• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chạng vạng mùa hè, đám nhỏ tụ tập ở cửa tiệm tạp hóa, tập trung tinh thần nghe Hàng Du Ninh kể chuyện.

“Nửa đêm, chị gái nghe thấy tiếng kẽo kẹt vang lên, chị ấy hỏi, bà cố ơi, bà ăn gì thế ạ? Bà cố nói, bà ăn táo, chị ấy lại bảo, thế bà cho cháu xin một quả với ạ.”

Đám nhóc con nghe rất chăm chú, hai mắt không dám chớp cái nào.

“Chị gái cầm trong tay nhìn, đâu phải táo! Rõ ràng là đầu ngón chân của em trai!”

“Á!”

Bọn nhỏ hét ầm lên, có một đứa nhát gan sợ khóc luôn, gọi bố gọi mẹ chạy ra khỏi tiệm tạp hóa: “Bà ngoại ơi! Bà ngoại ơi!”

Các ông các bà đứng hóng gió ngoài cửa tiệm tạp hóa, từng người ôm lấy cháu của mình, có người còn phì cười trước dáng vẻ ngốc nghếch của đứa nhóc, cũng có người quay lại tránh mắng: “A Ninh, cháu không thể kể chuyện nào dễ nghe à? Làm chúng nó sợ chưa kìa.”

Hàng Du Ninh gãi đầu, nói: "Bố cháu cũng kể chuyện cho cháu nghe như vậy mà."

Bà Hồ đành phải an ủi cháu cưng của mình: "Người có năm trăm năm đạo hạnh, ma quỷ hay thần tiên gì cũng sợ người thôi!"

Ông chú Ba bên cạnh đặt khăn tay đến mũi cháu gái: "Cháu cũng đáng đời lắm, biết rõ chị A Ninh thích kể chuyện ma mà ngày nào cũng đến. Nào, xì mũi đi!"

Cô cháu gái xì mũi rồi nức nở: "Cháu cứ nghe, cháu thích nghe."

Cảm xúc của bọn trẻ đến nhanh mà đi cũng nhanh, vừa bình tĩnh lại đã bám lấy Hàng Du Ninh đòi kể thêm một câu chuyện nữa.

Hàng Du Ninh nói: "Không kể nữa đâu, chị còn phải sắp xếp hàng hóa."

Bà Hồ phe phẩy cái quạt hương bồ, hỏi: "Mẹ cháu đâu rồi?"

"Chị cháu đi công tác, mẹ cháu đưa chị ấy ra ga tàu ạ."

Đồ đạc quá nhiều, đáng lẽ Hàng Du Ninh phải đi, nhưng vì hai chị em cãi nhau nên Trương Thục Phân đành phải tự đi.

Mấy cụ già vừa hóng gió vừa nói chuyện phiếm: "Thục Phân giỏi giang thật, góa chồng sớm, đến đây một mình, ai mà ngờ nuôi được hai đứa con học đại học!"

"Vất vả đến cuối cùng cũng có quả ngọt. Con trai cưới vợ ở Bắc Kinh, bố vợ lại là quan to, con gái lớn kiếm ra tiền, còn A Ninh phụng dưỡng bà ấy."

"A Ninh ngoan lắm!"

Gió đêm nổi lên, mang lại một chút mát mẻ cho đêm hè oi bức, đồng thời cũng đưa âm thanh từ xa tới, như tiếng r3n rỉ từ sâu trong cổ họng, lại giống tiếng thú hoang gào thét.

Sắc mặt các cụ già thay đổi, lũ trẻ cũng dừng chơi trốn tìm, ngơ ngác hỏi: "Bà ngoại ơi, đó là tiếng gì thế ạ?"

"Trẻ con đừng có tò mò!"

Bà Hồ là người đầu tiên bịt tai cho Hồ Tráng Tráng.

Đương nhiên họ biết đó là mẹ của cô gái bị hại.

Cô gái đó tên là Kỷ Tiểu Nam, xinh đẹp nức tiếng gần xa – chỉ đứng sau Hàng Nhã Phỉ.

Mới đi làm được một năm, nhà cô ấy còn có một người em trai. Cô ấy từng nói với mẹ rằng cảm thấy thấp thỏm không yên khi tan làm ca đêm về nhà, hỏi liệu có thể bảo em trai đi đón cô ấy được không.

Em trai cô ấy phải ôn thi đại học, đương nhiên không có thời gian để đi đón cô ấy. Mẹ cô ấy còn mắng: "Nói linh tinh, mẹ đi làm cả đời, có bao giờ gặp chuyện như thế đâu."

Kết quả là lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy thi thể của con gái, bà ấy đã ngất xỉu, sau đó điên luôn. Cứ đến đêm bà ấy lại khóc lóc, hô hào đi đón con gái khắp nơi. Người nhà nhốt bà ấy lại nhưng không nhốt nổi.

Các cụ già thì thầm với nhau:

"Bà thấy loại cầm thú nào có thể làm ra chuyện này?"

"Nghe bảo là dân di cư, đúng là ngày càng loạn mà."

Mấy cụ già chẳng còn hứng thú hóng gió nữa, lục tục kéo lũ trẻ về nhà. Bà Hồ dặn Hàng Du Ninh: "A Ninh, đêm đi ngủ nhớ khóa cửa cẩn thận đấy nhé."

Ông chú Ba lại nói: "Khóa kỹ thì sao buôn bán được? A Ninh học võ để làm gì chứ?"

Mọi người đều cười.

Cả con phố dần chìm vào bóng tối, chỉ còn tiệm tạp hóa Thục Phân còn le lói ánh đèn mờ ảo, bướm đêm đập cánh loạn xạ, trông như những ngôi sao băng nhỏ.

Trương Thục Phân gọi điện về bảo rằng không còn chuyến xe đêm, bà ấy sẽ đến nhà cô ngủ một đêm, Hàng Du Ninh tự lo liệu đi ngủ trước.

Hàng Du Ninh đáp một tiếng, tiếp tục ngồi tính sổ sách. Vì cô không giỏi toán nên mỗi lần làm sổ sách đều phải tập trung cao độ. Cô vừa gảy bàn tính, vừa lẩm bẩm: "Nước ngọt năm xu, bánh gạo hai xu, còn kẹo tròn bao nhiêu nhỉ..."

"Cốc cốc cốc."

Tiếng gõ cửa vang lên. Hàng Du Ninh liếc nhìn đồng hồ, kim đã chỉ mười giờ tối, giờ này rồi mà vẫn có người đến mua đồ ư?

Cô hỏi: "Ai đấy?"

Một giọng nam cất lên từ ngoài cửa, âm thanh trầm thấp: "Bà chủ, tôi mua một gói Tây Hồ."

Tiệm tạp hóa Thục Phân chủ yếu bán cho người quen nên Hàng Du Ninh nhận ra ngay giọng nói này không phải người cô biết. Cô bắt đầu thấy lo lắng, nói: "Xin lỗi, chúng tôi đóng cửa rồi."

Người bên ngoài không nói gì thêm, Hàng Du Ninh tưởng người đó đã đi rồi, cô cúi đầu tiếp tục tính toán.

Nhưng giọng nói đó lại vang lên lần nữa: "Bà chủ, cô ở nhà một mình à?"

Đêm tĩnh lặng đến lạ thường, câu hỏi ấy trở nên cực kỳ rõ ràng. Hàng Du Ninh chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh lẽo kỳ dị lan dần lên từ sống lưng.

Cô rất quen thuộc với cảm giác này.

Hàng Du Ninh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy cánh cửa tiệm tạp hóa chỉ khép hờ, ở giữa là một bóng tối dày đặc, không thể thấy rõ bất cứ thứ gì.

Cô biết rõ rằng chiếc khóa trên cửa chỉ được móc hờ ở đó, chưa bấm chốt - đây là thói quen của Trương Thục Phân, bà ấy sợ ban đêm có người đến mua hàng, mở khóa sẽ phiền phức.

Hàng Du Ninh không đáp lại, rón rén đi vòng qua quầy để ra ngoài, định khóa cửa lại.

Xung quanh im lìm đến mức cả tiếng ve kêu cũng biến mất, chỉ còn lại tiếng thở của chính cô.

Người kia vẫn không lên tiếng, cô không biết người đó đã đi rồi hay vẫn đang đứng đợi ngoài cửa.

Chỉ cần người đó đẩy nhẹ một cái thôi sẽ phát hiện ra cửa chưa khóa.

Cuối cùng, tay Hàng Du Ninh cũng chạm vào sợi xích khóa. Ngay khi cô định bấm xuống, đột nhiên, cánh cửa bị đẩy mạnh ra!

Đôi mắt đỏ ngầu xuất hiện ở khe cửa, đồng thời một bàn tay gầy guộc bám chặt vào khung cửa, cố gắng đẩy cửa ra.

Hàng Du Ninh sợ đến mức tim ngừng đập, cô cố gắng cài khóa lại theo phản xạ, nhưng dây xích quá dài! Một cái đầu tóc tai rũ rượi chen qua khe cửa, miệng phát ra tiếng kêu kỳ quái như khóc, như cười: "Shhh... shh...”

"Tiểu Nam! Mẹ đến đón con tan làm! Về nhà với mẹ! Về nhà với mẹ!"

Hàng Du Ninh nhìn kỹ lại, người trước mặt cô có khuôn mặt dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu chính là mẹ của cô gái bị hại.

Người phụ nữ này họ Lục, công nhân nhà máy điện, một người rất khỏe khoắn nhiều năng lượng, rất giỏi mặc cả ở chợ.

