Được biết ngôi nhà nằm ở vùng ngoại ô để phục vụ cho việc nghỉ dưỡng của hai vợ chồng đột nhiên bốc cháy. Cả người làm bà chủ nhân đều không chạy thoát khỏi.
Nguyên nhân ban đầu được đề ra là do nổ bình gas.
Nhưng nếu không có tác động bên ngoài thì làm sao có thể nổ dễ dàng được như thế.
Có một đoạn phỏng vấn nhỏ với người qua đường chứng kiến được.
- Ôi trời, nghĩ lại vẫn thấy sợ. Đám lửa đột nhiên bùng to lên như càn quét tất cả. Không một ai có thể chạy thoát khỏi đó đâu.
- Tại sao anh lại nghĩ như vậy?
- Tại vì tôi thấy cửa ra vào cháy rất nhanh, gần như là đầu tiên.
Đến đây, Chu Dạ Quân có thể khẳng định rằng đây là một vụ mưu sát. Kẻ đứng sau chắc chắn có hiềm khích với Khổng gia nên mới ra tay tàn nhẫn như vậy.
Anh lại nhấc máy gọi điện:
- Điều tra cho tôi những đối thủ khi đó của Cypher, còn nữa, Khổng gia có thù hằn với ai không?
- Rõ.
Dạ Quân ngả lưng ra ghế xoa xoa ấn đường.
Chưa để anh nghỉ ngơi bao lâu, cánh cửa thư phòng đột nhiên mở ra.
- Phép tắc ở đâu? Không biết gõ cửa ư?
Người hầu run rẩy nhưng chuyện kia hệ trọng hơn:
- Không hay rồi thưa thiếu gia, phu nhân và thiếu phu nhân đang cãi nhau trong vườn.
Hừ, đám phụ nữ trong cái nhà này thật phiền phức.
Chu Dạ Quân nhanh chóng ra ngoài, bắt gặp cảnh tượng Tiểu Minh đang khóc giữa hai người phụ nữ.
- Con biết sai rồi huhu, bà và mami đừng lớn tiếng nữa… hic hic…
- Có chuyện gì?
Tiểu Minh nghe thấy giọng ba liền chạy tới bên anh, vừa thút thít vừa phân bua:
- Con lỡ lời với bà.
Tại cậu bé muốn bênh vực cho mẹ, cậu thấy bà luôn phân biệt đối xử với mẹ mình nên có nói ra. Kết quả bị mẹ mắng hỗn xược. Trong khi đó bà lại bênh vực cậu.
Nghe xong tình hình Chu Dạ Quân nắm tay Hiên Di cùng Tiểu Minh kéo đi, chỉ để lại lời nhắc nhở như cảnh cáo:
- Cô ấy là vợ của con, trên danh nghĩa cũng là con của mẹ, mẹ hãy tự kiểm điểm hành động của bản thân đi, đừng để cho Tiểu Minh thấy một lần nào nữa.
Vào trong nhà, Chu Dạ Quân nhìn Hiên Di bằng ánh mắt lạnh lùng làm cho Tiểu Minh phải lên tiếng:
- Papa đừng trách mami, là con sai trước.
Anh quay ra trừng mắt với cậu bé:
- Con ra ngoài trước để ta nói chuyện với mami con.
Tiểu Minh dù không muốn nhưng vẫn bị ép ra ngoài, cậu chỉ sợ khi ra bên ngoài rồi thì mẹ cậu sẽ bị ba cậu đánh đòn.
Cánh cửa đóng lại, Dạ Quân thay đổi ánh mắt dành cho cô:
- Để em chịu ấm ức rồi.
Hiên Di còn tưởng anh sẽ trách cô nhưng cuối cùng lại an ủi cô. Cô nhất thời không phản ứng kịp.
- Tôi, tôi không sao.
- Thật là không sao hửm? Tôi thấy em đỏ mắt lên rồi.
- Đó… đó là phản ứng sinh lý bình thường của tôi thôi.
Thật ra là cô đã chịu nhiều ấm ức, chỉ là cứ kìm nén chôn giấu vào trong. Nay anh hỏi như khơi gợi lại tất cả, mắt cô không từ chủ được mà đỏ lên.
Dạ Quân đột nhiên hôn nhẹ lên mắt cô sau đó lại còn cọ chóp mũi cao vót của anh lên mũi cô khiến cô từ đỏ mắt sang đỏ mặt.
Khuôn mặt như trái cà chua chín căng mọng của Hiên Di khiến anh hận không thể nuốt trọn. Anh lại đè môi cô ra mà ngấu nghiến cắn mút.
Lần này cô không phản kháng mà dịu dàng đáp trả lại.
Môi lưỡi hai người hoà quyện với nhau, quấn quít không rời tạo nên âm thanh chọp chẹp khiến người ta phải đỏ mặt.
Anh hôn sáu đến mức cô không thở nổi:
- Ưm… dừng lại…
Anh rời môi cô, bờ môi mềm giờ đây sưng đỏ, tuy có cút hông cam lòng nhưng thấy vẻ ngơ ngác của cô anh vẫn bật cười. Sau đó lại vùi đâu vào cổ cô.
Dưới cổ truyền lên cơn đau nhức, Hiên Di vội đẩy Dạ Quân ra mà không được.
Anh cứ hôn mạnh bên này rồi đến bên kia, không nhìn cũng biết những chỗ đó giờ đây hiện lên không biết bao nhiêu là dấu ấn của riêng anh.
Anh từ từ hôn dần xuống, chiếc áo cổ V của cô bị anh vén lên để lộ ra đôi gò bồng đảo trắng nõn.
Anh hôn mạnh đánh dấu chủ quyền một bên, bên kia anh ra sức nắn bóp.
- Ư… hưm…
Tiếng rên rỉ kiều mị dần dần thoát ra khỏi miệng cô.
Bỗng nhiên chuông điện thoại của anh reo lên, anh tiện tay quăng nó sang một bên nhưng nó cắn không ngừng phát ra âm thanh chói tái.
Dạ Quân thầm chửi thề, đang lúc quan trọng lại bị quấy rầy. Anh buông cô ra đến một bên nghe điện thoại.
Hiên Di trong bộ dạng thất thần ngồi lặng, áo tù bị cởi để sang một bên, chiếc váy dài bị vén lên tận đùi.
Dạ Quân nghe điện thoại xong nhìn cô rồi cười nhẹ, đi tới bên cô, mặc lại quần áo cho chỉnh tề rồi đặt nụ hôn nhanh lên môi cô.
- Tổng thống tìm tôi có việc gấp. Chuyện còn đang dang dở thì đợi tôi trở về. Cấm em tự làm một mình.
Cô quay mặt đi, hai tai phiếm hồng:
- Tôi không biến thái như anh.
- Haha, biết rồi biết rồi, thế thì đợi tôi về kiểm tra.
Anh đi khỏi, trong cô lại có cảm giác trống rỗng. Liệu hạnh phúc này cô có xứng đáng để nhận hay không?