• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khắp đầu đường cuối ngõ, người ta đều bàn tán về cô gái nạn nhân với mô tả đầy bi thảm.

Một cô gái xinh đẹp như thế mà bị hủy hoại cả gương mặt, ngực bị cắt mất, hạ thể bị đâm nhiều nhát dao.

Hàng Du Ninh vốn rất nhát gan, chỉ cần nghĩ đến việc Hàng Nhã Phỉ có thể gặp phải những chuyện tương tự, cô sợ đến mức toàn thân run rẩy.

Hàng Nhã Phỉ không thể gặp chuyện được, Trương Thục Phân cũng không thể trở thành người mẹ điên loạn khóc lóc tìm con gái khắp nơi.

Cô nhất định phải bắt được kẻ đó.

Nhưng làm sao để bắt gã? Cô không phải cảnh sát, cô chỉ là người mở một tiệm tạp hóa.

Cách tốt nhất là nếu Hứa Dã thật sự tìm thấy chiếc áo sơ mi xanh bị mất của cô gái kia trong nhà Cố A Phúc, vậy thì có thể báo cảnh sát luôn.

Nhưng Hứa Dã vẫn chưa có tin tức gì, Hàng Du Ninh cũng nhận ra rằng nếu Cố A Phúc là hung thủ thật, trong lúc cảnh sát ráo riết điều tra như vậy, chắc chắn cậu ta sẽ tiêu hủy chiếc áo sơ mi xanh đó.

Dù Hứa Dã đi tìm, anh cũng sẽ không tìm thấy gì.

Mọi thứ rơi vào bế tắc, nhưng trực giác của cô mách bảo rằng chắc chắn Cố A Phúc liên quan đến chuyện này, nhưng trực giác không thể làm bằng chứng.

Cô đã suy nghĩ suốt một đêm, có lẽ do cơn sốt đã làm cô mất trí, Hàng Du Ninh quyết định dùng cách liều lĩnh nhất.

Hôm sau, cô lại đến nhà cô Lục, đưa Tiểu Bắc đến công ty bách hóa trong thành phố. Sau một buổi chiều chọn lựa, cô đã tìm thấy một chiếc áo giống hệt chiếc áo sơ mi xanh kia.

Hàng Du Ninh giặt sạch chiếc áo, cả chiếc váy đỏ của Hàng Nhã Phỉ nữa, phơi chúng trước cửa tiệm tạp hóa.

Ngày hôm đó, khi cô nhìn thấy chiếc váy đỏ trong nhà Cố A Phúc, cô đã giấu nó vào túi của mình ngay lập tức.

Cố A Phúc không phát hiện, hoặc có thể là cậu ta đã giả vờ không phát hiện.

Chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy, cảm giác bản thân giống như một tên trộm.

Về nhà, cô kiểm tra cẩn thận và phát hiện đó đúng là chiếc váy bị mất của Hàng Nhã Phỉ. Một kế hoạch kỳ quặc dần hình thành trong đầu cô.

Tiệm tạp hóa của cô nằm ở vị trí rất thuận lợi, những công nhân của nhà máy nhựa số ba và nhà máy điện đi làm, tan làm đều sẽ đi qua đây. Người khác nhìn thấy đó là hai bộ quần áo đẹp, thướt tha xinh xắn, bay phấp phới.

Nhưng hung thủ sẽ thấy điều gì? Gã sẽ thấy bằng chứng tội ác bí mật của mình đang được treo công khai ở đó, mà một trong hai bộ đồ đó còn là thứ mà gã đã tiêu hủy.

Ban đêm, Hàng Du Ninh vẫn treo quần áo ở ngoài cửa sổ, nhưng cửa sổ đã được gia cố lại, không thể thò tay vào lấy trộm được nữa.

Muốn trộm được chiếc áo đó, chỉ còn một cách, đó là đi vào bằng cửa chính của tiệm tạp hóa, qua quầy hàng và tiến vào phòng trong.

Hàng Du Ninh nghĩ, nếu cô đoán sai và Cố A Phúc chỉ là một tên trộm quần áo, cậu ta sẽ không dám to gan đến mức đột nhập vào nhà chỉ vì một chiếc áo.

Chỉ có hung thủ với mong muốn bức thiết muốn biết chuyện gì đang xảy ra với hai chiếc áo váy kia mới làm thế.

