Biểu cảm trên mặt cô càng khiến Hàm San sợ hãi, miệng không ngừng van xin:
- Xin cô tha cho tôi, nhà tôi còn cha mẹ và em nhỏ. Cô bảo tôi làm gì tôi cũng làm, làm trâu làm ngựa tôi cũng làm.
- Tôi giết cô cũng chẳng được gì. Ngày mai chỉ cần cô đứng ra đính chính lại thông tin này cho tôi, đừng để mọi chuyện đi quá xa. Tốt nhất là đừng để giáo quan Phạm nghe được chuyện này.
- Được được, tôi hứa với cô.
Cô thả Hàm San đi, cô ta liền chạy như ma đuổi quay về phòng. Nếu chuyện tiếp theo xảy ra giống như cô nghĩ, Hàm San kể chuyện này lại với Triệu Phước thì ngày mai sẽ có thêm chuyện xảy ra. Cô cũng phòng bị trước việc này, từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại mà nhân lúc cô biến khỏi hành lang đã lẻn vào trong phòng giáo quan “mượn tạm”.
Sau khi xử lý file ghi âm vào một nơi kín đáo trong điện thoại, cô liền trả về chỗ cũ.
Cũng không còn tâm trạng để đi ngủ, Chu Hiên Di một mình đi dạo xung quanh doanh trại.
Bầu trời đêm hôm nay không có mây, trăng sáng tỏ, hắt theo bóng cô lên trên mặt đất. Đôi mắt cô đượm buồn nhìn cảnh vật xa lạ, cô có chút nhớ nhà. Nghĩ rồi lại bật cười thành tiếng.
Cô làm gì có nhà để nhớ.
Đi qua dạo đến cổng phụ của doanh trại, có vài binh sĩ đứng canh gác, cô lịch sự chào hỏi họ rồi thong dong bỏ đi.
Đi dọc theo chân tường thành để quay về ký túc xá, đoạn đường khá xa, cô rảnh rỗi nhặt vài cục đá xếp thành một toà tháp nhỏ. Khi định đứng dậy đi về, tầm mắt cô và phải một đoạn tường có màu đậm hơn so với bình thường, kể cả mùi xi măng cũng còn vương vấn đầu mũi.
Chỉ nghĩ là đoạn tường vừa được sửa chữa, cô nhún vai đứng dậy quay về kí túc xá.
Sáng hôm sau, như thường lệ Chu Hiên Di dậy sớm để chạy vài vòng khởi động trước. Thời gian qua cô dùng sự chăm chỉ của mình để từng bước cô gắng đạt mục tiêu Chu Dạ Quân đặt ra ban đầu, tuy biết rằng rất khó nhưng phải thử mới biết được.
Cũng gần trong một tháng cô không gặp Chu Dạ Quân, anh cũng không làm khó cô trong thời gian này.
Như vậy cũng tốt.
Trên đường chạy lúc nào cũng có hai bóng người cách nhau nữa vòng sân đều đều mà chạy. Một là Chu Hiên Di, một là Tô Kiều Ân. Nhưng giữa cô và Tô Kiều Ân vẫn chẳng có tương tác qua lại nào.
Buổi tập huấn vẫn diễn ra như bình thường, đến giờ ăn trưa chuyện bất thường mới xảy ra.
Trong lúc ăn cơm, cô bị mọi người chỉ trỏ chỉ trích không ngớt.
- Mới hẹn hò đá lên mặt như thế, đến lúc công khai thì còn ác độc nữa.
- Đúng, đúng. Không biết giáo quan nhìn trúng cô ta ở điểm nào nữa.
- Thật điên rồ tôi mới cho cô ta bánh bao hôm qua.
Biết ngay là có chuyện, cô đảo mắt nhìn về bàn ăn của Triệu Phước, tìm đúng Hàm San mà híp mắt lại. Cô ta thấy tế liền cúi xuống ăn lấy ăn để, như không quan tâm đến sự tồn tại của cô.
Chu Hiên Di ăn xong, cô liền bỏ ngoài tai mấy lời đàm tiếu rồi đi thẳng đến phòng giáo quan Phạm.
Lúc này anh ta đang ăn cơm, thấy sự xuất hiện bất ngờ của cô liền sặc sụa.
- Khụ khụ khụ. Tại sao em đến đây?
- Thầy có thể cho em mượn điện thoại của thầy một lúc không?
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của cô, không ai ép anh ta tự giác đưa ra chiếc điện thoại. Chưa kịp hỏi thêm câu nào cô đã đi mất. Để lại anh ta với một câu hỏi ngờ nghệch:
- Đó có phải là Chu Hiên Di không vậy?
Chu Hiên Di rời phòng giáo quan trước sự chứng kiến của một vài binh sĩ, khiến họ càng khẳng định hơn lời đồn đại.
Cô không hề cho họ lấy nửa con mắt, một mạch đến phòng phát thanh, sau một hồi nhờ vả, đoạn hội thoại đêm qua được phát lên toàn doanh trại.
- Chuyện này là sao?
Có rất nhiều người cùng chung câu hỏi này.
Triệu Phước bị chính Ham San vạch tội liền trừng mắt nhìn cô ta, cũng may là xung quanh đông người không thì sẽ có một trận ẩu đả xảy ra.
Giáo quan Phạm nghe được chuyện này liền tức tốc đi tìm Chu Hiên Di.
- Chuyện lớn thế này sao em không bảo với tôi?
- Nói với thầy thì có xử lý luôn được không?
Cô lạnh lùng hỏi lại.
Giáo quan Phạm bị cô hỏi thì cứng miệng, vì chuyện này dùng mười cái miệng để giải thích thì cũng không dập tắt được.
Nhưng mà tại sao trong điện thoại của anh lại có file ghi âm đó???
Được thanh minh, Chu Hiên Di không còn là chủ đề chính trong những cuộc bàn tán nữa, thay vào đó là đám người Triệu Phước.
Vụ việc này sau đó được giải quyết trong nội bộ. Vì gia đình Triệu Phước cũng có tiền có quyền nên chỉ bị kỉ luật và phạt nhẹ, vẫn được ở trong doanh trại huấn luyện. Còn Hàm San không may mắn như thế, cô ta bị đuổi khỏi doanh trại, mất toàn bộ cơ hội để được hưởng chế độ của đất nước.
Cũng sau chuyện này, Tô Kiều Ân tìm đến cô để nói chuyện.