Drap giường bị Chu Hiên Di nắm nhàu nhăn nhúm.
Anh càng làm càng nhanh, sóng tình trong đôi mắt trở nên đục ngầu. Âm thanh va chạm giữa da thịt hoà cùng tiếng rên rỉ yêu kiều của người con gái khiến căn phòng tràn ngập không khí ái muội.
- Xin anh… chậm… chậm thôi… a…
Nhưng Chu Dạ Quân nào nghe, anh như một cỗ máy càng làm càng hăng, mặc cho người con gái dưới thân khó khăn tiếp nhân từng đợt ra vào của anh. Cũng bởi vì bên trong của cô quá đỗi mê hoặc, thịt non bao quanh anh có thắt dữ dội, ấm áp mà ẩm ướt, muốn ngừng cũng không được.
Mồ hôi trên trán bắt đầu túa ra chạy dọc theo sườn mặt sắc lẹm đi xuống khuôn ngực vạm vỡ màu đồng khiến anh giống như một vị thần Hy Lạp chìm trong dục vọng.
Có điều cỗ máy này rất biết trêu đùa cô. Anh sẽ không bao giờ đánh nhanh rút gọn mà luôn luôn kéo dài khoảng thời gian để hành hạ cô.
Đang lúc anh ra vào hăng nhất thì đột nhiên rút ra, khuôn mặt trở nên đê tiện mà nhìn Chu Hiên Di mơ màng nằm dưới thân anh.
- Cô làm sao biết được trông cô bây giờ thật d.âm đãng như thế nào?
Đầu óc của cô tuy mê nội những vẫn nhận ra anh đang cười nhạo mình. Không thể đáp trả nên cô đành mím môi quay đầu sang một bên.
Chu Dạ Quân cười hắt, trong mắt anh cô là đang giả vờ thanh tao trong khi cô rất thích được anh xâm chiếm.
Tự nhiên anh không làm gì nữa, mấy phút sau Chu Hiên Di quay lại dùng đôi mắt to trong sớm đã ngấn lệ nhìn anh.
Đuôi mắt anh khẽ cong, như có như không nhìn vào cánh môi mềm bị anh gặm nát.
- Tôi đang nghĩ xem nên làm gì cô tiếp theo.
- Xin anh… nhanh lên. Ở đây mọi người thức dậy rất sớm.
Cô biết nếu kéo dài có khi đến sáng, mà âm thanh hi người tạo ra chỉ với một bức tường mỏng của căn phòng này không thể che giấu nổi.
Chu Dạ Quan tất nhiên biết cô sợ điều gì. Nhưng đã hơn một tháng không gặp cô, anh phải ăn chay trong khoảng thời gian ấy, giờ được gặp được làm cô mà diễn ra quá bình thường thì anh tất nhiên không muốn.
Bỗng một loạt tiếng chó sói rống lên bên ngoài doanh trại. Ở lâu trong nay thì điều đó quá bình thường vì hầu như tuần nào cũng có. Cũng nhờ bức tường thành kiên cố nên chó sói không thể vào được trong này.
Âm thanh hoang dại đó lại khiến Chu Dạ Quân nảy lên ý tưởng.
Anh xoay người cô lại, nâng hông cô lên cao còn anh quỳ khuỵ xuống từ đằng sau đâm tới.
Ở tư thế này vật thô cứng kia càng được phép lộng hành.
Anh muốn dùng tư thế nguyên thủ nhát của loài vật để thỏa mãn dục vọng của loài người.
Eo cô bị anh siết chặt, từ đằng sau luận động không ngừng nghỉ.
- Dừng lại… từ từ thôi…
Anh không trả lời, để âm thanh đọng lại trong cuống họng.
Chát! Chát!
Mông cô in hằn dấu đỏ sau những lần anh vùng tay xuống. Âm thanh hỗn giữ khiến anh càng trở nên hưng phấn, từng đợt ra vào đều lút cán, chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong cô.
Đến đoạn chạy nước rút, anh hung bạo lật người cô lại, nhấc một chân để lên vai mình, tiếp tục những đợt ra vào không ngưng nghỉ.
Chu Hiên Di không kịp thở, khuôn miệng nhỏ nhắn của cô phải mở ra để hô hấp. Âm thanh rên rỉ vì thế càng trở nên to hơn.
- A… ưng… xin anh chậm lại… đau quá…
- Gọi tên tôi...
- Quân… Quân, chậm lại… Quân…
Cô càng gọi anh càng thúc nhanh, sóng tình lên đỉnh điểm, một tiếng gầm nhẹ vang lên.
Anh trút mọi tinh hoa nóng đặc vào cơ thể cô. Cứ nghĩ là đã xong nên cô thả lỏng cơ thể, thế nhưng anh lại bắt đầu một đợt xâm chiếm khác…
Sáng hôm sau, vừa mở mắt dậy, bên cạnh Chu Hiên Di sớm đã không còn một bóng người.
Cô nhấc cơ thể mệt mỏi dậy mặc lại quần áo, cổ áo cố gắng kéo cao nhất có thể để che đi đâu hôn đỏ chói mà anh để lại.
Cô bước ra khỏi phòng, mặt trời đã chiếu sáng, tiếng của giáo quan Phạm từ xa vang lại.
- Tập trung, hôm nay không có người chỉ dạy, các em cũng không được lơ là.
Nghe thấy cô mới biết được mình đã dậy muộn liền vội vàng chạy ra sân.
Giáo quan Phạm thấy cô trong mắt hiện lên tia phức tạp.
- Thưa thầy, em xin lỗi vì…
- Được rồi em lấy súng tập bắn đi.
Cô cũng hơi bất ngờ vì giáo quan bỏ qua dễ dàng như vậy. Nhưng suy cho cùng thì anh ta cũng biết cô có mối quan hệ không bình thường với Chu Dạ Quân nên cũng không dám đắc tội. Huống hồ hôm qua là Chu Dạ Quân gọi cô đến.
Cả buổi tập hôm ấy không thấy sự xuất hiện của Chu Dạ Quân cùng những thuộc hạ của anh tuy nhiên đoàn xe của anh vẫn đỗ ở doanh trại. Cộng với việc biểu tình của giáo quan Phạm không bình thường, trong mắt anh ta toàn là sự bất an.
Chu Hiên Di nghĩ chắc chắn ở đây đã xảy ra chuyện không hay.