• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàng Du Ninh hít một hơi thật sâu, đi về phía ga tàu, cô nghĩ không biết khi Hứa Dã không có nhà để về, anh sẽ có tâm trạng gì?

Trước khi ở nhờ nhà bạn, anh có từng ở ga tàu không? Có khóc nhè như cô không?

Khoan đã...

Nhà Hứa Dã...

Tim Hàng Du Ninh đập rộn như trống bỏi, tranh thủ trước khi mưa lớn trút xuống, cô chạy nhanh vào trong khu nhà, chạy bình bịch lên tầng nhà của Hứa Dã.

Hành lang vẫn như năm đó, chỉ có thêm một vại dưa chua, bớt vài chậu cây cảnh, lan can rỉ sét nhưng chạm vào lại trơn tuột.

Những cậu bé mà cô biết lúc nhỏ không thích đi cầu thang, luôn trượt xuống bằng lan can, có lẽ bây giờ cũng vậy.

Cô đi đến tầng nhà Hứa Dã, vẫn là cửa sắt màu xanh vỏ đậu, nghe nói do bố anh sơn.

Đối diện là một đống đồ linh tinh, dưới cùng có một cái xe ba bánh nhỏ, chú Hứa tự tay làm nó cho Hứa Dã hồi nhỏ, bọn trẻ trong khu này đều từng chơi.

Cô hít một hơi thật sâu, gõ cửa.

Không có ai.

Cô quay người, lật ghế ngồi của xe ba bánh lên, thò tay vào trong, quả nhiên, chạm phải một thứ cứng cứng.

Đó là một cái chìa khóa.

Hồi nhỏ Hứa Dã nghịch ngợm, ông nội anh đánh rất mạnh tay, vì vậy khi anh gây chuyện không dám về nhà, anh thường trốn ở bên ngoài, có lần anh đã ngủ bên ngoài cả đêm.

Ông Hứa và chú Hứa đều sắp điên luôn.

Từ đó về sau, chú Hứa đã giấu chìa khóa nhà ở đây và bảo nếu anh sợ thì hãy đợi ông nội ngủ rồi tự lấy chìa khóa về mở cửa.

Bí mật này, Hứa Dã chỉ kể cho cô biết.

Chìa khóa nhẹ nhàng cắ m vào ổ, phát ra tiếng cạch trong bóng tối, cánh cửa mở ra.

Hàng Du Ninh cảm thấy đây là âm thanh tuyệt diệu nhất trên đời, cô gần như muốn reo lên.

Cô chợt nhớ lại, hôm đó khi ăn tối, Phương Đồng nói Hứa Dã tốt nghiệp trường cảnh sát, sau đó về Liêu Tây làm cảnh sát rất nhiều năm.

Anh sống ở đâu nhỉ? Anh đã là cảnh sát, không thể sống ở khu nhà của đám du côn được.

Khả năng cao nhất là anh sống ở đây, sau khi ông Hứa và chú Hứa qua đời, ngôi nhà này vốn thuộc về anh.

Vậy thì, bây giờ ngôi nhà này đang trống.

Cánh cửa từ từ mở ra, mùi đồ dùng gỗ lim và bụi bặm xộc vào mũi, giống như mùi của những kỷ niệm xưa.

Hàng Du Ninh sờ s0ạng tìm sợi dây thừng và bật đèn lên.

Giống như vượt qua không gian và thời gian, căn nhà của Hứa Dã trong mơ và căn nhà giống y hệt mười năm trước hiện ra trước mắt cô.

Chiếc ghế sô pha mà cô từng nằm ngủ hồi còn nhỏ, bàn trà mà cô đã ngồi ăn dưa hấu, sàn nhà nơi cô từng chơi xe đẩy nhỏ, chỉ có thêm một chiếc TV được phủ bằng tấm vải trắng mỏng.

Cô chậm rãi mở cửa phòng của Hứa Dã và bước vào.

Nó không khác gì căn nhà anh thuê ở Hàng Châu, còn đơn giản hơn cả căn phòng hồi anh còn niên thiếu: một chiếc giường đơn, chăn gối được gấp vuông vắn như đậu phụ, bên cạnh có một chiếc bàn và một cái tủ.

Hàng Du Ninh bỗng đứng sững lại, sau niềm vui sướng tràn ngập, cô nhận ra hành động của mình có phần không đúng.

Phá cửa vào ở trong một ngôi nhà bỏ hoang không người ở thì không phạm pháp.

Nhưng giờ, ngôi nhà này có chủ, cô đang xâm nhập bất hợp pháp!

Trong đầu cô có hai người tí hon, một đứa bảo: "Chắc chắn anh trai mình sẽ không ngăn cản mình vào đâu!"

Đứa khác lại nói: "Đừng tự suy diễn như vậy, nếu không được phép, cô không nên vào."

Khi cô đang đấu tranh nội tâm, bỗng cô nhìn thấy dưới bàn của Hứa Dã có gì đó.

Những năm đó, trên bàn thường đặt một tấm kính, dưới tấm kính sẽ là ảnh, hóa đơn, có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng mà vẫn an toàn.

Nhưng dưới tấm kính ở bàn Hứa Dã lại là một bức tranh.

Nó đã bị xé rách tan tành, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một bức tranh của trẻ con.

Hàng Du Ninh cảnh giác, thầm nghĩ: "Có phải đây là bằng chứng của một vụ án nào đó không?"

Nhưng khi nhìn kỹ, cô sững sờ tại chỗ.

Hồi còn bé cô vẽ một bức tranh, tên là “Anh trai của tôi”.

Đó là bức tranh vẽ Hứa Dã dẫn cô đi bắt chuồn chuồn. Mỗi dịp đầu hạ, sau những trận mưa rào, chuồn chuồn bay đầy trời, cực kỳ đẹp.

Hứa Dã dẫn cô đi bắt chuồn chuồn, đó là kỷ niệm vui nhất trong thời thơ ấu của cô.

Khi còn nhỏ, cô rất thích vẽ tranh, vẽ thiệp tặng bố mẹ, vẽ động vật nhỏ, vẽ các nhân vật hoạt hình, phần lớn những bức tranh ấy đã bị vứt đi.

Nhưng ở đây, Hứa Dã vẫn giữ lại những nét vẽ vụng về tuổi ấu thơ của cô.

Cô còn phát hiện trên kệ sách bên cạnh có một chồng thư rất dày, tất cả đều là thư bị trả lại với lý do không tìm thấy người nhận.

[Hứa Xương - Hà Nam... Hàng Du Ninh nhận]

[Lạc Sơn - Tứ Xuyên... Hàng Du Ninh nhận]

[Urumchi - Tân Cương... Hàng Du Ninh nhận]

Anh vẫn luôn tìm cô, nhưng không tìm thấy.

Hàng Du Ninh gục đầu xuống bàn, nhẹ nhàng áp má vào tấm kính, rút một bức thư ra và bắt đầu đọc.

"Ninh Ninh, anh đã đỗ vào trường cảnh sát Phụng Thiên. Nếu em quay lại mà không tìm thấy anh, đừng lo lắng..."

"Ninh Ninh, chắc bây giờ em đã lớn rồi. Nhớ kỹ, nếu có ai bắt nạt em, nhất định phải đánh trả, nhất là anh trai hay chị gái của em."

"Ninh Ninh, anh đã được điều chuyển lên Cục Công an tỉnh. Đồ ăn ở căn tin của đơn vị rất ngon, nếu em nhận được thư nhất định phải đến tìm anh, anh sẽ dẫn em đi ăn thịt viên chiên."

"Ninh Ninh, có phải em đã quên anh trai rồi không?"

Nước mắt rơi từng giọt xuống tấm kính, như một cái hồ nhỏ.

Thật ra, khi cô vừa chuyển tới miền Nam, cô thường nhớ về Hứa Dã. Cô nhớ rằng trên thế giới này có một người từng mua bốn cái bánh nhân thịt cho cô và để cô ăn hết cả bốn.

Nhưng Trương Thục Phân đã nói: "Con nhớ người ta làm gì, người ta đã quên con nhóc như con từ lâu rồi!"

Dần dần, cô cũng không còn nghĩ đến anh nữa. Cô chấp nhận rằng mình chỉ là một người không quan trọng đối với bất kỳ ai.

Nhưng hóa ra, vào lúc cô nhớ đến anh, anh vẫn chưa quên cô.

...

Hàng Du Ninh điều chỉnh lại cảm xúc. Cô nghĩ, dù sao cũng đã vào rồi, ít nhất cô cũng nên quét dọn một chút.

Chắc đã hơn nửa năm Hứa Dã không về nhà, bụi bặm phủ rất dày. Hàng Du Ninh cố chịu đựng cơn đau ở bụng, lau chùi cả căn phòng.

Sau đó, cô bất ngờ phát hiện rằng nhà Hứa Dã có thể tắm nước nóng – giống như ở nhà tắm công cộng.

Những ngày qua, cô không được tắm, chỉ dùng khăn ấm lau người. Khi dòng nước ấm áp trút xuống mặt, cô cảm thấy tất cả mệt mỏi và khó chịu đều tan biến.

Cô đúng là một người dễ dàng thỏa mãn.

Tắm xong, cô trải chiếc áo bông cũ kiểu nam mà mình mua lên sàn phòng khách, định dùng nó làm giường cho đêm nay.

Máu vẫn đang chảy, mẹ cô từng nói rằng thứ gì dính máu kinh của phụ nữ sẽ gặp xui xẻo, nên cô không dám nằm lên giường của Hứa Dã.

So với căn nhà cũ nát gió lùa tứ phía trước đó, bây giờ đã thoải mái lắm rồi. Cô lấy cuốn sổ nhỏ ra, bắt đầu liệt kê những lãnh đạo mà cô cần "phỏng vấn" vào ngày mai.

Lần này, việc bà nội của Triệu Minh Minh bắt gặp cô cũng nhắc nhở cô rằng thời gian cô ở lại đây có hạn, không thể lãng phí vô ích.

Cô phải làm việc hiệu quả hơn.

Trước tiên, cô cần gặp những người có khả năng liên quan tương đối cao.

Nhưng ai mới là người có khả năng liên quan tương đối cao? Cô không quen ai cả, với cô mà nói, những cái tên này đều giống nhau.

Tiếng tích tắc của đồng hồ trôi qua, bỗng nhiên cô nghĩ đến một điều.

Lúc chết, Triệu Minh Minh đang mang thai!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK