Tô Mai đã mất tích ba mươi sáu tiếng.
Để tìm manh mối từ các vật chứng, Hứa Dã đã không nghỉ ngơi suốt một ngày một đêm, trong mắt anh là tơ máu như mạng nhện.
Anh định gọi điện về nhà, hỏi Hàng Du Ninh ăn cơm chưa, nhưng vừa cầm điện thoại lên thì Tống Chi Giang xông vào: “Hứa Dã, có manh mối mới!”
Hứa Dã vội vàng để điện thoại xuống, đi theo Tống Chi Giang.
Khi đến văn phòng của Tống Chi Giang, anh thấy mẹ của Tô Mai ngã xuống đất, trên mặt có một dấu tay rõ ràng. Con gái út của bà ấy đứng bên cạnh gào lên: “Ông có quyền gì đánh mẹ tôi! Đợi đến khi tôi lớn, tôi sẽ đánh chết ông!”
Đối diện với họ là ông Tô với vẻ mặt suy sup, ngồi im lặng trên ghế sô pha.
Lần đầu gặp ông Tô và bà Tô, Tống Chi Giang đã nhận ra họ có bí mật, bà Tô là một điểm đột phá quan trọng.
Nhưng dù hỏi thế nào, họ cũng không chịu mở miệng, thời gian trôi qua từng giây từng phút, cho đến khi Tống Chi Giang thông báo với họ rằng, thời gian vàng để cứu Tô Mai đã qua, khả năng cô ấy sống sót rất nhỏ.
Cuối cùng, bà Tô không thể chịu nổi nữa, bà ấy túm lấy Tống Chi Giang, run rẩy nói: “Chính là cậu ta, chính là... Tiểu Trang! Các người đi tìm đi!”
“Tại sao?”
Không ai ngờ rằng, đúng lúc này, người luôn lịch sự như ông Tô bỗng đứng dậy, giáng một cái tát thật mạnh vào mặt bà Tô, sau đó lại đá mạnh vào bụng bà ấy: “Im miệng! Con gái ngoan bà nuôi dạy đấy!”
Cú đá của ông ấy rất mạnh, nếu không nhờ Tống Chi Giang nhanh chóng kéo bà Tô ra, chắc chắn bà ấy sẽ bị thương.
Bà Tô lại không sợ hãi, bà ấy thuận thế bám chặt lấy cánh tay của Tống Chi Giang, thì thầm bên tai anh ấy: “Chắc chắn cậu ta đã biết... Tô Khương là con của Tô Mai.”
Từ nhỏ Tô Mai đã rất thông minh, lúc chín tuổi, đúng lúc bắt kịp "thần đồng đầu tiên của Trung Quốc, Ninh Phách" đang nổi như cồn.
Lúc đó, gia đình nào đều mong đợi nhà mình có một "thần đồng", học lớp thiếu niên, vào Viện Khoa học Trung Quốc.
Vì sức khỏe của bà Tô không tốt, hai người chỉ có một cô con gái, ông Tô vốn đã cảm thấy không thể ngẩng cao đầu trước họ hàng.
Do đó, ông ấy quyết định phải cố gắng dạy dỗ cô con gái này.
Tô Mai đã nhảy hai lớp từ hồi học tiểu học, có thể thuộc lòng toàn bộ "Luận ngữ", mỗi lần tham gia thi cử, cô ấy luôn đứng nhất.
Nhưng khi thi vào lớp thiếu niên, cô ấy lại trượt.
"Con của ông bà thật sự rất xuất sắc, nhưng chỉ là một đứa trẻ học giỏi thôi. Còn xa lắm mới đến thiên tài."
Ông Tô mặt mày xanh mét đưa con gái về nhà, chẳng bao lâu chuyện "thần đồng nhỏ" của nhà họ Tô thất bại trở về đã lan truyền khắp thôn.
