phía sau bà ấy, tiếp tục hỏi: "Em ấy ở đâu? Em ấy có tem phiếu lương thực không..."

Đúng lúc đó, cửa sổ tầng hai mở ra, Lai Phụng Minh nói: "Ôi, đây là bạn trai của A Ninh sao? Đúng là một chàng trai đẹp trai!"

Bây giờ Hứa Dã không có tâm trạng để đáp lại người khác, anh tiếp tục ép hỏi Trương Thục Phân: "Cô Trương, em ấy là con gái, ở ngoài rất nguy hiểm..."

Lai Phụng Minh nghiêng người dựa vào cửa sổ, nói thêm: "Thay vì hỏi lung tung như con ruồi mất đầu, sao cậu không thử nghĩ xem bây giờ A Ninh muốn làm gì nhất?"

Hứa Dã sững lại, suy nghĩ đầu tiên của anh là: Chẳng lẽ Hàng Du Ninh đã tìm một nơi để chuẩn bị cho kỳ thi đại học năm sau?

Đó là điều anh có thể làm, Hàng Du Ninh thì không có khả năng lắm.

Vậy thì là... điều tra các vụ án.

Cô đi đâu điều tra vụ án được, Hồng Kông? Cô không tìm được cách đi.

Hay là đột nhiên cô nhận được tin tức mới về Nhện Đen rồi đi điều tra một mình...

Lòng Hứa Dã rối như tơ vò.

Hứa Dã khép nép nói với Trương Thục Phân: "Cô Trương, vừa nãy cháu hơi nặng lời, nhưng bây giờ thời thế thay đổi, bên ngoài rất loạn. Nếu có tin tức của Ninh Ninh, cô nói cho cháu biết, được không?"

Trương Thục Phân xị mặt nhặt rau, không thèm nhìn anh một cái.

Ngược lại, Lai Phụng Minh ở trên lầu cười nói: "Đừng lo, để lại số điện thoại cho bác, có tin tức gì bác sẽ gọi cho cháu ngay!"

Hứa Dã đi về.

Trương Thục Phân vẫn ngồi nhặt rau, nhặt được một lúc, nước mắt rơi xuống, những giọt nước nhỏ xíu như giọt mưa.

"Xem ra có con gái hay không cũng chẳng khác gì nhau.” Lai Phụng Minh phe phẩy cái quạt: “Vậy mới nói nuôi con để làm gì chứ? Cuối cùng cũng chỉ để người khác hưởng lợi thôi!"

Bà ấy vắt chân lên, máy hát đ ĩa trong phòng cất lên một giai điệu nhẹ nhàng, như làn mưa bụi bao phủ cả thị trấn nhỏ Giang Nam này.

...

Hàng Du Ninh nằm trong bóng tối, ngửa mặt nhìn lên trần nhà, giống như mọi trần nhà khác, nơi đó cũng được dán những tờ báo cũ, đã hơi ố vàng theo thời gian.

Bên ngoài cửa sổ, ráng chiều phía xa hắt vào, có vẻ mờ ảo vì cách một con sông.

Mười năm trước, Triệu Minh Minh đã nằm ở đây, bao gồm cả đêm cô ta bị sát hại.

Đúng, Hàng Du Ninh đã trở lại, cô đã trở về quê.

Cảnh sát không thể bất chấp mọi thứ để bắt kẻ đồng lõa kia, nhưng cô có thể. Nhưng cô không có tiền đi tàu hỏa, cũng không có tiền để ăn uống.

May mắn thay, cuối cùng cô đã đòi lại được số tiền. Cô sờ chiếc phong bì nhét trong ngực, nó phồng to lên.

Cô thầm nghĩ, con cảm ơn bố, bố lại giúp con một lần nữa.

Cô đã tổng hợp tất cả thông tin và nhận ra rằng tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ cái chết của Triệu Minh Minh.

Hàng Tầm bị hại vì điều tra vụ án Triệu Minh Minh.

Nhưng cái chết của Triệu Minh Minh lại khác hẳn với những nạn nhân khác của Nhện Đen.

Nhện Đen thường nhắm vào những phụ nữ cao ráo, xinh đẹp, ăn mặc thiên hướng nam tính và sống một mình.

Nhưng Triệu Minh Minh hoàn toàn ngược lại, cô ta là một thiếu nữ quyến rũ phong tình, hơn nữa còn sống cùng bà nội.

