• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đã đến trạm Phụng Thiên...”

Đây là trạm xe lớn, thoắt cái đã có một đám đông chen lên, chú họ sợ chen chúc lạc mất nhau nên muốn bế Hàng Du Ninh lên.

Nhưng đúng giây phút ấy, một bàn tay túm lấy cổ tay anh ta: “Thằng ranh, trả ví tiền lại cho tôi!”

Chú họ bối rối: “Anh nói gì cơ?”

“Con mẹ nó chứ bớt giả ngu với tao!” Mặt đối phương mọc đầy râu, là một người đàn ông vạm vỡ điển hình ở Đông Bắc: “Trộm đồ trên người ông mày. Hôm nay mày không trả lại, tao đánh mày lòi ruột luôn!”

Thời đó, ra ngoài sợ nhất là móc túi, người xung quanh bắt đầu xì xầm, có người vội vàng kiểm tra ví tiền của mình.

Ngay giây tiếp theo, một bàn tay kéo Hàng Du Ninh chạy về phía cửa tàu.

Chính là Tôn Béo, cậu ta dựa vào vóc dáng to béo của mình mà chen đường, kéo Hàng Du Ninh thoát khỏi đám đông một cách nhanh chóng.

Thím họ hét lên: "Bắt cóc trẻ con! Đứng lại! Đứng lại!"

Cô ta cố chen qua vài người phía trước, liều mạng chộp họ!

Người quá đông, họ vừa chạy đến giữa toa tàu thì thím họ đã đuổi kịp, chút xíu xiu nữa thôi là bàn tay của cô ta chạm vào bím tóc của Hàng Du Ninh.

Lúc này, hành khách trên tàu bắt đầu nhận ra có điều không đúng và bắt đầu ngăn cản Tôn Béo: "Cậu làm gì đấy!"

Tôn Béo hét lên: "Bà ta mới là kẻ bắt cóc, bà ta bắt cóc em gái tôi!"

Từ "kẻ bắt cóc" đã có từ trước khi dựng nước, nhưng trong thời buổi này, làm gì có chuyện bắt cóc chứ? Mọi người ngơ ngác.

Đúng lúc đó, Tôn Béo dùng thân hình mình chắn trước mặt thím họ, đẩy Hàng Du Ninh ra phía trước và hét: "Đừng ngớ người ra đấy nữa, chạy đi!"

Hàng Du Ninh vẫn mờ mịt, mọi thứ như chậm lại, hành khách bên cạnh nhìn họ với vẻ ngạc nhiên, phía trước là cảnh sát trên tàu đang chen tới, còn phía sau là vẻ mặt dữ tợn của "thím họ".

"Ninh Ninh!"

Ngoài cửa sổ, dưới ánh nắng chói chang là khuôn mặt của Hứa Dã, anh bám vào cửa sổ, vẫy tay thật mạnh: "Ninh Ninh! Xuống tàu đi!"

Hàng Du Ninh luôn chậm chạp, không tranh không giành.

Nhưng vào khoảnh khắc đó, cô như phát điên, đẩy mọi người chắn đường trước mặt ra, trèo lên bàn, vươn tay về phía Hứa Dã.

Hứa Dã ôm chầm lấy cô, không kịp giải thích điều gì, bế ngang cô lên rồi chạy.

Phía sau, mọi người đều ngơ ngác, thím họ túm hụt, thò đầu ra ngoài cửa tàu hét: "Thằng thối tha kia! Chờ đấy, có ngày bà đây sẽ xử lý thằng nhóc thối nhà mày!"

Tàu đã bắt đầu lăn bánh.

Không biết họ đã chạy bao lâu, cuối cùng Hứa Dã đặt cô xuống, nằm ngửa trên con đường lớn, thở hổn hển.

Hàng Du Ninh bò sang bên cạnh, hoảng loạn đẩy anh: "Anh, anh đừng chết."

"Chết cái gì mà chết!"

Hứa Dã khó chịu đẩy cô ra, nói: "Không phải đã bàn là chạy ra cửa tàu sao!"

"Họ kéo em quá chặt."

Hàng Du Ninh chìa cổ tay ra cho anh xem, hai vết hằn đỏ sâu, lo lắng nói: "Anh Tôn Béo và mấy người khác thì sao!"