Hơn nữa, gã cũng tò mò chủ tiệm tạp hóa tầm thường ấy đã biết bao nhiêu.

Hàng Du Ninh đang đánh cược vào sát ý của gã đối với cô.

Vì thế, cô chỉ khóa hờ cửa tiệm tạp hóa và khóa chặt cửa phòng Trương Thục Phân từ trước.

Cái đầu đang sốt của cô sôi sục chỉ với một suy nghĩ: "Bắt gã, hoặc chết chung."

Nhưng điều bất ngờ là người mà cô bắt được không phải là Cố A Phúc.

Cô gái mặc chiếc váy liền thân màu vàng nhạt, gương mặt đầy những vết hằn, tên Tiểu Ngọc, chính là cô gái quỳ trong con hẻm nhỏ, bị nhóm đàn ông ức hiếp.

Khi họ đến Đội dân phòng trên thị trấn, người phụ trách vụ án là đội trưởng Hứa, ông ấy vừa ngáp vừa viết biên bản cho họ dưới ánh đèn mờ.

Tiểu Ngọc ngồi thu mình trên ghế, lúc khóc lúc cười, không trả lời bất kỳ câu hỏi nào.

Đội trưởng Hứa đã quen xử lý những vụ việc lặt vặt này rồi, giải thích với Hàng Du Ninh và những người khác: "Cô ấy bị thiểu năng trí tuệ bẩm sinh, đầu óc không tỉnh táo, có lẽ chỉ thèm thứ gì đó trong tiệm tạp hóa nên đến trộm thôi."

Hàng Du Ninh nói: "Nhưng cô ấy đã nói muốn giết tôi."

Đội trưởng Hứa đáp: "Mấy người như thế gọi là “điên vũ lực” (*), nói những lời dữ tợn là chuyện bình thường."

(*) Điên vũ lực: Nó có nghĩa là điên khùng, có hành vi phá hoại, sử dụng vũ lực để làm hại người khác hoặc chính mình. Loại khác là điên văn hóa, chỉ hâm hâm, nói lảm nhảm, không làm hại ai.

Hàng xóm xung quanh cũng theo đến, bà Hồ cảm thấy đội trưởng Hứa muốn hòa giải, lớn tiếng phản đối đầu tiên: "Nguy hiểm quá! Đầu óc không tỉnh táo thì sao lại đến nhà người ta vào nửa đêm?"

"Đúng vậy, sợ chết khiếp luôn."

"Phải gọi người nhà của cô ta đến giải quyết! Phải có câu trả lời thỏa đáng!"

Đội trưởng Hứa vội vã trấn an: "Các cô các dì đừng lo, người nhà của cô ấy đã đến rồi, này, qua đây đi."

Một loạt tiếng bước chân vang lên, Hàng Du Ninh quay lại, nhìn thấy Cố A Phúc, cậu ta đang đi đến cùng với một cảnh sát.

Đội trưởng Hứa nói: "Cậu ấy là em trai của Cố Tiểu Ngọc, chuyện bồi thường có thể nói với cậu ta."

Cố A Phúc bước tới, vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, dưới ánh đèn, trông cậu ta rất đáng sợ.

Những người vừa rồi còn mồm năm miệng mười, không biết vì sao bỗng dưng im bặt, bỗng chốc bầu không khí chìm vào sự im lặng không thể tưởng tượng nổi.

Cậu ta liếc nhìn Hàng Du Ninh.

Sau đó đột nhiên cậu ta lao về phía trước, đá Tiểu Ngọc ngã lăn.

"Làm gì thế hả!" Đội trưởng Hứa quát lớn, có vài người giữ Cố A Phúc lại ngay lập tức.

Tiểu Ngọc bị đánh ngã xuống đất, đau đớn co người lại, phun ra một búng máu đen đặc, bên trong lẫn thứ gì đó trắng trắng, có thể là răng.

"Con đi3m! Sao mày không chết luôn đi!"

Cố A Phúc hung dữ như một con thú bị nhốt, ba người đàn ông trưởng thành cũng không giữ cậu ta nổi.

Cố Tiểu Ngọc sợ hãi, cố gắng co người vào góc tường, gào thét.

Cùng lúc đó, dưới thân cô ta, một vũng chất lỏng màu vàng chảy ra.

Hàng Du Ninh nhìn cảnh tượng này, không thể kìm được mà nhớ lại lần đầu gặp Cố A Phúc, khi đó cậu ta đã nói với cô rằng con gái không nên đến đây và đã đưa cô ra ngoài.

