- Cô không nghe tôi nói gì sao?
À, thì ra là ma cũ bắt nạt ma mới, trò này ở đâu chẳng có. Tuy rằng cô có chút nhu nhược nhưng không dễ bắt nạt, chỉ là vừa mới tới không muốn là tâm điểm để bàn tán.
- Chào mọi người.
Nói rồi cô cúi xuống gấp chăn gối, mặc cho vẻ mặt của cô gái kia có vẻ không hài lòng. Cô gái lui về với đám bạn cùng phòng trao đổi gì đó. Trong căn phòng này ngoài bọn họ thì còn có một cô gái khác nằm một mình ở chiếc giường gần cạnh cửa ra vào. Không giống một người bị cô lập, cô ấy giống như là tự cô lập mình.
Tiếng bàn tán khiến giấc ngủ của cô gái đó không ngon, chỉ nghe cô cất giọng đầy nội lực và có phần khó chịu:
- Đêm rồi, làm gì thì làm nhỏ nhẹ một chút.
Đám người kia lập tức nhỏ giọng, không dám phản bác lại lời nói đó.
Bàn tán luyên thuyên một lúc, Triệu Phước, cô gái tóc ngắn kia lại đi tới giường Chu Hiên Di, dùng chân đá vào cạnh giường, lúc này cô đang nằm nghỉ:
- Này, có chuyện cho cô đây.
Cô vẫn nằm im không nhúc nhích.
- Đừng giả vờ nữa. Ở cổng phụ doanh trại có một người đứng ở bên ngoài, cô ra đấy lấy đồ vào cho tôi.
- Tôi không biết cổng phụ ở đâu cả.
- Đồ ngốc, cô chỉ cần đi ra ngoài, lần theo bờ tường theo hướng Bắc sẽ đến.
Chu Hiên Di lười biếng trả lời:
- Cô biết vậy thì cô đi đi, tôi bận ngủ.
- Gì cơ? Giám sai bảo lại tôi? Cô động vào nhầm người rồi.
Nói rồi hai ba người cùng Triệu Phước lật tung chiếu Chu Hiên Di đang nằm lên, cũng may cô nhanh chân nhảy xuống giường.
- Các người quá đáng vừa thôi.
- Cô mà nghe lời thì đâu đến nông nỗi này. Một là ra ngoài lấy đồ, hai là cả đêm nay tôi sẽ không cho cô ngủ.
Cạch.
- Ai? Là ai không cho cô ấy ngủ?
- G… giáo quan Hành!!
Giáo quan đi vào, trên tay cầm một túi vải lớn lạnh mặt đi đến bên Chu Hiên Di:
- Cái này là đồ của em, tắm rửa rồi hẵng đi ngủ.
Rồi Phạm Hành quay sang đám người Triệu Phước:
- Đám người các em dám cậy đông mà bắt nạt Hiên Di, có phải tôi quản các em chưa nghiêm không?
Triệu Phước cắn môi, nói đối không chớp mắt:
- Là cô ấy gây sự trước.
Phạm Hành nheo mắt nhìn Triệu Phước, rõ ràng quá biết rõ tính cách cô ta. Không phải vì đã khuya anh đã cho đám người này chạy vài km để răn đe.
- Đã sai còn không dám nhận, tôi còn lạ gì các em. Triệu Phước, riêng em đã vi phạm ba điều lệ. Một bắt nạt người mới. Hai lén lút liên lạc với bên ngoài. Ba là đổ thừa cho người khác. Đêm nay phạt em gác ở cổng chính đến sáng. Các em còn lại đi cọ nhà vệ sinh cho tôi.
- Nhưng mà giáo quan…
- Bắt đầu thực hiện.
- Rõ!
Bọn họ đi ra ngoài nhưng mắt vẫn hằn học nhìn Chu Hiên Di giống như cô mới là người có tội. Cô cũng lười ý kiến.
- Em mau tắm rửa rồi ngủ đi. Ngày mai còn phải huấn luyện.
- Rõ.
Giáo quan đi ra ngoài, cô cũng bắt đầu mở túi xách ra lấy đồ mang vào nhà tắm chung.
Khi cô đi ra ngoài, một đôi mắt đen thăm thẳm đã nhìn theo bóng lưng cô.
Nhà tắm dành cho binh sĩ ở đây chất lượng phải nói là cực kì tệ. Bờ tường vàng ố, cửa sắt lỏng lẻo, bóng điện chớp chớp không sáng rõ.
Cô đi vào trong thì thấy đám người bạn nãy đang cọ rửa, trên miệng vẫn không ngừng mắng nhiếc cô.
Bỏ ngoài tai những lời nói, cô đi vào một buồng tắm. Dự định chỉ tắm qua loa rồi ra nhưng sau khi treo đồ, xả nước định thử nhiệt độ thì thấy một dòng nước màu tro xen lẫn cặn đen bốc lên mùi thối rác chảy ra làm cô vội khoá vòi.
Cô đi ra ngoài thì thấy đám người kia đắc ý cười, trên tay mỗi người đều cầm một chiếc cốc múc những thứ vừa được cọ rửa đổ vào bồn nước sạch duy nhất.
- Sao không tắm đi? Những thứ này sạch lắm đó haha.
- Các người có cần làm vậy không? Tôi rõ ràng không làm gì cả.
- Kìa, xem nó vừa nói gì kìa, không làm gì sao bọn tao phải cọ nhà vệ sinh?
- Là các người tự chuốc lấy.
Những bọn họ vẫn khăng khăng cô là người sai. Cô nhận thấy cứ đôi co mãi không phải là cách, quay lại vào buồng tắm rồi thay đồ trở ra, không thèm dành nửa ánh mắt nhìn bọn họ, thẳng tắp bước về phòng.
Cũng may đêm đó họ không làm phiền cô, nhưng vì lạ giường nên cô dậy từ rất sớm. Mở mắt thì thấy chiếc giường cạnh cửa ra vào trống trơn. Nằm được một lúc, cô cũng tò mò đi ra ngoài.
Cô đi thăm thú với mục đích là ghi nhớ từng nơi ở doanh trại để sau này dễ bề làm việc. Đi từ lúc trời còn tối đến khí có ánh mặt trời nhú lên thì cô đã đến sân huấn luyện.
Đằng xa xa chính là sân chạy, ở đó thấp thoáng một bóng người đang di chuyển. Nếu cô đoán không lầm chính là cô gái cùng phòng với cô.
Cô phải nể phục sự chăm chỉ đó, tự nhiên như có động lực nào thúc đẩy, cô cũng ra sân tập chạy, xem như rèn giũa thể lực. Như vậy cũng tốt, sau này có thể nhờ việc này tăng cường thể lực, giáo quan sẽ trừ đi một phần trăm về quê chăn gà.