"Họ có cách xử lý, vả lại dù có cảnh sát trên tàu điều tra, chúng ta cũng đâu làm gì sai."

Chỉ bị phê bình giáo dục vài ngày rồi thả ra, đối với nhóm Tôn Béo, chuyện này cũng giống như có nhiều chấy rận quá nên chẳng thèm bận tâm nữa.

Hàng Du Ninh vẫn lo lắng: "Lỡ em về nhà, họ quay lại đón em thì sao?"

Hứa Dã vươn vai lười biếng, nói: "Yên tâm đi, dù họ có đưa em đến tận Bắc Kinh, anh cũng sẽ cướp em lại."

Cuối cùng Hàng Du Ninh cũng nở nụ cười nhẹ nhõm, đôi mắt cong cong, giống như hai vầng trăng khuyết.

Hứa Dã nhìn cô cười, chính anh cũng bật cười theo, đã lâu anh không cười thật lòng như thế.

"Vậy chúng ta về nhà nhé?" Hàng Du Ninh nói.

"Về gì mà về, đã đến đây rồi thì phải đi chơi chứ."

Hàng Du Ninh chưa bao giờ nghe thấy từ "du lịch", nhưng đó chính là chuyến du lịch đầu tiên trong đời cô.

Họ đi thăm ngôi nhà mà hoàng đế đã ở cách đây một trăm năm.

Họ đến tòa bách hóa lớn nhất trong tỉnh, nơi có mọi thứ. Chiếc xe đạp "hãng Bạch Sơn" của bố cô cũng được mua ở đây. Trong cửa hàng thực phẩm, các loại rau củ, xúc xích, thịt xông khói được xếp cao ngất, còn có món các món ăn kèm Lục Tất Cư của Bắc Kinh, kẹo thỏ trắng của Thượng Hải, yến mạch nhân sâm của Trường Xuân...

“Ôi đóa hoa nhài xinh đẹp

Dù cả vườn hoa có nở rộ cũng không thơm bằng nó

Tôi muốn hái một bông để cài lên tóc

Nhưng sợ người ngắm hoa trách mắng.”

Chiếc radio trên quầy phát lên điệu nhạc, dù đã đi xa, giai điệu ấy vẫn vương vấn trong lòng Hàng Du Ninh, như thể cô đang mơ vậy.

Buổi tối, Hứa Dã đưa cô vào quán ăn, gọi cho cô một đ ĩa bánh rán với ba loại nhân, còn anh thì chọn một chai nước ngọt Bát Vương Tự.

Hàng Du Ninh ăn rất ngon lành, vì trước đó khóc quá dữ dội, cô đã nôn hết những chiếc sủi cảo mẹ cô làm ra.

Còn chiếc bánh này thì ngon hơn hẳn, vỏ bánh giòn tan, vị nhân bên trong vừa vặn. Cô ngậm nó trong miệng, mãi chẳng nỡ nuốt.

Hứa Dã rất thích nhìn Hàng Du Ninh ăn. Cô ăn rất ngon miệng, tập trung nhưng không khó coi như mấy đứa con trai ăn như hổ đói, cô ăn từng miếng nhỏ, mỗi miếng đều ăn rất hạnh phúc và say mê.

Anh nghĩ, sau này mình sẽ kiếm thật nhiều tiền để cô có thể ăn nhiều món ngon hơn.

Nhưng rồi anh lại nghĩ, anh chẳng còn tương lai gì nữa, bây giờ chỉ là một tên côn đồ cắc ké thấp hèn.

Hơn tám giờ tối, bọn họ mới trở về Liêu Tây.

Hàng Kiến Thiết đã quay lại khu thanh niên xung phong, Trương Thục Phân ngồi dưới ánh đèn mờ đan áo len. Đang đan, bà ấy bỗng dừng lại và hỏi Hàng Nhã Phỉ: "Sao mẹ nghe như em con gọi mẹ thế nhỉ?"

Hàng Nhã Phỉ đang làm bài tập, bực bội đáp: "Có tiếng gì đâu ạ."