Nhện Đen là một kẻ bi3n thái trong tình d*c, hành vi phạm tội của gã thường kèm theo xâm hại tình d*c.

Nhưng trong vụ án đầu tiên, trên người Triệu Minh Minh không hề có dấu hiệu bị xâm hại.

Cái chết của cô ta giống như... một vụ diệt khẩu.

...

Vào đầu thu, Đông Bắc đã rất lạnh.

Khu nhà của Triệu Minh Minh là dãy nhà trệt, khi vụ án xảy ra, cô ta và bà nội sống ở đây.

Bây giờ, khu vực này đã không còn ai sinh sống nữa, trên tường có vết sơn đỏ nguệch ngoạc "Phá dỡ" to đùng.

Nhưng nó vẫn chưa bị phá dỡ, cứ để hoang, cỏ dại mọc um tùm.

Hàng Du Ninh lấy một viên gạch, đập vỡ khóa cửa và bước vào bên trong.

Phần lớn đồ đạc đã được chuyển đi, chỉ còn lại mất vết đồ đạc để lâu mà ra, giường của họ là giường đất. Chắc hẳn Triệu Minh Minh và bà nội đã ngủ cùng nhau trên chiếc giường này vào ban đêm.

Hàng Du Ninh không để ý đến sự bẩn thỉu của nó, nằm xuống.

Cô bắt đầu tưởng tượng về Triệu Minh Minh. Nghe nói bố mẹ của cô ta đều qua đời rồi, trước đây cô ta từng đi du học ở Liên Xô. Mẹ cô ta đã dạy cô ta múa ba lê.

Nhưng Triệu Minh Minh không giống những cô gái múa ba lê khác.

Trong thời kỳ thiếu thốn đó, hầu hết các cô gái đều gầy guộc và mỏng manh, nhất là những người học múa, họ nhẹ nhàng và thon thả cực kỳ.

Nhưng Triệu Minh Minh thì khác, ngay từ khi học tiểu học, cô ta đã khá đầy đặn. Trương Thục Phân từng nhận xét: "Con bé múa dẫn đầu ở trường các con ấy, hai quả kia to quá rồi đó, bố mẹ con bé không lo sao?"

Hàng Nhã Phỉ bực mình đáp lại: "Mẹ quan tâm người ta làm gì!"

"Mẹ quan tâm nó làm gì! Đâu phải con gái mẹ!" Trương Thục Phân nói ẩn ý: "Con gái như vậy, dễ bị người ta dòm ngó."

Người ta thường bàn tán về Triệu Minh Minh, lúc nào áo sơ mi của cô ta cũng căng phồng ở ngực, từ các cậu bạn nam cùng lớp đến những người đàn ông lớn tuổi đều liếc nhìn cô ta. Triệu Minh Minh không hề giận dữ, ngược lại, cô ta còn cười khanh khách, chống hông hỏi: "Chú Trương, chú nhào vào trong lòng cháu mà xem này!"

Đàn ông gọi cô ta là "đồ lẳng lơ", còn phụ nữ thì gọi cô ta là "đồ hư hỏng".

Lúc đó Hàng Du Ninh còn quá nhỏ, chỉ nhớ rằng chị gái đó rất xinh đẹp, người lúc nào cũng có mùi thơm.

Hồi đó, Triệu Minh Minh thường đến tìm Hứa Dã, nhưng anh luôn tỏ ra lạnh lùng, Triệu Minh Minh bám lấy xe đạp của anh không cho anh đi, đôi mắt to tròn long lanh: "Hứa Dã, về nhà anh chơi một lát đi!"

Hứa Dã xách cổ áo phía sau của Hàng Du Ninh, nhấc cô lên xe, lạnh lùng nói: "Không ngồi được, tôi phải đưa em gái tôi về nhà!"

Triệu Minh Minh không giận, cúi xuống nói nhỏ bên tai Hàng Du Ninh: "Nếu em tự đi bộ về nhà, chị sẽ cho em một viên kẹo!"

Hàng Du Ninh đang định vui vẻ đồng ý thì bị Hứa Dã véo mạnh vào eo.

Hứa Dã véo rất đau, làm cô chỉ có thể nước mắt rưng rưng nói: "Chị ơi, em không thích ăn kẹo."

Nhớ lại những kỷ niệm đó, khóe miệng Hàng Du Ninh khẽ nhếch lên, nhưng rồi lại nhanh chóng biến mất.

Tại sao cô lại thích quấn lấy Hứa Dã như vậy nhỉ?

Hình như Hứa Dã không thích cô tẹo nào, hoặc có lẽ vào lúc đó anh không thích con gái. Trong đầu anh chỉ toàn những trò nghịch ngợm và chạy nhảy.

Điểm duy nhất khác biệt giữa Hứa Dã và những người khác chính là anh đánh nhau rất giỏi. Anh từng đánh nhau vì Hàng Nhã Phỉ.

Có phải vì cô muốn ganh đua với Hàng Nhã Phỉ không?

Hay là vì cô cảm thấy mình gặp nguy hiểm và cần một cậu con trai như Hứa Dã bảo vệ mình?

Hàng Du Ninh không thể hiểu nổi.

Nhưng dù không hiểu, cô vẫn phải ăn, vẫn phải ngủ.

Ban đầu, cô định ngủ ở nhà ga, nơi đó có nhiều người vô gia cư trải chiếu ngủ dưới đất. Nhưng rồi cô bất ngờ phát hiện ra rằng căn nhà cũ này cũng có thể ở qua đêm.

Cô quét dọn căn phòng âm u này một cách qua loa, trong quá trình đó, cô tìm thấy một chiếc hộp bánh quy trống không, một lọ kem dưỡng da đã hết, nửa hộp diêm, và một cái kim đan len...

Thức ăn cô mua trên tàu vẫn chưa ăn hết, ban đầu cô chỉ định ăn tạm cho qua bữa tối.

Nhưng rồi cô quên mất, con người còn phải uống nước nữa.

Nước máy ở đây đã bị cắt từ lâu, có nước sông, nhưng không có nồi, không có ấm nước, chẳng có gì để đun sôi nước cả.

Uống nước sông chắc chắn sẽ bị đau bụng!

Hàng Du Ninh khát không chịu nổi, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cô ngẩng đầu lên nhìn lên trần nhà.

Đó là kiểu mái nhà cũ, cỏ dại mọc đầy giữa các khe ngói… Ngói sao?

Hàng Du Ninh nhảy lên mái nhà, nhìn ra xung quanh. Vì khu vực này toàn là nhà cấp bốn nên tầm nhìn rất rộng, cô có thể nhìn thấy những dãy nhà máy và tòa nhà ở phía xa, cùng với dòng chữ "Mừng đón Tết Trung Thu" trên bảng đèn neon.

Mới tháng Tám mà đã mừng Trung Thu rồi á? Hàng Du Ninh vừa nghĩ, vừa tìm kiếm trên mái nhà, cuối cùng cô cũng sờ được một viên ngói bị lỏng.

Cô rửa sạch những viên ngói và hộp bánh quy trong dòng nước sông, sau đó xếp vài viên đá thành một cái bếp đơn giản, nhóm lửa và bắt đầu đun nước trên viên ngói.

Khi nước đã sôi, cô đổ vào hộp bánh quy, mỗi lần chỉ đun được một chút. Cô trầy trật khá lâu mới có được nửa hộp nước.

Cô cũng dùng kim đan len xâu những chiếc bánh lớn mua trên tàu lại, nướng chúng trên lửa, hương thơm nhanh chóng tỏa ra.

Cô đã mua nửa con gà nướng trên tàu, không có nhiều thịt, cô đã ăn hết từ lâu, nhưng cô không vứt túi đựng và xương gà, còn lại một ít mỡ mặn.

Cô nhúng bánh vào mỡ, chậm rãi ăn hết chiếc bánh nướng.

Đây là lần đầu tiên cô rời nhà, rời xa Trương Thục Phân, cô tưởng rằng sẽ rất thê thảm, thực tế cũng hơi thảm thật.

Cô sống trong một căn nhà từng có người chết, không có nước, không có điện, uống nước sông.

Nhưng không hiểu tại sao, khi ánh lửa ấm áp chiếu sáng khuôn mặt cô, cô lại cảm thấy có một niềm hạnh phúc kỳ lạ, muốn khóc.

Nơi này, khoảnh khắc này, tình cảnh này thuộc về riêng cô.

Bao gồm cả đống lửa ấm áp này, cũng như dải ngân hà mênh mông trên đỉnh đầu.

...

