Chúng gầm gừ, nước dãi quanh miệng chảy nhễu nhão như đã rất lâu mới thấy con mồi ngon. Những chiếc răng năng vàng ố nhe ra trực chờ xé thịt.
Đếm sơ cũng đến hàng chục con, Chu Hiên Di biết chuyến này lành ít dữ nhiều, muốn tiến cũng không được.
Nhận thấy tình hình không ổn, cô liều mạng quay đầu chạy vào trong hang.
Lũ sói đói lúc đầu vẫn đuổi theo cô ráo riết nhưng được nửa đoạn chúng lại chùn chân, không hẹn mà quay đầu lại chạy thụt mạng.
Cô vẫn cắm đầu chạy vào trong hang tối mà không biết chuyện gì đã xảy ra tiếp theo.
Bên trong hang dần có ánh sáng hắt ra mờ ảo. Lúc này cô chạy chậm dần rồi đứng khựng lại. Cô bàng hoàng nhìn quanh chân mình, là hàng chục xác chó sói nằm la liệt chất đống. Máu của chúng nhuốm đỏ cả đoạn đường vào trong.
Cô chắc chắn rằng đây chính là lý do lúc chó sói không đuổi cô nữa.
Tuy sợ nhưng chân cô vẫn tiến sâu vào trong, tay bịt mũi lại vì không chịu được mùi tanh nồng của máu thịt.
- Thượng tướng, ngài ngồi nghỉ chút đi, bọn tôi sẽ không sao đâu.
Chu Dạ Quân quắc ánh mắt lạnh lùng những tên thuộc hạ vừa nói khiến anh ta im bặt, đoạn tay anh vẫn sơ cứu vết thương cho các thuộc hạ của mình.
Bộ đồ quân nhân của anh không còn nguyên vẹn, rách chỗ này, thiếu chỗ nọ, từng thớ cơ cuồn cuộn trên cơ thể anh đều lồ lộ ra hết, kể cả những vết sẹo sâu dài chằng chịt quanh thân.
Trông thấy cũng phải khiếp sợ. Anh thật sự đã đánh đổi bao nhiêu để đạt được vị trí này. Có đáng không?
- Có người!
Lạch cạch.
- Là tôi.
Cô bước ra trong sự ngạc nhiên của mọi người, kể cả Chu Dạ Quân. Anh nhìn cô một lượt, không tin vào mắt mình.
- Tại sao cô xuất hiện ở đây?
- Tôi đi lạc.
Anh nghi ngờ híp mắt nhìn cô, lại nghĩ tới đống xác chó sói trong hang, trầm trầm hỏi:
- Không sợ hửm?
Cô đi lướt qua anh, tuỳ tiện ngồi xuống bên cạnh một binh lính bị thương, nhàn nhạt đáp:
- Không sợ.
Anh đứng trơ mắt nhìn xuống cô đang thuần thục sơ cứu vết thương cho từng người.
Cô trước kia học ngành y, thành tích rất xuất sắc, giành được học bổng sang nước ngoài học tập. Nhưng không hiểu vì lý do gì mà người ngồi trên chuyến bay đó lại là Tử Yên. Sau biến cố nổ máy bay đó, cô cũng ngừng học.
Tuy vậy mà tay nghề của cô vẫn rất tốt.
- Tôi nghĩ không thể để họ lâu ở đây được. Trong khu rừng này ngoài sói còn có cả rết độc. Hầu hết mọi người ở đây đều bị nó cắn. Chỉ sơ cứu thông thường không thể loại bỏ hết chất độc được.
Khuôn mặt của anh rơi vào trầm ngâm.
Ban đêm có sói không thể cứu viện. Ban ngày thì sợ bứt dây động rừng, quân địch thấy được thì sẽ phát động tấn công. So về lực lượng bên anh và địch chính là một chọi mười. Dù có xuất chúng cũng khó tránh khỏi thiệt hại về người.
Có một binh lính bị thương ở vùng bụng, Chu Hiên Di không nghĩ ngợi liền vạch áo anh ta lên để xem tình trạng vết thương.
Đột nhiên cô bị Chu Dạ Quân kéo đứng dậy.
- Anh làm gì vậy? Vết thương ấy rất sâu!
- Cô… thật không biết phép tắc.
- Giờ này thì phép tắc quan trọng gì?
Mắt thấy không cãi lại cô, anh liền đẩy cô sang một bên, tự mình ngồi xuống sơ cứu vết thương cho thuộc hạ.
Tuy anh cũng học qua quân y nhưng hành động lại rất mạnh bạo, làm cho thuộc hạ của mình đau đớn nhưng cũng chỉ biết cắn răng, không dám kêu ca.
Sau khi sơ cứu xong, Chu Dạ Quân không nói không rằng nắm tay cô thô bạo kéo cô vào sâu trong hang.
Những binh lính bị thương nằm đó dõi mắt nhìn theo. Sau khi họ khuất bóng thì có người lên tiếng:
- Thượng tướng của chúng ta ăn giấm chua rồi.
- Lại chả ghen nổ mắt. Cô gái đó cũng bản lĩnh quá đi, sau này phải cung phụng cho cô ấy thật nhiều mới được.
- Anh mà làm gì để cho thượng tướng thấy thì vợ anh lại mất chồng.
Haha.
Ở bên trong hang động tăm tối phân ra làm ba khu vực. Một là nơi chứa xác chó sói, hai là nơi các binh sĩ bị thương nằm nghỉ, ba là không gian ngập mùi ái muội.
Nơi này cách khá xa chỗ của các binh lính, rất tăm tối và có phần ẩm ướt. Không gian lặng tờ có thể nghe được tiếng nhỏ giọt tí tách của các mạch ngước ngầm.
- Ưm… m bỏ ra!
Chu Dạ Quân vẫn ghì chặt môi cô mà giày xéo, lưỡi tiến quân thần tốc vào trong khoang miệng cô mà khuấy đảo điên cuồng.
Chu Hiên Di ra sức đánh vào ngực anh, nhưng anh quá khỏe, chỉ cần siết chặt hai tay đã khiến cô mất hết sức lực mà nằm gọn trong lòng anh.
Âm thanh miệng lưỡi giao thoa cùng tiếng thở khuấy động không gian lặng tờ.
Sau một lúc lâu cố rút cạn không khí trong khoang ngực của cô, anh mới chịu buông ta. Từ trên nhìn xuống khuôn mặt ửng đỏ có phần không cam lòng của cô, anh mới nhếch miệng cười thỏa mãn.
Cô thì như vừa được thoát chết, ra sức thở dốc:
- Ha… ha…
Vén nhẹ lọn tóc mai ra sau gáy cô, anh dùng âm vực trầm thấp hỏi:
- Thấy thế nào?
- Anh điên à? Tự nhiên hôn tôi?