Mặc dù, cô ấy vẫn đỗ vào trường cấp ba trọng điểm, giáo viên nói rằng với thành tích này, cô ấy có khả năng cao đỗ vào Phục Đán, nhưng một năm Phục Đán nhận bao nhiêu học sinh chứ? Cô ấy không phải là "thần đồng" chọn một người trong vạn người.
Vì vậy ông Tô rất thất vọng, không để ý gì đến con gái nữa, bà Tô vốn đã bận rộn với công việc, do đó Tô Mai mười bốn tuổi, mỗi ngày phải ngồi xe mất hai tiếng, vượt qua sông Tiền Đường để đi học cấp ba.
Cô ấy còn quá nhỏ, giữa đám học sinh cấp ba đã bắt đầu có râu ria, cô ấy trong sáng như một đóa sen vừa hé nụ.
Một ngày, bà Tô phát hiện bụng cô ấy nhô lên.
Trời đất quay cuồng, dù ông Tô và bà Tô không còn hy vọng cô làm rạng danh tổ tiên, nhưng nhà họ Tô có gia giáo nghiêm khắc, không bao giờ cho phép cô ấy về nhà sau khi trời tối, sao có thể xảy ra chuyện bẩn thỉu như vậy?
Ông Tô đánh gãy mấy cây gậy, cuối cùng hỏi ra là một cậu học sinh nam học lại, cậu ta đã hai mươi tuổi, thường xuyên bám lấy Tô Mai. Một lần, trên đường đưa cô ấy về nhà, cậu ta đã dẫn cô ấy về nhà mình.
Lúc này, cô ấy đã mang thai được sáu tháng, cậu học sinh đó thi trượt lần nữa, không biết đi làm việc ở đâu.
Họ không dám đưa con gái đến bệnh viện trong nội thành để phá thai, phòng khám ở quê nói rằng thai đã quá lớn, sợ nguy hiểm đến tính mạng.
Kết quả cuối cùng là Tô Mai nghỉ học nửa năm, bà Tô đi cùng cô ấy về quê sinh con rồi quay lại nói đó là con gái của mình, đặt tên là Tô Khương.
Đối với Tô Mai, tất cả mọi chuyện đều mơ hồ.
Một ngày trời mưa lớn, cô ấy đến nhà cậu ta để trú mưa. Không biết tại sao, cậu ta nắm lấy tay cô ấy nhét vào trong quần mình. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, cô ấy không kịp cảm thấy đau đớn hay sợ hãi, mọi thứ đã kết thúc.
Cậu ta rất sợ hãi, còn quỳ xuống trước mặt cô ấy, nhưng cô ấy không có cảm giác gì hết.
Sau đó, bố mẹ cô ấy luôn khóc lóc, nói rằng cuộc đời cô ấy đã bị hủy hoại, nhưng cô ấy cũng không có cảm giác gì, giống như một người ngoài cuộc thờ ơ xem một vở kịch. Cô ấy nên phản ứng giống những cô gái khi mất trinh trong kịch, đau khổ, than khóc, thậm chí tìm đến cái chết.
Nhưng cô ấy không có những cảm xúc đó, ngược lại, cô ấy cảm thấy những ngày ở quê rất vui vẻ, không cần học hành, cũng không cần nhìn sắc mặt bố, hằng ngày đọc sách, ăn những món ngon ở nông trại, trước khi ngủ hái một bông sen bỏ vào lọ nhỏ, trông rất đẹp.
Nỗi đau thực sự bắt đầu khi cô ấy hai mươi tuổi. Cuối cùng cô ấy cũng hiểu mình đã trải qua điều gì. Mỗi ngày, cô ấy đều cố gắng hồi tưởng lại ngày mưa hôm đó, từng ánh mắt ghê tởm của tên súc sinh đó. Cô ấy cảm thấy mình rất bẩn, lúc nào cũng ngửi thấy mùi tanh của cá trên cơ thể mình, nên cô ấy không ngừng cọ rửa vùng dưới của mình, cho đến khi chảy máu.
Cô ấy chưa bao giờ có bạn trai, mọi người gọi cô ấy là "người đẹp lạnh lùng", cho rằng cô ấy thanh khiết và trong sạch.
Không ai biết rằng cô ấy đã mục nát sinh giòi từ lâu.
Mãi tới tận khi cô ấy hai mươi chín tuổi, gặp được Trang Trạch Thư.
“Cậu ta là người chất phác, cũng không đẹp, mẹ cậu ta còn kén chọn, chúng tôi không thích cậu ta.” Bà Tô nói: “Nhưng con bé nói hai đứa rất hợp nhau…”.
Cô ấy coi việc ở bên Trang Trạch Thư là một hình phạt tự giáng cho bản thân.
Trong phòng thẩm vấn, Trang Trạch Thư cười khẩy, nói: “Tôi chưa từng yêu đương với ai, cũng chưa từng lăng nhăng với ai.”
Tống Chi Giang lạnh lùng nói: “Đó là vấn đề đạo đức, nhưng anh bắt cóc Tô Mai đã vi phạm pháp luật!”
Trang Trạch Thư ngả người ra phía sau, không giả vờ nữa, nói: “Tôi không bắt cóc cô ấy, anh cứ đi tìm đi.”
Tống Chi Giang tức đến mức muốn đập bàn, đúng lúc đó, Hứa Dã mở cửa đi vào.
Hứa Dã nói: “Đồng nghiệp của chúng tôi phát hiện ra một số món đồ mới, muốn chia sẻ với thầy Trang.”
Hứa Dã từng làm lưu manh nhiều năm, anh mặc đồng phục cảnh sát nhưng vẫn mang đôi phần vô lại, khi cười trông như không có ý tốt.
Anh cầm một cái bình giữ nhiệt màu đỏ, nói: “Thầy Trang, chắc thầy nhớ cái này chứ?”
Ánh mắt Trang Trạch Thư có phần lơ đãng, cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Tôi không nhớ.”
“Nó là đồ của Hàng Nhã Phỉ, nhưng lại xuất hiện ở nhà anh.”
“Có lẽ, có lẽ tôi cầm nhầm, lần cuối cùng tôi tới nhà họ...”
Hứa Dã ngắt lời anh ta, nói: "Chúng tôi phát hiện ra chất flunitrazepam (*) trong này."
(*) Flunitrazepam: được coi là "thuốc xâm hại tình d*c", là thuốc an thần mạnh, làm tê liệt hệ thần kinh trung ương, nếu bị lạm dụng thì nạn nhân mất khả năng chống cự về thể chất hay tình d*c.
Mặt của Trang Trạch Thư cứng đờ.
"Trong bát mì mà Tô Mai cho em gái Hàng Nhã Phỉ ăn cũng có flunitrazepam, đây là chất cấm, thành phần chính của loại thuốc mê trong truyền thuyết."
Trang Trạch Thư nói: "Tôi, tôi không biết..."
Hứa Dã nói: "Hàng Nhã Phỉ đã nói với tôi, một tháng trước, cô ấy đã uống nước bằng cái cốc này."
Như một tia sét đánh vào người, Trang Trạch Thư há hốc miệng, không thể nói được câu nào.
Hứa Dã nói: "Cô ấy uống xong thì ngã xuống giường hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh dậy, qu@n lót của cô ấy đã bị động vào..."
Hứa Dã nhìn chằm chằm vào Trang Trạch Thư, gằn từng chữ một nói: "Anh đã c**ng hi3p cô ấy."
Ngay cả sắc mặt của Tống Chi Giang cũng biến đổi, đó là Hàng Nhã Phỉ, cô gái kiêu hãnh, xinh đẹp, như một nữ thần.
Thế mà lại bị tên giống như con cóc này khinh nhờn.
Khuôn mặt Trang Trạch Thư trắng bệch như giấy, lắp bắp nói: "Tôi không, tôi không..."
"Mấy tháng trước, anh phát hiện Tô Mai có con, anh nổi cơn tam bành nhưng lại không chia tay cô ấy." Hứa Dã tiến lại gần, ánh mắt sắc lạnh: "Bởi vì anh muốn lợi dụng cô ấy, theo đuổi Hàng Nhã Phỉ."
"Đương nhiên Hàng Nhã Phỉ không có thái độ tốt với anh." Hứa Dã nói: "Vì vậy, anh đã liều lĩnh, bảo Tô Mai nhân cơ hội cho Hàng Nhã Phỉ uống thuốc mê..."
Cả người Trang Trạch Thư run rẩy, mồ hôi đầm đìa trên mặt, nói không ngừng: "Tôi, tôi thật sự không làm, tôi thật sự không làm gì cả... Tôi quá sợ hãi, tôi không cứng lên được...”
"Vì vậy, Tô Mai đã lên kế hoạch lần thứ hai." Hứa Dã nói: "Lần này, Hàng Nhã Phỉ không về, cô ấy đã bỏ thuốc vào bát mì của em gái Hàng Nhã Phỉ."
Khi nói đến đây, Hứa Dã li3m răng hàm, nheo mắt lại.
Trang Trạch Thư cố gắng ổn định cảm xúc của mình, nói: "Nhưng cô ấy đã được đưa đi, anh cảnh sát, tôi thật sự không làm gì cả!"
Hứa Dã nói: "Thầy Trang, chúng tôi là cảnh sát, không ai có thể nói dối trước mặt chúng tôi."
Anh nhìn chằm chằm vào mắt Trang Trạch Thư, nói: "Bây giờ nói cho tôi biết Tô Mai ở đâu, coi như anh tự thú."
Trang Trạch Thư co rúm người lại, vẫn hét lên: "Tôi nói gì được! Tôi không biết cô ấy ở đâu! Tôi không làm gì cả!"
Hứa Dã cười khẩy, như một con thú hoang nhếch môi, lộ ra hàm răng sắc nhọn.
Hứa Dã nói: "Thầy Trang, anh rất thông minh, anh đã sử dụng vali để tiêu hủy những thứ không quan trọng, chuyển hướng sự chú ý của chúng tôi, đốt chứng cứ phạm tội thật sự ở nhà mình."
Anh lấy một túi chứng cứ ra, bên trong là một số bức ảnh và cuộn phim.
Khi nhìn thấy cái này, Trang Trạch Thư không còn giữ sự bình tĩnh trên mặt được nữa, anh ta trượt khỏi ghế.
"Tôi đã tìm thấy một số bức ảnh và cuộn phim bị đốt ở nhà anh, sau khi phục hồi lại... " Hứa Dã kéo Trang Trạch Thư đã như bùn nhão đứng dậy.
Trong mắt của anh như có ngọn lửa đang bùng cháy, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: "Thầy Trang, giáo viên làm gương cho người khác mà lại chụp trộm học sinh nữ đi vệ sinh, tôi thật sự cảm thấy xấu hổ thay anh."
Phòng tuyến tâm lý của Trang Trạch Thư sụp đổ hoàn toàn, anh ta không ngừng lạy lục, nói: "Tôi sai rồi, xin lỗi! Tôi bị điên..."
Hứa Dã chất vấn: "Rốt cuộc Tô Mai đang ở đâu!"
Giọng nói đinh tai nhức óc vang lên như tiếng chuông.
Trang Trạch Thư run rẩy nói: "Tôi thật sự, thật sự không biết, sau khi tôi thấy Hàng Nhã Phỉ rời đi đã cãi nhau với cô ấy, cô ấy nói sẽ tố cáo tôi... Tôi bèn về tiêu hủy những thứ đó..."
Anh ta khóc sướt mướt, rập đầu lạy không ngừng: "Tôi thật sự không biết, đồng chí cảnh sát, tôi thật sự không biết cô ấy đã đi đâu!"