Cô hay ốm vặt, mỗ lúc như vậy khi tỉnh dậy trong cơn mê man sẽ thấy anh đầu tiên.
Anh cao lớn, đôi mắt trong veo không vướng bụi trần, mày kiếm sắc bén, môi mỏng hơi cong nhẹ. Khi ấy anh thường mặc một chiếc T-shirt thoải mái, cổ áo rộng làm lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ của một chàng trai.
Anh khi ấy sẽ chăm sóc cô, đút cơm, dỗ dành cô. Thậm chí anh không nhận ngại đem cô ôm vào lòng vỗ về, che chở, ôn nhu như nước mà trấn an cô.
Khoảng thời gian đó cô hạnh phúc biết bao.
Đột nhiên một lời nói của anh kéo cô về thực tại.
- Dậy rồi thì xuống dưới ăn cơm đi. Nhà tôi không chứa những thành phần nhu nhược như cô.
- Ừm.
Cô dùng giọng mũi, mềm mại như tơ vì vừa ngủ dậy.
Tiện tay cầm theo điện thoại xuống, màn hình điện thoại sáng lên, thông báo cho cố biết hôm nay đã là ngày hôm sau. Cô đờ đẫn đứng lại.
- A!
Anh cau mày, lạnh nhạt hỏi:
- Chuyện gì?
- Hôm nay chưa đến thắp nhang cho cô ấy.
Mày kiếm anh càng cau lại, biểu lộ rõ vẻ không hài lòng:
- Nơi đó không chứa được xác của cô.
A!
Cô hoàn toàn hiểu ý anh. Nếu cô chết ở đó thì cũng sẽ bị vứt xác đi đâu đấy, chỉ có Tử Yên của anh được chôn ở nơi xa hoa như vậy, cô không xứng.
Trái tim như nặng nề thêm, Chu Hiên Đi cất bước xuống nhà ăn, ăn qua loa vài miếng rồi buông đũa. Căn bản là không có tâm trạng để ăn.
Chu Dạ Quân đã xuống theo cô từ lúc nào, anh nhàn nhạt liếc trên mặt bàn, không vui nói:
- Không phải trước kia, không ai dỗ cô ăn từng miếng được đâu.
- Tôi thật sự không ăn nổi nữa.
Bỗng một lời nói cay nghiệt cắt ngang hai người:
- Không ăn nổi cơm nhà tôi, tôi cho cô ăn cơm tù.
Hồ Xuân Như bước vào, qua một đêm không thấy bà già đi chút nào, trên gương mặt cũng không có gì là mệt mỏi khi chăm người bệnh. Bà đưa ra một tờ giấy kiểm định thương tích, đắc ý nói:
- Niệm Niệm bị tổn thương hai mươi phần trăm, đủ cho cô vào tù rồi nhỉ?
Chu Dạ Quân đón lấy tờ giấy từ tay mẹ, đọc sơ qua, môi mỏng từ từ nhếch lên:
- Vậy mẹ muốn cô ấy vào tù bao nhiêu năm?
- Để mẹ nghĩ… ít nhất năm năm đi.
- Được.
Mắt bà ta sáng rỡ, không ngờ con trai lại đồng ý giúp bà. Có mơ cũng không nghĩ tới điều này. Vậy là bà bỏ tiền ra làm giả số liệu cũng không uổng công rồi.
Mặt cô thoáng chút sợ hãi, sau đó lại giãn ra. Không phải cô thích vào tù, nhưng mà có khi đó lại là phương án tốt nhất bây giờ.
- Khi nào?
- Hửm?
- Tôi hỏi khi nào phải vào tù?
Anh chằm chậm chớp mắt, mặt lạnh băng, ngữ khí khàn khàn trả lời:
- Mai.
Thì ra là cô thà ở tù còn hơn ở đây. Nhưng biết làm sao được, anh đã có dự tính riêng của mình.
Cô không ngạc nhiên đáp:
- Được.
Rồi cô đi lên phòng, để lại không gian riêng tư cho mẹ con anh.
- Con trai con làm tốt lắm. Con phải sử dụng quyền lực của mình để cho nó vào tù lâu nhất có thể.
Anh không trả lời, tay lấy trong túi ra chiếc điện thoại:
- Cậu đi đến bệnh viện X điều tra cho tôi về thương tích của Ngô Niệm Niệm.
Hồ Xuân Như hoảng hồn, môi bà mấp máy:
- Con trai, con không tin mẹ sao?
- Con muốn kiểm tra lại chút.
Nếu con trai bà biết bà làm giả số liệu, anh còn có để cô vào tù hay không?
- Dạ Quân, con nghĩ lại xem, cô ta không phải nên vào tù từ lâu rồi sao?
- Con tự biết nên làm gì.
Để Chu Hiên Di vào tù dường như quá đơn giản với cô, anh tất nhiên không muốn như vậy. Chỉ là thỏ con quá nhu nhược, anh phải ra mặt một lần.
Ngày hôm sau.
Cốc cốc.
Cửa mở ra, Chu Hiên Di với dáng vẻ đã chuẩn bị kĩ càng:
- Tôi xong rồi.
- Được, đi thôi.
- Nhưng mà…
Cô lưỡng lự.
- Chuyện gì?
- Tôi muốn đi thắp nhang cho Tử Yên lần cuối.
Anh bật cười, nụ cười không hề chạm đến đáy mắt. Nụ cười ám chỉ rõ cô còn muốn giả bộ thiện lương cho ai xem.
Không đợi anh trả lời cô cũng biết kết quả, cứ mờ mịt đi theo sau anh rồi ngồi lên chiếc xe Maybach đen bóng.
Chiếc xe lao bùn vụt trên đường quốc lộ, xuyên qua mấy khu rừng rậm rạp để đến một nơi hoang vu hẻo lánh, bao quanh bên ngoài là những bờ tường vững chãi cao chót vót. Nơi mà người đời đồn là địa ngục trần gian.
NHÀ TÙ QUÂN ĐỘI.
Chu Hiên Di cũng sớm đoán được sẽ thế này, nhưng trong lòng vẫn khẽ run lên vì không khí quá mức u ám và tù túng. Đi theo anh qua mấy nhà giam, ánh mắt của những tên tội phạm sáng quắc nhìn cô, có tên còn nuốt nước bọt. Nhưng bọn họ đều chú ý người đi trước cô là ai nên không tên nào dám vạ miệng.
Chu Dạ Quân đưa cô đến một gian phòng rộng ở dưới hầm. Tuy có những bóng điện vàng thắp sáng nhưng vẫn không giấu đi được sự tối tăm lạnh gáy của nơi đây.
Tiếng két đinh tai va chạm giữa cửa sắt và sàn nhà vang lên, còn một mình cô đối chọi với không gian rộng lớn.
Không giống nhà giam, nơi đây giống như một đấu trường bí mật, xung quanh còn nhiều cánh cửa khác và đằng sau chúng đều xuất hiện nhưng âm thanh quái dị.
Rốt cuộc anh muốn làm gì?