Thế nhưng bây giờ, khuôn mặt bà ấy nhợt nhạt, gầy gò như một bộ đầu lâu biết cử động, đầu bị kẹt ở cửa nhưng dường như bà ấy không hề cảm thấy đau đớn, vẫn vùng vẫy điên cuồng.

"Cô à, cô đừng động đậy." Hàng Du Ninh sợ bà ấy bị thương nên mở khóa ra.

Cô Lục chui vào, ngửi rồi nhìn khắp nơi như một con thú hoang: “Tiểu Nam đâu rồi? Tiểu Nam đi đâu rồi?”

“Cô ơi, cô...” Hàng Du Ninh vội vàng cản bà ấy lại, nói: “Đây là tiệm tạp hóa, chị Tiểu Nam không có ở đây ạ.”

Người phụ nữ như không nghe thấy gì, chạy ngang chạy dọc, lục tung cả căn phòng nhỏ lên rồi đột ngột quỳ sụp xuống đất.

Bà ấy cúi đầu, như thể toàn bộ sức lực và tinh thần đã bị rút cạn. Dưới ánh đèn mờ nhạt, bà ấy lộ rõ vẻ khắc khổ.

Hàng Du Ninh không biết phải làm gì, đành rót một cốc nước ấm, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Cô ơi, cô không sao chứ? Chị Tiểu Nam không ở đây, chị ấy về nhà rồi."

Người phụ nữ vẫn im lặng ngồi quỳ trên sàn, một lúc lâu sau mới lảo đảo đứng dậy. Bà ấy vừa giống tỉnh táo vừa như điên loạn: "Cháu à, cảm ơn cháu nhé, cô không uống đâu. Cô đi đón chị cháu đây..."

Bà ấy đẩy cốc nước ra, thẳng người bước đi.

Hàng Du Ninh đuổi theo đến cửa. Bên ngoài trời tối đen như mực, giơ tay lên mà không nhìn được năm ngón. Cô Lục vừa đi được mấy bước thì ngã nhào xuống đất, bật khóc thảm thiết: "Tiểu Nam, con ơi, con không cần mẹ nữa sao?"

Đó là tiếng gào khóc cực kỳ bi thương mà chỉ những con thú mẹ mất con mới có thể phát ra.

Hàng Du Ninh định chạy tới đỡ bà ấy dậy nhưng trời quá đen, như ẩn chứa vô số bóng người không có ý tốt. Cô thật sự rất sợ.

Hàng Du Ninh đứng từ xa gọi: "Cô ơi, cô đừng đi nữa, không an toàn đâu... Cháu, cháu gọi cảnh sát đưa cô về."

Tiệm tạp hóa có điện thoại, cô có thể gọi báo cảnh sát.

Có lẽ cô Lục nghe thấy, hoặc có lẽ không, nhưng sau khi khóc xong, bà ấy lại cứng đờ đứng dậy, tiếp tục bước đi.

Hàng Du Ninh nhìn theo bóng bà ấy dần dần khuất xa. Cô khóa cửa lại, giấu vào trong chăn. Nhưng cô nhớ tới giọng nói của người đàn ông hỏi mua thuốc lá. Có lẽ người đó vẫn ở đâu đó gần đây.

Cô lại nhớ đến Hàng Tầm, bố cô cũng từng đi ra ngoài một mình trong buổi đêm thế này.

Hàng Du Ninh cắn răng, cầm chìa khóa và đèn pin đuổi theo.

"Cô Lục ơi, để cháu đưa cô về." Khi đuổi kịp cô Lục, giọng Hàng Du Ninh đã nghẹn ngào.

Cô nhát gan từ nhỏ.

Con đường này chưa được sửa đèn, tối đen như mực, chỉ có tiếng nước sông gần đó chảy róc rách.

Bên cạnh, cô Lục lúc thì khóc, lúc lại cười khúc khích.

Hàng Du Ninh tự nhủ đừng sợ không ngừng, nhưng cô sắp bật khóc vì sợ rồi.

Ngay khi cô chuẩn bị theo cô Lục rẽ vào con hẻm, một bàn tay đặt lên vai cô.

Trong khoảnh khắc đó, Hứa Dã chỉ cảm thấy dưới tay mình là một con chạch, chưa kịp phản ứng thì Hàng Du Ninh đã nhanh chóng luồn ra phía sau anh, đôi tay nhỏ lạnh buốt khóa chặt động mạch cổ của anh một cách chuẩn xác.

Mọi thứ đều diễn ra trong bóng tối.

"Ninh Ninh!" Hứa Dã gọi một tiếng.

Lúc này Hàng Du Ninh mới hoàn hồn, cô nhìn chằm chằm vào Hứa Dã, nước mắt lăn dài.

Cô thật sự sợ muốn chết đi được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK