Tiếng chuông báo thức trong doanh trại reo lên inh ỏi, đồng loạt binh sĩ đang ngủ phải thức dậy nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi ra sân tập trung. Chu Hiên Di cũng đi hoà lẫn vào dòng người rồi đứng ở một hàng nào đó.
Tiếng hô hào nghiêm khắc của giáo quan Phạm lại vang lên:
- Điểm danh.
Sau khi điểm danh xong thì bắt đầu bài tập sáng sớm. Cũng chỉ là mấy bài thể dục giãn cơ và chạy một vòng sân. Tương đối dễ dàng nên cô không gặp khó khăn gì mấy.
Sau đó là đến giờ ăn sáng, chỉ có những lúc thế này cô mới nghiệm ra đồ ăn quan trọng đến nhường nào nên đã lấy rất nhiều cơm.
Trong nhà ăn cô tuỳ tiện tìm một chỗ trống cách biệt để ngồi xuống dùng bữa, cô không phải người cần bạn bè nên cũng không muốn giao lưu nhiều với binh sĩ khác. Trong lúc ăn cô cũng thuận tiện quan sát đôi chút, mấy người cùng phòng cô ngồi cách cô không xa đang dùng bữa, trong đó có cả cô gái chạy lúc sáng sớm với cô.
- Chị Ân xem, con nhỏ đó đúng là không biết tốt xấu, ỷ là có giáo quan Phạm che chở liền xem chúng ta không ra gì.
Cô gái nọ tên Tô Kiều Ân mặt không biểu cảm, đôi mắt cũng nhìn lên Chu Hiên Di trong chốc lát rồi lại hạ xuống:
- Ăn đi.
Chu Hiên Di mặc dù có nghe nhưng bỏ ngoài tai, vừa ăn vừa nghĩ cách đối phó đám người kia ra sao. Cô chắc chắn rằng nếu để yên chắc chắn bọn họ không cho cô sống ổn, mà cố lại sức yếu, thấp cổ bé họng nên không thể hành động lỗ mãng.
Ăn xong thì lại ra bên ngoài tập trung. Bài tập đầu tiên là hít xà đơn, mỗi người dùng hai tay treo mình lên cao, không có lệnh của giáo quan không được nghỉ. Tất nhiên cái này cũng đòi hỏi thể lực cao.
Vốn dĩ vừa treo mình không lâu Chu Hiên Di đã cảm nhận được sự đau nhức của cánh tay truyền lại, nhưng vì bên cạnh cô không có ai kêu ca hay bỏ cuộc nên cô buộc cắn răng duy trì.
Bộp.
- Thẳng lưng lên.
Giáo quan vỗ vào lưng cô khiến cô giật mình suýt thì tụt tay khỏi xà.
Bộp.
Lại một tiếng nữa vang lên:
- Không được cúi đầu.
Bị đánh hai lần cộng với sự mỏi tay, cô liền tuột tay khỏi xà rơi xuống đất.
Cô là người đầu tiên rơi xuống xà, vẻ mặt giáo quan tất nhiên không vui:
- Hiên Di không hoàn thành đúng thời gian, phạt em chạy hai vòng sân rồi lại đây tập tiếp.
- Rõ.
Giọng nói của cô xen lẫn sự mệt mỏi và thất vọng. Chắc giáo quan cũng rất phiền lòng, cũng may anh không phải người hẹp hòi, nếu không đã đày đọa cô từ lâu.
Cô đi ra khỏi hành với nụ cười trào phúng của Triệu Phước, người cả đêm qua không được ngủ.
……
Khuôn mặt người đàn ông phản chiếu ánh sáng từ máy chiếu, khoé môi cong lên đầy thoả mãn.
Cạch.
A Đông bước vào, cúi người kính cẩn:
- Chu thiếu, tổng thống cho triệu tập ngài.
Đôi mắt hẹp dài co lại, mắt không thoát khỏi màn hình máy chiếu, lạnh giọng hỏi:
- Hỏi ông ta có chuyện gì?
- Chu thiếu vừa xuất ngũ, ông ấy muốn tiếp đãi một bữa. Ông ấy bảo ngài nhất định phải đến, nếu không đến là không nể mặt ông ấy rồi.
Ha.
- Được chuẩn bị xe đi, Chu Dạ Quân này cũng muốn biết ông ta có ý đồ gì.
- Vâng.
A Đông lui ra, vẻ mặt bên ngoài rất bình tĩnh nhưng bên trong hơi lo sợ. Tổng thống cho gọi chắc chắn là có việc không hay, nhưng qua lời của Chu Dạ Quân, anh ta lại lo cho tên tổng thống ấy hơn.
Sáng sớm, một đoàn xe bọc thép kéo nhau lao trên đường cao tốc, người dân được dịp xem một màn xe sang đuổi nhau thích mắt.
Tại thủ đô.
- Thượng tướng đã cất công tới đây, thật vinh hạnh cho tôi mà.
Tổng thống là một ông già trên sáu mươi tuổi, tóc bạc vuốt keo bóng bẩy, tây trang thẳng thớm đứng trước cổng biệt phủ đón tiếp Chu Dạ Quân.
Ngược lại, Chu Dạ Quân chỉ mặc một chiếc áo T-shirt trắng cùng chiếc quần thể thao, tuỳ tiện nhưng khí chất vẫn bất phàm, làm kẻ bề trên nhìn thấy vẫn phải cung phụng.
- Tổng thống đây đã có tiếng mời, một thượng tướng như tôi không thể từ chối.
Anh nói vô cùng thản nhiên nhưng bên trong lại mang hàm ý sâu xa khiến vị tổng thống kia cũng chột dạ.
- Haha đường xá xa xôi, mời thượng tướng vào trong uống nước cái đã.
- Được.
Không khí trong phòng khách rất khác thường, bởi lẽ ai cũng có dự tính của riêng mình nhưng ngoài mặt vẫn phải cười nói đối đáp.
- Dạo này thượng tướng buôn bán có ổn không?
- Rất tốt, không cần ông lo.
- Thế thì tốt.
Trải qua một khoảng thời gian hỏi han cặn kẽ nhưng tổng thống không thu được ích lợi gì, ông ta nhịn anh nhưng trong tâm đã thầm chửi thề.
- Kì nghỉ phép này khá lâu nhỉ? Không biết khi nào ngài lại trở về trong quân đội?
Anh giả vờ trầm ngâm suy nghĩ, rồi chốt lại một câu:
- Đây không phải nghỉ phép, tôi vẫn đang trong thời gian làm việc.
- Haha vậy à. Ở biên giới phía tây…
Ông ta kéo dài muốn anh tiếp lời, anh cũng thuận thế tiếp lời:
- Tôi nhớ rằng ở đấy không có chiến tranh.
- À haha phải rồi.