Trương Thục Phân tiếp tục đan len, nhưng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, bà ấy không thể ngồi yên, vội vàng chạy ra mở cửa.

Là người thu tiền gas.

Trương Thục Phân trở lại chỗ ngồi, có phần lúng túng. Hàng Nhã Phỉ lên tiếng: "Mẹ, nếu thật sự không nỡ thì cứ đón em về, đừng làm mấy trò này."

Ngay lúc đó, cửa lại bị gõ mạnh.

Trương Thục Phân mở cửa, là Hứa Dã và cô con gái út của bà ấy.

Sau đó, trong cửa vang lên tiếng cãi vã, la mắng, cả xóm kéo ra xem trò hề, mất hẳn một tiếng, cuối cùng cũng Trương Thục Phân mặt mày khó chịu, để họ vào nhà.

Hứa Dã nói: "Cô Trương, con không vào đâu. Con đưa Ninh Ninh về, sau này phần khẩu phần ăn của Ninh Ninh, con sẽ mang đến cho cô."

Anh lại nói thêm: "Cô Trương, chú Hàng có ơn với con."

Trương Thục Phân nhìn chàng trai mười lăm tuổi trước mặt, vừa muốn mắng, vừa muốn bật cười, trong phút chốc không biết nên tỏ vẻ gì.

Lúc đó, Hàng Nhã Phỉ bước ra từ trong nhà, lạnh lùng nói: "Em gái tôi không cần cậu lo!"

Nói xong, cô ấy đóng sầm cửa lại.

Hứa Dã đứng đó, ánh mắt né tránh của những người xung quanh dần dần làm ngọn lửa ấm nóng vừa mới nhen nhóm trong lòng anh vụt tắt.

Anh quay người đi về, gần đến nhà của Tôn Béo, anh phát hiện có thứ gì đó trong túi.

Anh lôi ra xem, là hai chiếc bánh rán được bọc kỹ trong giấy dầu.

Không biết Hàng Du Ninh đã nhét vào từ khi nào, con bé này từ nhỏ đã thích giấu đồ ăn rồi lén lút đưa cho anh.

Trái tim Hứa Dã mềm nhũn, anh nghĩ, mình là đàn ông, chẳng lẽ làm lưu manh cả đời?

Cho dù phải làm lưu manh cả đời, anh vẫn có thể bảo vệ em gái mình, vẫn có thể để em mình ăn bánh rán no nê.

Nghĩ vậy, dường như con đường tối đen trước mắt cũng sáng bừng lên.

...

Khi vào nhà, Hứa Dã thấy Tôn Béo đã về trước rồi.

Hứa Dã hỏi: "Bọn họ không làm khó cậu chứ?"

Tôn Béo trưng cái mặt đầy thần bí ra, ghé lại gần và nói: "Em gái cậu thật sự có chút tài cán đấy."

"Chuyện gì?"

"Hình như hai người đó không phải là người tốt thật." Tôn Béo vừa khua tay múa chân vừa kể: "Thấy cảnh sát, họ còn hoảng hơn cả tôi, lắp bắp nói năng không rõ ràng, tới trạm sau thì trốn luôn."

Hứa Dã sững sờ.

Tiếng nói của Hàng Du Ninh vang lên trong đầu anh: "Họ là kẻ xấu, họ sẽ giết em, em không muốn chết!"

Anh cướp lại Hàng Du Ninh đơn giản chỉ vì cô không muốn đi.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, những lời cô nói là thật, chuyện này sao có thể chứ.

Thứ nhất, người chú họ kia thật sự là em họ của Hàng Tầm.

Thứ hai, Hàng Du Ninh chỉ là một đứa trẻ, làm sao trẻ con có thể nhận ra người nào tốt hay xấu được?

Cho đến nhiều năm sau, khi anh đọc báo và thấy một tấm ảnh truy nã.

Người phụ nữ ấy, mặt tròn trịa, mũi to bè, môi nhỏ xíu, khi cười đôi mắt gần như biến mất.

Cô ta làm rất nhiều việc ác, lừa bán hàng chục cô gái, thậm chí còn giết người.

Cô ta chính là một trong kẻ phạm tội mà hồi đó họ chưa từng nghe qua bao giờ – buôn người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK