Cô cùng những người bị bỏ xa chạy về đích. Khi cô về tới đích, đồng loạt tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên, còn cô chưa kịp nhận lời tán thưởng thì cơ thể đã đến mức báo động mà ngất lịm đi.
Khi cô tỉnh dậy cũng là trưa ngày hôm sau.
Tô Kiều Ân đang ngồi bên giường giúp cô thay khăn đắp lên đầu.
Cô ngồi dậy, mặc kệ cơ thể đau nhức định đứng dậy vội vàng đi đâu đó thì bị Tô Kiều Ân ngăn lại.
- Cơ thể đã yếu còn muốn đi đâu?
- Tìm… giáo quan.
- Ở yên đây để tôi đi gọi thầy ấy cho.
Không lâu sau Tô Kiều Ân dẫn giáo quan Phạm bước vào, trên tay anh ta đang cầm bảng thành tích.
Thấy giáo quan đến Chu Hiên Di định đứng dậy chào hỏi thì anh ta xua tay:
- Này, không cần, em nằm xuống, tôi đọc thành tích cho em ngay.
Lúc này cô mới chịu nằm nhưng tâm thế vẫn thấp thỏm không yên.
Giáo quan Phạm trút một hơi thở dài, sau mới lên tiếng:
- Binh sĩ Chu Hiên Di đã tham gia đầy đủ các bộ môn trong bảng xếp hạng. Trong đó có ba môn xếp hạng nhất, hai môn xếp thứ hai,… môn cuối cùng xếp thứ 108. Tổng kết xếp hạng mười bảy toàn đoàn. Hết!
Chu Hiên Di nghiến răng nhắm nghiền mắt, cô tức giận đập mạnh xuống giường. Xem ra mọi nỗ lực của cô đã đổ sông đổ bể rồi.
- Còn nữa, về việc có người ám sát em tôi đã trình báo lên cấp trên, họ sẽ điều tra và sớm đưa ra kết quả.
- Vậy Xuyên Chi Tú đâu rồi thầy?
- Em ấy đã biến mất từ hôm qua chưa rõ lý do.
Rõ ràng là giết người có chủ đích, sự việc bại lộ liền bỏ trốn. Chỉ e mọi thông tin của cô ta đều là giả, việc điều tra cũng không thu được manh mối gì.
- Dạ… à không thượng tướng có biết chuyện này không?
- Em muốn ngài ấy biết ư?
- Tốt nhất là không.
Chu Dạ Quân và việc này không liên quan, anh biết có chăng cũng sẽ làm ngơ, dù gì cô cũng chẳng khác món đồ chơi của anh là bao.
Tiếng động cơ xe bên ngoài dồn dập kinh động khắp doanh trại.
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Giáo quan Phạm còn ngơ ngác thì Chu Hiên Di cũng sớm đoán được có chuyện gì xảy ra bên ngoài.
Còn ai ngoài Chu Dạ Quân nữa?!
Chỉ là anh chú ý cô tới nỗi khổ biết được cô vừa hoàn thành xong thời hạn tập huấn liền cho người đến đón.
Biết trước cô đã giả vờ chạy trốn để có cuộc rượt bắt thật đặc sắc để không uổng công anh mang nhiều người tới như vậy.
Cô cùng mọi người ra ngoài để tránh làm Chu Dạ Quân nghi ngờ tình hình hiện tại.
Khi thấy bóng dáng của vị thượng tướng nọ, Phạm Hành tái mét mặt, một giây cũng không dám thở mạnh.
- Thượng tướng đến đây để đón cô ấy?
Anh không trả lời, chỉ nhướn mày nhìn về phía cô.
- Thượng tướng có muốn xem thành tích…
Anh cắt ngang:
- Không cần. Cậu mau thu dọn hành lý, tôi có đưa người tới thay thế cậu.
Dĩ nhiên anh đã biết được kết quả.
- Thượng tướng…
Phạm Hành không nói được lời nào, hạ mình cầu xin là không đúng với cốt cách quân nhân. Mặc dù anh ta biết điều kiện mà Chu Dạ Quân đưa ra rất vô lý nhưng đứng trước một người có khí thế áp đảo như vậy, một lời biện minh cũng không thể thốt ra.
Các binh sĩ đưa mắt nhìn nhau, ai cũng ngạc nhiên vì quyết định này.
Thượng tướng nói vậy là có ý gì?
Chỉ có Hiên Di là biết giao ước của ba người. Cô cắn môi tiến lên một bước, dè dặt nói:
- Là do tôi kém cỏi, không thể trách thầy ấy.
Chu Dạ Quân cười khẩy, anh đưa tay lên đỡ trán, có chút ngông cuồng nói:
- Tôi không cần biết là do ai. Chu Dạ Quân là người từ trước giờ nói một là một, không có hai. Cho dù cô có quỳ xuống đây dập đầu đến chết thì cũng không thay đổi gì đâu.
Hai bàn tay của Hiên Di cuộn chặt lại, ánh mắt cũng không nhân nhượng mà trừng lên nhìn anh:
- Anh đừng có mà quá đáng. Thượng tướng cũng chỉ là một chức danh, đừng để vì anh mà người ta hạ thấp vị trí này.
- Tôi hỏi cô ai dám hạ thấp tôi. Hay là những người ở đây?
Ngón tay anh quét qua đoàn binh sĩ một lượt rồi dừng lại tại một nữ binh sĩ nhỏ con:
- Cô! Nói đi, tôi có đáng ngồi ở vị trí này không?
Cô gái nọ bị đôi mắt lạnh lùng của anh dọa sợ, môi lưỡi như đánh nhau loạn xạ nói:
- Đáng! Đáng! Ngoài ngài ra chẳng ai xứng với vị trí này hơn cả! Ngài chính là ánh mắt trời soi sáng…
- Đủ rồi, câm!
Anh lại quay về phía Hiên Di, từng bước áp lại gần, thân hình to lớn đổ bóng bao phủ toàn bộ cơ thể nhỏ bé của cô. Bàn tay anh đưa lên bóp mạnh cằm cô:
- Thông chưa? Hay để tôi bảo vài người nói lại cho cô nghe nữa hửm?
Mọi người chỉ đứng yên không ai dám đi lên can ngăn giúp một cô gái. Bởi lẽ chẳng ai ngu tự đi chui đầu vào chỗ chết.
Hình tượng ân cần trước đó của Chu Dạ Quân sụp đổ hoàn toàn, thay vào đó chính là vẻ tàn độc tai tiếng vốn có của anh.