- Ai đó?
Đêm hôm khuya khoắt, tiếng gõ cửa lạnh lẽo vang lên, với một cô gái vẫn đang sống một mình như Chu Hiên Di hẳn là một điều rất kì lạ. Nhưng đây cũng không phải lần đầu, cô thường gã đàn ông dưới tầng trọ đeo bám, nhiều lần cảnh cáo cũng như đe dọa nhưng gã ta không biết điều, cứ cười hề hề một cách biến thái.
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ cửa càng không nhẫn nại. Sợ làm phiền hàng xóm bên cạnh, Chu Hiên Di từ từ đi lại gần cửa, trong tay cầm chiếc chảo cổ lỗ sĩ để phòng vệ. Lần này cô quyết một phen với gã ta, cho gã chừa để sau này không bám theo cô nữa.
Nói gì thì nói, Chu Hiên Di vẫn là một cô gái chân yếu tay mềm, chưa kể từ trước giờ vẫn bệnh tật liên miên, cô vẫn sợ khi đối diện với một kẻ quấy rối. Nuốt một ngụm nước bọt rồi chạm vào tay cầm lạnh tanh ở cửa, vặn nhè nhẹ không muốn phát ra tiếng động cho đối phương biết.
Nhưng cánh cửa trọ ọp ẹp không chịu cho cô sự yên bình, tiếng kẽo kẹt kéo dài phát ra khiến cô nghiến răng thầm chửi thề.
Cánh cửa bị người kia đẩy mạnh vào bên trong, Chu Hiên Di theo phản xạ đập mạnh chảo vào nơi đâu đó của người kia, tiếng động phát ra không hề nhỏ, vậy mà bóng ngươi to lớn kia vẫn không hề hấn chút nào.
- Sức lực của cô đập chuột còn không chết.
Giọng nói trầm thấp xen lẫn sự khinh thường của người kia làm cho Chu Hiên Di giật mình đánh rơi chiếc chảo xuống đất. Chân cô bất giác lùi lại, miệng vẫn không tin mà khó khăn thốt ra tiếng gọi lâu ngày chưa dùng đến:
- A… anh hai!
Chu Dạ Quân nhíu chặt đôi mày, thở hắt như không tin vào tai mình:
- Tôi không phải anh trai của cô.
- E… em xin lỗi.
Cô cúi đầu nhận lỗi cho dù người sai không phải là cô.
Ba mẹ anh nhận nuôi cô khi cô mới lên mười, vào lúc đó, ba mẹ cô đã chết cháy trong một vụ hỏa hoạn, cô là may mắn mới sống sót. Ba mẹ Chu chơi thân với ba mẹ cô nên đã thương tình nhận cô về làm con nuôi, khi ấy Chu Dạ Quân đã 19 tuổi đang huấn luyện trong quân sự. Ba mẹ Chu không định đổi họ cho cô nhưng vì công ơn dưỡng dục, Hiên Di đã tự đổi họ của mình từ Khổng sang Chu.
- Vẫn không chịu quay về?
Chu Hiên Di chỉ biết cúi đầu nhìn mười đầu ngón chân đang cuộn chặt của mình, dè dặt đáp:
- Em sống ở đây quen rồi.
Chu Dạ Quân cười hắt một tiếng:
- Quen rồi? Cô con mẹ nó đã bị người ta sàm sỡ quen rồi à? Não cô chứa nước cống hay gì vậy? Sống ở nhà tôi bao lâu cũng không khiến cô thông não ra sao?
Đó là lời của một sĩ quan cấp cao bậc nhất cả nước có thể thốt ra. Ai mà ngờ được, chỉ vỏn vẹn năm năm, Chu Dạ Quân chỉ dùng đúng năm năm để leo lên được chức thượng tướng mà nhiều người đánh đổi cả đời cũng không có được.
Vào tuổi 36, Chu Dạ Quân đứng đầu quân đội, điều khiển các cuộc tập kích quân sự từ lớn tới nhỏ, đến cả tổng thống cũng phải dè chừng khi đối mặt với anh. Phong cách lãnh đạo của anh nổi tiếng xa gần và gắn liền với hai từ “tàn độc”.
Vốn dĩ Chu Dạ Quân là một chàng trai thanh tú, tính cách không thân thiện nhưng cũng không phải quá khó gần. Chỉ là một biến cố… một biến cố lớn đã thay đổi tính cách của anh, khiến anh từ chối tiếp nhận tập đoàn của gia đình, bỏ đi mấy năm đằng đẵng rồi ngồi lên chức vụ như hiện tại.
Mà cô, Chu Hiên Di lại chính là ngọn ngành của sự thay đổi đó.
- Em không sao, em tự bảo vệ được cho mình. Bạn em cũng sống gần đây, nếu có gì chỉ cần em gọi một tiếng thì bạn em sẽ tới giúp.
Chu Dạ Quân không có biểu tình gì, một mặt lạnh tanh tự tiện bước vào nhà Chu Hiên Di. Cô chỉ biết đứng nhìn bóng dáng thân thuộc nhưng xa lạ của anh dò xét khắp phòng.
Phòng trọ của cô nhỏ, phải nói là cực kì nhỏ, chỉ cần kê một chiếc giường đơn, một chiếc tủ gỗ đựng đồ đạc cá nhân đã chiến hết một phần ba căn phòng. Vì thế, cũng không tốn nhiều thời gian để anh thăm dò.
Bước chân dài của Chu Dạ Quân dừng ở đầu giường, anh cúi người một tay cầm lên một khung ảnh cũ kĩ.
Chu Hiên Di nhanh đôi chân nhỏ bước tới giấu vội khung ảnh sau lưng, không dám đối diện với mắt anh, mấp máy nói:
- Kh… khuya rồi, anh về ngủ đi.
Chu Dạ Quân híp mắt nhìn cô, trong đáy mắt phủ mờ một tầng sương:
- Vẫn còn giữ?
- Kh… khuya rồ…i… Đừng mà!
Chu Dạ Quân nhanh tay lấy lại khung ảnh, ánh mắt trìu mến không dành cho cô nhìn vào bức ảnh trong khung. Bức ảnh được chụp vào lễ tốt nghiệp cấp ba của Chu Hiên Di gồm ba người, cô, anh và bạn thân của cô, Tử Yên.
Tử Yên là người mà không lâu sau đó chính là hôn thê của Chu Dạ Quân.
Mà cô ấy… đã chết rồi. Người hại Tử Yên chết không ai khác chính là Chu Hiên Di!
Vậy mà cô vẫn giữ lại bức ảnh kỉ niệm của ba người, đúng thực là một chuyện cười trước nay chưa từng có.