Nhưng đồng thời, cậu ta lại để mặc chị gái mình bị một nhóm đàn ông sỉ nhục, tự tay đánh cô ta đến mức tiểu tiện không kiểm soát được.

Sự tàn ác của con người lại lớn lao và bí ẩn đến vậy.

Mọi người đều sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, đội trưởng Hứa vội vàng bảo mọi người về nhà chờ tin tức, chỉ giữ Hàng Du Ninh và Trương Thục Phân lại để nói chuyện riêng.

Đội trưởng Hứa nói: "Cố Tiểu Ngọc rất đáng thương, hơn bốn mươi tuổi rồi, buồn ngủ thì nằm trong đống rác, bố mẹ cô ấy vẫn còn sống nhưng coi cô ấy như một kẻ ngốc. Không nhận cô ấy."

Trương Thục Phân vẫn im lặng, sau một lúc mới nói: "Đáng thương, nhưng cô ta cũng đã cố ý giết người không thành."

Đội trưởng Hứa ngẩn người, nghe thấy "cố ý giết người không thành" từ miệng một chủ tiệm tạp hóa bình thường là một chuyện rất khó tin.

Trương Thục Phân chỉnh lại tóc, nói: "Chúng tôi không hòa giải, tôi nghe rất rõ, cô ta nói muốn giết con gái tôi. Nếu không bị xử án, chúng tôi không thể sống nổi."

Người dân nơi đây thường rất sợ kết thù oán, kiện tụng là chuyện cực kỳ rắc rối, nhưng Trương Thục Phân không sợ, bà ấy không còn sợ gì nữa từ lâu rồi.

Bầu trời đã bắt đầu sáng dần lên, Cố Tiểu Ngọc và Cố A Phúc tạm thời ở lại đây.

Trước khi đi về, Hàng Du Ninh nhắc nhở đội trưởng Hứa phải để ý xem hai chị em này có liên quan gì đến vụ án giết cô gái ở nhà máy điện không.

Đội trưởng Hứa trưng vẻ mặt "cô không thể vì báo thù riêng mà bôi nhọ người khác", chỉ trả lời qua loa.

Ra khỏi đồn cảnh sát, Hàng Du Ninh chỉ cảm thấy choáng váng mắt hoa, tất cả mọi thứ rối tung hết lên, không có manh mối gì cả.

Trương Thục Phân đã cảm ơn hàng xóm rồi, về đến nhà, bà ấy đóng cửa lại với gương mặt không cảm xúc, lạnh lùng hỏi: "Con khóa cửa làm gì? Học theo bố con? Để mẹ phải trơ mắt nhìn con chết à?"

"Con không có..."

"Đừng tưởng mẹ không biết, con cố ý, dẫn kẻ xấu về nhà." Bà ấy đẩy Hàng Du Ninh ngã xuống đất, chỉ vào mặt cô, hỏi: "Con có ý đồ gì? Hả? Nói cho mẹ nghe, con toan tính điều gì?"

Hàng Du Ninh không biết phải giải thích thế nào, lí nhí nói: "Mẹ, con đau đầu..."

"Mày trả thù mẹ đấy à! Haha!" Trương Thục Phân vừa run rẩy vừa rống lên: "Mày muốn làm anh hùng, muốn làm cảnh sát, mày nhìn lại mình xem, có xứng không? Mày thi toán chỉ được ba mươi điểm! Cho mày đi học có ích gì! Mày chỉ là thứ vô dụng! Mày dựa vào đâu mà oán hận mẹ!"

Hàng Du Ninh không hiểu tại sao Trương Thục Phân lại nghĩ về cô như vậy. Cô chưa bao giờ oán giận mẹ, càng không có ý định trả thù. Cô cảm thấy ấm ức, nhưng khi định mở miệng, đột nhiên thế giới như đảo lộn.

Trước khi mất ý thức, cô vẫn nghe thấy tiếng Trương Thục Phân mắng mỏ không ngừng: "Việc mẹ hối hận nhất trong đời chính là sinh ra mày! Nếu không có mày, bố mày cũng sẽ không chết!"

Nhưng mẹ ơi, nếu con biết mẹ không yêu con thì con đã không đến với thế giới này.

Trong cơn co giật vì sốt cao, Hàng Du Ninh cảm thấy mình từ từ nổi lên, bay về phía bình minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK