• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(*) Vật tổ hay tô-tem là vật thể, ý niệm hay biểu tượng linh thiêng có ý nghĩa đối với một cộng đồng người nhất định. Ví dụ chim Lạc của người Việt, chó sói của người La Mã...

Sau khi phát hiện trong nhà có người, suy nghĩ đầu tiên của Hàng Du Ninh là “đồng quy vô tận” (*) với gã.

(*) Đồng quy vô tận: chết chung

Nhưng cô còn quá nhỏ, thầy cô còn chưa dạy về thành ngữ "đồng quy vu tận". Cô chỉ nghĩ rằng, mình nhất định sẽ chết, nhưng cô không thể để kẻ xấu trốn thoát, nếu không gã sẽ làm hại mẹ và chị.

Cô đi vào bếp, mở van bình ga ra.

Mùi nước hoa gay mũi có thể át mùi khí ga phần nào. Mẹ cô từng nói, nếu không vặn ga vào, gặp lửa sẽ khiến cả ngôi nhà bùng cháy.

Cô sợ lửa không thể bắt cháy được, cô tìm thấy giấy tiền vàng mã trong tủ, nó được chuẩn bị cho tiết Thanh Minh, họ đã hẹn nhau hôm đó sẽ đi thăm bố cô.

Hàng Tầm trong khung ảnh đen trắng nhìn chằm chằm vào cô con gái út của mình trong bóng tối, khi cô tung những tờ tiền giấy xui xẻo ấy lên, gương mặt mỉm cười ông ấy trông có chút buồn bã.

Khi làm những việc này, toàn thân Hàng Du Ninh nổi da gà, người đàn ông đó có thể chui ra khỏi gầm giường bất cứ lúc nào. Trong tưởng tượng của cô, gã có tám cánh tay và cười khùng khục quái gở trong bóng tối.

Nhưng gã không xuất hiện.

Sau khi sắp đặt mọi thứ xong xuôi, Hàng Du Ninh cầm diêm nằm lên giường. Cô và gã gần nhau đến nỗi cô có thể ngửi thấy mùi trên cơ thể gã.

Ẩm ướt, mục rữa, lạnh lẽo...

Ngay khi cô muốn quẹt diêm, cô nhìn lên trần nhà.

Không ai biết, tuyệt kỹ cốt lõi nhất của Tiểu Yến Thanh không phải quyền cước mà là “khinh công”, phần lớn những kẻ đầu trộm đuôi cướp leo lên nhà hay cạy cửa sổ đều cần đến tuyệt chiêu này.

Đây cũng là lý do vì sao cô luôn tập võ vào lúc rạng sáng khi không có ai, vì quá giống một tên trộm.

Nhưng bây giờ, cô nhìn chằm chằm vào góc tam giác tường, trần nhà và móc tủ quần áo... Cô nhìn thấy một lối thoát ra ngoài. Tiểu Yến Thanh gọi nó là "thang mây".

Hàng Du Ninh leo ra ngoài cửa.

Cô không vặn khóa cửa, mà dùng một ổ khóa do Hứa Dã tặng cô, nhẹ nhàng khóa cửa từ bên ngoài.

Sau khi ra ngoài, cô hít thở từng hơi thật sâu.

Hít quá nhiều khí ga cùng với cảm giác phấn khích vì thoát chết khiến máu trong người cô sôi lên. Cô muốn báo cảnh sát.

Nhưng cô không biết phải báo cảnh sát thế nào. Có vẻ như cách duy nhất là gõ cửa nhà hàng xóm và nhờ người lớn gọi điện.

Nhưng cô không thể làm vậy.

Cô không tin tưởng ai hết.

Bởi vì khi bố cô bị kẻ điên chém từng nhát từng nhát cho đến chết, chắc chắn có hàng xóm ở nhà.

Nhưng không ai ra giúp ông ấy.

Đó là những người hàng xóm đã nhìn cô lớn lên, luôn niềm nở dễ gần, gặp bố cô luôn gọi anh xưng em.

Và…

Trong suốt khoảng thời gian này, cô luôn nghĩ mãi về việc tại sao rõ ràng kẻ xấu đã mở được cửa, nhưng không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy khóa cửa bị cạy phá.

Chỉ có một khả năng, đó là kẻ xấu có chìa khóa nhà của họ.

Ai đã lấy chìa khóa nhà họ?

Tại sao kẻ xấu biết lúc nào chỉ có một mình cô ở nhà?

Hàng Du Ninh trèo lên mái nhà, mười tầng. Nhìn xuống một cái, cô cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Gió đêm thổi tung mái tóc ngắn mềm mại của cô, cô đứng ở mép tòa nhà, từ từ thò đôi chân trần của mình ra phía ngoài.

...

Mí mắt của Hứa Dã giật không ngừng, giật đến mức khiến anh bực bội.

Cuối cùng anh quăng bài đi, nói: "Tôi đi đây."

Tôn Béo vẫn muốn giữ anh lại: "Có đến mức vậy không! Biết đâu con bé đã ngủ rồi!"

"Cậu không hiểu đâu." Hứa Dã khoác áo vào, thấp giọng nói: "Tôi chỉ còn lại em gái tôi thôi."

Nói xong, anh bước thẳng vào màn đêm mà không quay đầu lại.

Trước khi Triệu Minh Minh qua đời, thật ra Hứa Dã có một cuộc sống khá tốt.

Ông nội anh là cựu Hồng quân, bố anh là kỹ sư trong nhà máy sắt thép, còn anh tuy nổi tiếng hay đánh nhau và gây chuyện nhưng thành tích học tập lại tốt, tất cả thầy cô đều coi anh như đứa con nghịch ngợm của mình.

Sau khi Triệu Minh Minh chết, mọi thứ đều thay đổi.

Thật ra anh không còn nhớ rõ khuôn mặt của Triệu Minh Minh, chỉ nhớ cô ta rất xinh đẹp, không phải kiểu xinh như tiên nữ giống Hàng Nhã Phỉ, mà là kiểu đẹp đ ẫy đà, quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.

Nhưng lúc đó Hứa Dã chỉ là một cậu nhóc, Triệu Minh Minh cứ hay tới tìm anh, làm anh thấy phiền.

Anh không hề biết rằng, cô gái đó sẽ thay đổi cả cuộc đời anh.

Sau khi cô ta chết, anh trở thành một kẻ hi3p d@m.

Ông nội tức đến ngất xỉu, chưa kịp đợi anh ra tù đã qua đời.

Chú Hàng điều tra ra Triệu Minh Minh không phải tự sát mà bị người khác giết hại, khả năng cao đứa con trong bụng cô ta là con của hung thủ, không liên quan gì đến Hứa Dã.

Nhưng không ai tin, thế là anh trở thành kẻ mang bệnh dịch bị người người xa lánh, không thể đi học, không thể đi làm, ngay cả bố anh ra đường cũng bị người ta nhổ nước bọt vào mặt.

Lúc đó, Hứa Dã vẫn mang theo hy vọng, nghĩ rằng chỉ cần anh tìm ra kẻ đã giết Triệu Minh Minh, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Cho đến một ngày, khi trở về nhà, anh nhìn thấy người bố đã sống cả đời liêm chính của mình treo cổ tự tử ngay giữa căn nhà.

Hứa Dã trở thành đứa trẻ mồ côi.

Không ai muốn nói chuyện với anh, anh buộc phải đi theo những kẻ côn đồ cắc ké, thậm chí cả những người đang cải tạo lao động.

Chỉ trừ Ninh Ninh, nhìn thấy anh từ xa, cô đã gọi: "Anh Tiểu Dã!"

Rồi cô lao về phía anh như một quả đạn pháo, cơ thể nhỏ bé ấm áp, mái tóc mềm mại, chạm vào rất thoải mái.

"Họ đều nói anh là kẻ xấu, em không sợ anh sao?"

"Anh không phải người xấu! Em biết mà!"

Bất cứ lúc nào nghĩ về Hàng Du Ninh, trong lòng Hứa Dã đều cảm thấy ấm áp.

Hứa Dã bước đi trong đêm tối, những gương mặt lần lượt hiện lên trong tâm trí anh: khuôn mặt đẫm nước mắt của ông nội, khuôn mặt cúi gằm, không nhìn thấy rõ của bố anh, và cả Triệu Minh Minh...

Trong đầu Hứa Dã vang lên tiếng ong ong, cả người anh run rẩy.

Cuối cùng anh đã nhớ ra tại sao khi nhìn thấy hình vẽ con nhện nhỏ ấy, anh lại thấy quen đến thế…

Bởi vì hai năm trước, vào ngày Triệu Minh Minh chết, anh đã thấy bức vẽ tương tự ngay trước cửa nhà cô ta!

...

Hàng Du Ninh ở tầng mười, trèo xuống tầng năm từng chút một, đến chỗ cửa sổ nhà cô.

Điều này có được nhờ vào thói quen thời thơ ấu của cô, khi cô luôn ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ quan sát thế giới. Cô thấy những con mèo hoang di chuyển qua lại giữa mái hiên của tòa nhà.

Phần đệm thịt mềm mại của loài mèo giúp chúng leo trèo gần như thẳng đứng, dù đường đi có hẹp đến đâu, chúng cũng có thể linh hoạt bước qua.

Cô tưởng tượng mình là một con mèo, một con mèo to và mạnh mẽ, vậy nên chẳng có gì phải sợ.

Cô lặng lẽ đứng chờ ở cửa sổ, cô nhìn thấy khuôn mặt của người đó, cũng như nghe thấy câu nói đó.

“Trước khi chết, bố mày đã nói gì với mày?”

Quả nhiên, cái chết của bố có điều kỳ lạ, Hàng Du Ninh nghĩ. Ông ấy không thể bị đánh bại bởi một người bệnh tâm thần, ngay cả khi không thể đánh thắng, ông ấy vẫn có thể chạy trốn.

Tiểu Yến Thanh là vốn là môn võ chạy trốn.

Chắc chắn có người khác ở hiện trường.

Chỉ kẻ đó biết, lời cuối cùng của bố cô là để nói với cô.

Hàng Du Ninh lau nước mắt, xác nhận rằng người đàn ông kia không thể trốn thoát, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô cần xuống dưới và đi báo cảnh sát.

Nhưng khi cô cẩn thận trèo xuống đến tầng ba, người đàn ông bên trong nhà như con thú bị vây nhốt, đột nhiên bật dậy, nắm chặt lấy lan can và gào lên điên cuồng ra phía ngoài cửa sổ: “Làm nó ngã xuống! Giết nó!”

Toàn bộ máu trong cơ thể dồn ngược lên đầu cô. Gã có đồng bọn!

Cô đang đứng trên lối đi hẹp giữa không trung, chỉ cần một viên sỏi cũng có thể khiến cô mất thăng bằng.

Hàng Du Ninh nhìn xuống phía dưới, con đường tối đen như mực, không một bóng người.

Nhưng tên đồng bọn kia, kẻ đã hại chết bố cô, đang ẩn nấp trong bóng tối, chờ cô xuống.

“Ninh Ninh...”

Bỗng nhiên, một tiếng hét đầy đau đớn vang lên. Cuối cùng Hứa Dã cũng chạy đến, anh ngẩng đầu lên, nhìn Hàng Du Ninh với vẻ khó tin.

Hàng Du Ninh quay đầu lại nhìn anh, đôi mắt cô như hai hố đen sâu thẳm không thấy đáy, ánh lửa hừng hực phản chiếu những bóng mờ loang lổ lên gương mặt trắng ngần của cô, giống như một loại vật tổ dã thú nào đó.

Anh hét lớn: “Ninh Ninh! Đừng cử động! Đừng cử động!”

Hứa Dã chạy lên tầng ba, điên cuồng đập cửa, báo cảnh sát. Chẳng bao lâu sau, xe cảnh sát và xe cứu hỏa đã đến. Hàng xóm nghe thấy tiếng động cũng rối rít dập lửa, bỗng chốc cả con phố ồn ào náo nhiệt.

Bóng tối dần tan biến.

Hứa Dã cẩn thận đỡ Hàng Du Ninh xuống, anh dùng áo khoác bọc cô lại, cơ thể anh run rẩy dữ dội, liên tục nói: “Xin lỗi em! Anh xin lỗi!”

Hàng Du Ninh nép vào lòng anh, im lặng không nói gì. Chỉ khi Trương Thục Phân đến, nước mắt cô mới rơi xuống, cô khẽ nói: “Không phải kẻ trộm mà là kẻ đã hại chết bố... Gã đến để giết con.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK