Anh ghì chặt gáy cô, muốn đưa lư.ỡi vào thăm dò khoang miệng ngọt ngào của cô. Dù cô đã cố nghiến răng, nhưng sức lực cũng đã yếu dần, không khó khăn để anh cạy mở hàm răng trắng đều tăm tắp ấy.
- Ưm… a…
Lư.ỡi anh như một con rắn không ngừng đảo quấy trong miệng cô, thi thoảng còn cắn môi dưới của cô, như muốn chiếm toàn bộ bờ môi đẹp đẽ của cô.
- Dừng, dừng… ưm lại đi, anh, làm ơn…
Cho dù cô đã cố gắng nhưng trong họng vẫn tuôn ra nhưng âm thanh vụn vặt, điều đó càng khiến anh hưng phấn hơn.
Chu Dạ Quân luồn tay vào váy cô, tìm đến nơi đẫy đà mịn màng nhất rồi ra sức nhào nắn.
Nhưng anh cũng sớm phát hiện ra, ngực cô vậy mà đã lớn hơn, không thể nằm gọn trong bàn tay to lớn, chai sần của anh như trước nữa.
Đôi mắt mờ đục của anh bỗng dâng lên một tầng lửa:
- Nói! Tên kia đã được động vào người cô chưa?
Môi Chu Hiên Di được buông tha, trong giây phút ít ỏi cô cô gắng hít thở để lấp đầy lồng ngực sớm bị rút cạn không khí.
- Tôi cho cô ba giây, có nói không?
Dưới anh nhìn như thiêu đốt của Chu Dạ Quân, cô sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy, giọng nói như một con cún bị đổ oan:
- Chưa từng, em thề!
- Vậy tại sao ở đây lại to ra? Chả lẽ khoảng thời gian vừa rồi không có tôi, cô tự mình thỏa mãn đấy hửm?
Vừa nói anh vừa ấn mạnh ngực cô, gương mặt cũng đã nguội đi, không còn hung dữ như muốn xé nát cô ra như vừa rồi.
Khuôn mặt Chu Hiên Di hết sức khổ sở, cô biết phải giải thích như thế nào bây giờ.
Nhìn biểu tình trên khuôn mặt cô, Chu Dạ Quân rất hài lòng. Chứng tỏ cô không có nói dối, còn về việc nơi nào đó to ra, anh cũng không cần truy hỏi. To ra cũng là để anh dùng, nó như thế nào cũng được.
Bỏ tay ra khỏi ngực cô, anh đứng dậy bế bổng cô theo bước ra khỏi nhà tắm, đi đến bên chiếc giường đơn nhỏ hẹp của cô rồi đặt cô xuống, tay bắt đầu tháo cà vạt, dần dần là cởi xuống chiếc áo sơ mi trắng, cơ ngực vạm vỡ của một quân nhân được phơi bày. Anh như một bức tượng đồng Hy Lạp cổ đại được trưng trong viện bảo tàng.
Nhưng sự đẹp đẽ đó lại là nỗi sợ hãi của Chu Hiên Di. Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ chính là chạy trốn, thoát khỏi móng vuốt của kẻ quân tử máu lạnh kia.
Trong lúc anh cởi chiếc áo, cô chồm người dậy nhảy phốc xuống giường toan chạy đi nhưng bị anh nhanh tay tóm được, anh ném cô trở lại chiếc giường.
- Đến giờ vẫn còn suy nghĩ trốn chạy? Tôi nghĩ là cô nên ngoan ngoãn đi thì hơn, thằng nhóc kia vẫn còn trong tay tôi, nếu cô không thỏa mãn tôi thì tôi sẽ cho người xé xác hắn rồi ném cho thú rừng ăn.
Chu Hiên Di tái mét mặt, co rúm lại nhưng không còn dãy dụa nữa. Anh bây giờ cái gì mà không dám làm?
Chu Dạ Quân cong môi hài lòng, đôi mắt vẫn giam cầm cơ thể nhỏ bé lại
Anh từ từ bò lên giường, đem cô khoá dưới thân, dùng ánh mắt của một con thú săn mồi nhìn cô.
Chiếc giường đơn một người khó khăn chống đỡ sức nặng của hai người, chỉ cần một cử động nhỏ đã phát ra tiếng kẽo kẹt.
Chu Hiên Di nhắm nghiền mắt lại, cam chịu chấp nhận những điều tồi tệ sắp tới.
- Mở mắt ra nhìn tôi này. Cô nhắm mắt lại tôi căn bản không có hứng thú.
Thế là Chu Hiên Di phải từ từ mở mắt ra, đối diện với đôi mắt sắc lạnh của anh, cơ thể cô tự khắc run lên, nỗi sợ hãi không ngừng lùng bùng trong đầu cô.
Mắt cô vốn to, cũng không được sắc sảo nên khi chú ý vào một thứ gì đi trông rất vô hồn, lúc trước anh thường nói cô có đôi mắt cá chết, bây giờ được nhìn lại cũng khiến anh thích thú.
- Ngoan lắm.
Chu Dạ Quân hài lòng vuốt tóc cô, mang theo mùi hương quen thuộc đưa lên mũi, từ bao giờ mùi hương này đã khiến anh nghĩ về nó mỗi khi đêm về.
Anh đặt từng nụ hôn vụn vặt lên khắp khuôn mặt cô, sau đó là tiến quân thần tốc vào khoang miệng để lấy đi những gì ngọt ngào nhất từ cô.
Cô ngoan ngoãn nằm im mặc anh dày xéo, không chống cự cũng không đáp trả.
Anh từ từ hôn xuống dưới cổ, mỗi nơi đi qua đều cố ý để lại dấu vết đỏ chói.
Cách một lớp vải, anh ngậm lấy đỉnh hồng đã sớm nhô ra của cô. Cô thật hư đốn, dám không mặc áo lót khi ở nhà.
Anh dùng răng day day hết bên này rồi đến bên kia, tay cũng không nghĩ ngơi mà lần mò xuống dưới, tìm đến nơi bí mật sâu thẳm của phụ nữ rồi cho tay đ.âm vào.
- Nhẹ, nhẹ một chút đi mà…
Anh không trả lời, tay càng ra sức di chuyển.
Cô cong người rên rỉ, tay nắm chặt drap giường để cố hạ giọng mình lại.
Bên dưới đủ ẩm ướt, anh rút hai ngón tay ra, chất dịch óng ánh trên đầu ngón tay anh khiến cô xấu hổ, vội nhìn đi hướng khác.
Chu Dạ Quân bóp cằm xoay đầu cô lại, nhướn mày nói:
- Chưa xong đâu.
Chỉ trong chớp mắt, anh xé toạc hết những mảnh vải sót trên người Chu Hiên Di.