Hàng Du Ninh cứ ở lại đó, ban ngày đi tìm kiếm thông tin, ban đêm trở về nơi này.

Ban đầu cô nghĩ rằng, tốt nhất là có thể nghe ngóng được tin tức bây giờ bà nội của Triệu Minh Minh đang ở đâu, nhưng thời gian đã qua lâu, nhà máy mới được xây dựng, người dân trong khu vực cũng đã thay đổi mấy lượt, cô không thể tìm được thông tin nào hữu ích.

May mắn thay, hiện giờ nhiều nơi không cần phiếu nữa.

Cô đã mua một ấm nước, một gói lương khô, một hộp thịt hộp, một con dao nhỏ...

Cô cũng không vứt cái hộp bánh quy lúc đầu đi.

Kỳ lạ là, dù đã đổ nước sôi vào nhiều lần, nó vẫn không hề biến dạng.

Hơn nữa, loại bánh quy mà cô thường ăn hồi nhỏ, hộp rất mềm, có thể dùng tay bẻ thành nhiều hình dạng khác nhau.

Nhưng cái hộp này cứng, rất cứng, mà đã qua nhiều năm, nó cũng không bị rỉ sét nhiều.

Điều này cho thấy có thể đây là một hộp bánh quy rất cao cấp. Thật ra cũng có thể không phải là hộp bánh quy, mà là một thứ cao cấp khác.

Cô đã xem kỹ bao bì bên ngoài, phát hiện tên thương hiệu đã bị cạo mất.

"Chắc chắn nó rất đắt." Hàng Du Ninh nghĩ: "Có lẽ còn phải dùng ngoại tệ mới mua được."

Triệu Minh Minh sống cùng bà nội, bà cô ta đi lại không tiện, sống dựa vào việc dán hộp giấy, khó có khả năng mua bánh quy đắt tiền.

Điều duy nhất có thể là nó là một món quà.

Liệu có phải là món quà của đàn ông tặng cho phụ nữ không?

Có liên quan đến kẻ đồng phạm không?

Hàng Du Ninh nghĩ, có thể Triệu Minh Minh đã qua lại với kẻ đồng phạm đó, người đàn ông này làm cô ta mang thai, sợ cô ta gây rối nên đã nhờ “Nhện Đen” giết cô ta.

Nhưng ở nơi như thế này, chắc chắn sẽ không có bí mật nào cả.

Nếu trước đây có người đàn ông nào đến nhà Triệu Minh Minh, chắc chắn hàng xóm sẽ biết, thậm chí cả thị trấn sẽ biết vào ngày hôm sau.

Mà khi đó cảnh sát không phát hiện ra điều gì cả.

Rốt cuộc là tại sao? Hàng Du Ninh nghĩ mãi mà vẫn không tìm ra câu trả lời.

Cuối cùng, cô chỉ có thể dùng ghế tựa chặn cửa như thường lệ rồi nằm trên chiếc giường lạnh lẽo và cứng ngắc, chìm vào giấc ngủ.

Thời tiết càng lúc càng lạnh, gió lạnh lùa qua những mảnh kính vỡ, khiến cô không thể không cuộn mình lại.

Không hiểu sao, hôm đó, cô mơ thấy Hứa Dã.

Cô mơ thấy mình và Hứa Dã kết hôn, chuyển vào nhà Hứa Dã.

Có lẽ vì cô không thể tưởng tượng ra nhà Hứa Dã như thế nào nên trong giấc mơ, cô thay thế bằng ngôi nhà thời thơ ấu của anh.

Nhà của anh rất rộng, có ba phòng ngủ và một phòng khách, nửa bức tường được sơn màu xanh lá cây, chú Hứa có thói quen ưa sạch sẽ nên nhà cửa luôn sạch sẽ, có mùi của chất tẩy rửa.

Trong phòng khách có một cái tủ sách siêu lớn, ngăn trên cùng có một số mô hình xe tăng, máy bay, ông Hứa từng làm quân nhân, đó đều là vật kỷ niệm của ông ấy.

Ngăn dưới để sách chuyên ngành của chú Hứa, ông ấy là nhân viên kỹ thuật chủ chốt của nhà máy cơ khí, lần nào thấy nhìn ông ấy, ông ấy đều đang đọc sách.

Ngăn dưới cùng để đồ chơi của Hứa Dã, cặp sách, truyện tranh các thứ.

Hứa Dã có nhiều đồ chơi nhất khu tập thể, cô rất thích đến nhà anh chơi, chơi suốt cả chiều.

Đến nhiều, ông Hứa luôn dài mặt ra, hở ra là nói: "Ninh à, cháu không về nhà ăn cơm sao?"

Trong giấc mơ, hình như ông Hứa cũng ở đó, làm cô cảm thấy rất ngại, luôn muốn đi về.

Nhưng Hứa Dã chặn lại, nói: "Em đi đâu vậy! Em là vợ của anh! Đây là nhà của em mà."

Đúng vậy, trong giấc mơ, cô cảm thấy vui vẻ, Hứa Dã nhẹ nhàng nắm tay cô, dẫn cô vào phòng ngủ của anh.

Mọi thứ đều mờ mịt, Hứa Dã nhìn cô bằng ánh mắt rất kỳ lạ, sau khi gặp lại, anh luôn nhìn cô như vậy.

Cô không thích lắm, vì điều đó khiến cô cảm thấy xấu hổ mà chẳng hiểu ra sao.

Hứa Dã nhẹ nhàng nói: "Em nằm xuống đi!"

Giường có màu xanh với sọc trắng, rất sạch sẽ, cô cảm thấy không nên nằm xuống nhưng tại sao không nằm nhỉ?

Cô cực kỳ, cực kỳ buồn ngủ.

Cô mềm nhũn nằm xuống, Hứa Dã nằm bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô.

Giống như hôm đó ở giường nằm trên tàu, xung quanh tối tăm, cô cũng không nhìn anh.

Nhưng cô biết, anh luôn nhìn mình.

Đúng lúc đó, cô cảm nhận được một dòng nước ấm áp chảy xuống từ dưới người, cô cúi đầu nhìn, máu.

Một vũng máu lớn, nhuộm đỏ chiếc ga trải giường xanh sọc trắng.

Cô hoảng hốt, muốn dùng chăn che nó nhưng làm thế nào cũng không che được.

Lúc này, cô nghe thấy tiếng cười nhạo:

"Đồ hư hỏng...”

“Đồ hư hỏng...”

Âm thanh ngày càng lớn, rõ ràng cô và Hứa Dã đang nằm trong phòng ngủ, nhưng bỗng nhiên như bị đưa ra ngoài đường.

Rất nhiều người chỉ trỏ vào cô: "Cái đồ hư hỏng!", "Không biết xấu hổ!"

Cảnh cuối cùng là Trương Thục Phân, bà ấy lạnh lùng nhìn cô, khạc nhổ nước bọt: "Con gái không biết giữ chặt chân mình! Hèn hạ!"

Hàng Du Ninh ngồi bật dậy.

Cô mơ màng một lúc mới nhận ra mình đang ở đâu.

Tất cả đều thật vô lý, một tuần trước, cô vẫn ở thị trấn Giang Nam, bây giờ, cô đã đến Đông Bắc chìm trong gió lạnh.

Trong giấc mơ, cơn đau âm ỉ ở bụng dưới vẫn tiếp diễn, cô mở đèn pin kiểm tra, đúng như dự đoán, cái “xui xẻo” của cô đã đến.

Chu kỳ của cô luôn không đều, có lúc vài tháng không đến, nhưng sao lại đến đúng lúc này chứ...

Cô xé một chiếc áo sạch, lót vào trong.

Cô không dám ngủ tiếp, sợ làm bẩn giường của người ta, cô chỉ có thể ngồi cứng ngắc trên giường.

Một lúc sau, vẫn cảm thấy sợ, cô quyết định đứng dậy.

Trần nhà gần như ở ngay trên đầu cô, cô bật đèn pin, soi đóng báo cũ dán trên đó.

Chữ trên đó đã mờ hết rồi, chỉ có thể đọc được vài chữ đứt quãng:

"Anh nghĩ rằng, vì em nghèo, hèn mọn, không đẹp, thấp bé... Nếu Thượng đế ban cho em sắc đẹp và của cải, em cũng sẽ khiến anh không thể rời xa em, giống như bây giờ em không thể rời xa anh."

Hàng Du Ninh hơi ngẩn người, cô nhận ra đó không phải là giấy báo cũ mà là tạp chí, hoặc là một quyển tiểu thuyết nào đó.

Triệu Minh Minh... dùng cái này để dán tường?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK