• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiên Di hận không thể cho khuôn mặt của Dạ Quân một đạp. Làm cách nào mà anh có thể nói những lời thô thiển bằng gương mặt lạnh lùng thanh lãnh như thế cơ chứ?

Cô thừa biết đằng sau việc cởi quần áo sẽ là chuyện gì, nhưng đã thỏa thuận, không thể làm trái.

Vì vừa từ nơi canh gác trở về nên trên người cô vẫn khoác lên bộ binh phục xanh mướt có phần nóng nực. Cô chậm rãi cởi chiếc áo bên ngoài ra, bên trong vẫn còn chiếc áo ba lỗ mỏng màu trắng.

Chiếc áo nhỏ không thể che lấp được nơi bầu ngực căng tràn nhựa sống, nó cứ phập phồng theo từng nhịp thở của cô khiến ai kia không thể dời mắt, hầu kết trượt lên xuống liên tục.

Dường như không vừa mắt với hành động chậm rãi của cô, anh vươn tay kéo cô vào lòng, dùng môi mình phủ lên môi cô, hai bàn tay nhanh gọn lột tất cả những mảnh còn sót lại trên cơ thể cô.

Thoáng chốc Chu Hiên Di đã trần như nhộng trong vòng tay của anh.

- Ưm… hưm…

Vì đã thỏa thuận nên cô ngoan ngoãn mở miệng để cho lưỡi anh dễ dàng tiến vào khuấy động. Môi lưỡi ư.ớt át quấn quýt lấy nhau không rời. Lưỡi anh tựa hồ như con rắn nước khỏe mạnh đi sâu vào trong khoang miệng của cô khám phá mọi ngóc ngách.

Tay anh cũng không rảnh rỗi, một tay đưa lên bầu ngực no tròn, tay còn lại lùi xuồng phía dưới bờ mông nảy nở của cô. Cả hai phối hợp ra sức nắn bóp cô thành muôn hình vạn trạng.

Cũng bởi vì da thịt cô quá đổi mềm mại, lại còn mịn màng vừa sờ là thích, sờ rồi lại mê. Điều này khiến anh trở nên say đắm vùi mình vào trầm luân không muốn vực dậy.

Dây dưa với môi cô một khoảng thời gian khá dài, từ lúc những móng tay in hằn lên vai anh cho đến khi cô không còn sức mặc anh làm gì thì làm thì anh mới chịu buông tha cho cô.

Môi của Chu Hiên Di lúc này căng đỏ, phần thịt ở rìa môi cũng có màu hồng hồng. Sau khi anh tha cho bờ môi của cô, cô liền mở miệng ra sức hít thở, chỉ sợ vài giây nữa thôi cô không chịu nổi mà bị anh rút cạn không khí.

Nhìn thấy dáng vẻ thèm sống của cô, Chu Dạ Quân bật cười đê tiện nhìn xuống nơi đang phập phồng dữ dội, anh liền vùi mặt vào, ngoạm chặt một bên nụ hoa vào trong miệng.

- A… ư…

Một lần nữa mười móng tay của cô in lên da thịt của anh. Anh thật sự xem nụ hoa của cô như viên kẹo ngọt, ra sức m.út mát, thỉnh thoảng còn cắn nhẹ khiến cô không chịu được mà buột miệng rên rỉ.

Ở phía dưới nơi cô ngồi lên, có một thứ cứng rắn nóng hổi đang ngóc đầu đòi quyền bình đẳng.

Bị vật cứng gì dưới thân, Chu Hiên Di khó chịu mà đưa đẩy hông.

Điều này trong mắt anh chính là dụ dỗ, là muốn anh làm cô ngay lập tức.

- Khổng Hiên Di, ngồi im!

Anh gằn giọng ra lệnh, nếu cô cứ như thế thì cuộc vui sẽ sớm tàn. Đó là điều anh không muốn. Anh chỉ muốn dày vò cô cả đêm nay chứ không phải một thoáng chốc.

Nghe Dạ Quân quát cô liền gồng mình ngồi im, răng cắn chặt môi, phía dưới khó chịu không ngừng tiết ra chất dịch thấm đẫm chiếc quần âu màu đen của anh.

Chu Dạ Quân lại ghé sát tai cô, giọng nói trầm đục mờ ám:

- Chịu hết nổi rồi đúng không?

Như bị thôi miên, cô ra sức gật đầu, đôi mắt đã phủ một tầng sương.

Khoé môi anh khẽ nhếch lên như đạt được mục đích. Anh bế cô đứng dậy đi đến bên chiếc giường rồi đặt cô nằm xuống.

Vừa nới lỏng cà vạt, anh vừa mở mắt nhìn biểu tình phức tạp trên khuôn mặt cô. Giống như cô đang đấu tranh giữa cơ thể và ý trí vậy.

Một bên là muốn anh, một bên chống cự anh.

Thật đáng yêu.

Giải thoát vật thô cứng nóng rẫy dưới thân, anh mới bỏ lên giường, đè lên người cô, bắt đầu dụ dỗ:

- Nói đi, cô muốn gì bây giờ?

- Muốn… muốn…

Cô nhìn xuống dưới hạ bộ của anh, xấu hổ nhắm mắt lại:

- Muốn… trở về.

Anh lại ghé sát tai cô, phả hơi thở nóng rực thơm mùi bạc hà, khàn khàn nói:

- Cô chắc chứ? Tôi thấy ở đây ướt cả rồi, cô nghĩ mình mang được thứ chất nhầy này về phòng hửm?

Vừa nói anh vừa dùng ngón tay nghịch ngợm nơi tuyệt mật của cô. Âm thanh “nhóp nhép” vang lên khiến cô đỏ mặt vội che đi.

- Đừng mà…

Giọng nói yêu kiều như tiếng nỉ non đó khiến anh không dừng tay được, ngón tay len lỏi vào sau bên trong khám phá nơi khiến anh u mê đến nghiện này.

Nghịch dọc một lúc, anh giơ ngón tay ướt đẫm chất dịch bóng loáng lên trước mặt cô, chẹp miệng:

- Muốn nếm thử không?

Cô ra sức lắc đầu.

Còn anh thì thích thú với bộ dạng đó của cô, đoạn đưa tay lên miệng liếm m.út thứ mật ngọt ngào ấy.

- Đừng!

Cô không ngăn nổi anh đưa thứ đó vào miệng. Nhìn anh như nếm được một món ăn ngon, cô không khỏi sợ hãi.

Chu Dạ Quân là một tên biến thái bị điên!

Ánh đèn mờ nhạt hắt lên khuôn mặt đang cười của anh. Vẻ mặt ôn nhu ấy bao lâu rồi cô mới được nhìn thấy?

Chưa nghĩ ngợi được vào lâu, phía dưới hạ bộ của cô đột ngột bị vật thô cứng xâm chiếm.

- Á… ư… ư…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK