Tiệc Noen không có đồ mặn, toàn món chay, hắn nhịn.
Đèn trong phòng làm việc lập lòe như trên sàn nhảy, không ai thèm sửa, hắn nhịn.
Mỗi bữa cơm văn phòng xong đểu phải làm một lô Molitium bảo vệ dạ dày, hắn nhịn.
Nhưng, khi hắn nhìn mặt nhân viên của mình đỏ au năm vết ngón tay khóc lóc, hắn thực sự, thực sự không nhịn được nữa!
Ai cần lương tháng ngàn tám chứ.
Ai cần cơ hội thăng chức năm sau chứ.
Ai cần chuyến du lịch Hương Cảng ba ngày nữa chứ.
Hắn hiện giờ trong đầu tràn ngập một ý nguyện duy nhất ——-
Hắn muốn dẫm cho bẹp hai con chó độc ác bẩn thỉu kia ra!
Phang.
Khi cửa phòng làm việc bị một cẳng chân đá văng ra, Võ Chấn Kiếm còn đang lo lắng làm sao giảm chi phí nhân công lại một ít. Trên thực tế, hắn thấy mỗi công nhân đều ăn đến ba phần bảy phần giá thành sản phẩm thực là chuyện vô cùng vô cùng không chấp nhận được.
“Tiện nhân!” Thạch Phi Hiệp ngay trong khoảng khắc hắn ngẩng đầu lên, đã vọt tới trước bàn làm việc, nắm đấm hung hăng dộng xuống mặt bàn.
…
Võ Chấn Kiếm ngớ người nhìn hắn cả nửa ngày, mới phun ra được một chữ: “A?”
“Ngươi có biết lễ Giáng Sinh là gì không hả! Là sinh nhật chúa Jesus! Chúa Jesus chứ có phải Quan Thế Âm đâu. Tại sao lại không được ăn thịt! Tại sao? Khốn nạn!” Thạch Phi Hiệp Kích động gào thét, xách cổ áo hắn lên, tàn bạo truy vấn.
Võ Chấn Kiếm ngây thơ chớp chớp: “Cho tiết kiệm í mà.”
…
“Ngươi có biết đèn trong phòng làm việc của ta đã hỏng một tháng rồi không? Ta đã làm việc trong cảnh tranh tối tranh sáng hơn ba trăm sáu mươi giờ rồi! Ngươi có biết ta làm ca tối bao lâu không, thị lực giảm mấy độ không? Khốn nạn!”
“A. Chi phí sửa chữa tháng trước đã vượt quá tiêu chuẩn rồi, nên ta đành phải đợi đến tháng sau sửa đèn cho ngươi.”
…
“Ngươi có biết cái con mụ điên làm ở bộ phận tiêu thụ nó đánh người của ta không, người của ta đó! Vì mụ ỷ là người nhà ngươi, dám đánh cả người của ta! Ngươi có biết hay không, khốn nạn!”
“Ta cũng bị đánh mà. Có điều đánh vào mông, không tin lần sau cho ngươi xem.”
…
“Mụ mắm ở bộ phận tiêu thụ đó cũng già bằng mẹ ngươi rồi, thế mà ngươi lại thèm cả loại như vậy. Chẳng lẽ ngươi không thấy da bả tàn nhang chi chít đếm không hết, còn nhiều hơn hạt dưa, lắm như nêm cối, đen hơn nhọ nồi sao?”
“Nhưng mà nàng miễn phí.”
…
Thạch Phi Hiệp thả áo hắn ra, rất bình tĩnh nhẹ nhàng nói: “Ta muốn bỏ việc.”
Võ Chấn Kiếm trả lời rất thản nhiên: “Ngươi nên đợi ba tháng nữa đi, không ta không tìm được người thế chỗ ngươi mất.”
Thạch Phi Hiệp mặt lạnh băng: “Lương tháng này ta không cần.”
Võ Chấn Kiếm lập tức nói: “Ta đồng ý.”
Thạch Phi Hiệp nhìn hắn tiếp tục chửi: “Ngươi có biết người là thằng khốn nạn không?”
“… Hôm nay ngươi đã nói thế rất nhiều lần rồi mà.”
“Ngươi là một tiện nhân.”
“Lúc ngươi vừa mở cửa đã nói rồi.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Chẳng lẽ ta chửi ngươi như thế ngươi không biết tức giận sao?”
Võ Chấn Kiếm: “Ta luôn có hạnh kiểm tốt.”
Thạch Phi Hiệp: “Ta đi đây.”
Võ CHấn Kiếm đằng sau hắn vẫy vẫy tay: “Nếu cần tìm phòng, nhất định phải đến chỗ này nha, ta sẽ giảm giá! Anh em mà!”
Thạch Phi Hiệp trước khi biến khỏi cửa, quay đầu lại thản nhiên liếc một cái: “Quên nhắc ngươi, ta vừa đập một số thứ trong phòng làm việc. Hình như phí sửa chữa có cao hơn lương tháng này thì phải.”
…
Võ Kiếm Chấn lập tức lao khỏi cửa, tiếng nói vang vọng khắp hành lang: “Tên thối tha! Quay lại ngay! Ngươi bồi thường cho ta mau! Thạch Phi Hiệp, ta ra lệnh cho ngươi quay về ngay lập tức!”
…
“Hu hu hu… Ít nhất ngươi cũng nên đưa ta một ít tiền chứ.”
Bùng nổ xong thì, kết quả là Thạch Phi Hiệp thất nghiệp.
Những ngày sau đó khi hắn đi tìm công việc mới, là giai đoạn khủng hoảng kinh tế. Vì thế những quảng cáo tuyển dụng trên mặt báo dần dần bốc hơi cả.
Sau đó nữa, Thạch Phi Hiệp nhận ra tiền hắn gửi ngân hàng giảm lãi xuất giảm từng phần trăm một, cho đến khi còn có một phần trăm… (ế, khủng hoảng thì lãi xuất phải tăng chứ?)
Sau sau đó, hắn phát hiện, kinh doanh quán Bar có phải là nghề ít bị ảnh hưởng nhất thế giới hay không, mà tiền lương vẫn duy trì năm ngàn một tháng, lại còn là chức vụ quản lý tiền sảnh. Dẫu sao, tiền hay quyền với hắn cũng không quan trọng, quan trọng là… một ngày nuôi đủ cơm ba bữa.
“Thần à, xin ngài cho ta một công tác nào bao ăn bao ở đi.”
Thạch Phi Hiệp ngửa mặt lên trời hét.
“Á.”
Trước mặt hắn bỗng nhiên xuất hiện một sạp báo.
…
Thạch Phi Hiệp kinh ngạc nhìn ông chủ trước mắt có vẻ còn đang chán đời hơn hắn.
Báo trong tay ông gần như bị vứt vào mặt hắn, “Không phải ngươi đang tìm việc làm bao cả ăn ở sao?”
“…” Thạch Phi Hiệp theo phản xạ vô thức đỡ cầm lấy tờ bào.
Bốn mặt báo đều in giống nhau y xì đúc.
Nói cách khác, tờ báo này chẳng khác gì tờ rơi quảng cáo cả.
Có điều, hắn cũng không rảnh oán hận mà làm gì, hắn còn đương bận chăm chú vào tờ tuyển dụng.
Quán bar Noah thông báo tuyển dụng quản lý tiền sảnh.
Tiền lương: 12000
Yêu cầu: Hai năm kinh nghiệm quản lý tiền sảnh.
Địa chỉ: Số 111 đường Bến Cảng
…
Tiền lương 12000?
Để kiểm tra, hắn lấy tay đếm từng số không một, không có thiếu. Rõ ràng là mười hai ngàn.
Trời ạ!
Đúng là của từ trên trời rơi xuống mà.
Thạch Phi Hiệp sung sướng ôm tờ báo đứng giữa đường cái hôn hít cười ngu.
Cười xong, hắn mới chợt tự hỏi: “Đường Bến Cảng là chỗ nào nhẩy?”
Hắn là người bản địa sinh ra lớn lên tại đây, dĩ nhiên biết nơi này là thành phố cảng, nhưng từ xưa đến nay chưa bao giờ nghe đến nơi nào là Đường Bến Cảng.
Hắn mở tờ báo, muốn đọc kỹ hơn, thì phát hiện trong tờ tuyển dụng đen nhám, có một bức bản đồ cực kỳ chi tiết, chi tiết đến độ học sinh tiểu học dùng cũng không sợ bị lạc đường.
“Rẽ khỏi đường Trung Sơn Đông?” Hắn nhìn chỉ dẫn trên bản đồ, đột ngột quay người lại. Phía đằng sau, tự bao giờ một hẻm nhỏ đã nằm đó sờ sờ trước mắt.
…
“Vừa rồi có con đường này sao?” Hắn đứng ở ngã ba đường nửa ngày trời sao lại không nhận ra nhỉ?
Thạch Phi Hiệp tự dưng thấy sao quái quái.
Chẳng lẽ dạo này tìm việc đến nỗi mụ người đi rồi?
Hắn vác theo trong bụng một đống dấu hỏi đi vào ngõ.
Hai bên đường nhỏ là nhà dân, có hơi quen thuộc. Có lẽ hắn thực ra cũng đã từng tới con đường này, nhưng lại không nhớ rõ. Hắn tự xoa dịu bản thân.
Nhưng mà nơi này điểm nổi bật nhất không phải là nhà dân, mà là căn lầu ngay cạnh, không, không phải một căn, mà là một tòa, một tòa nhà khoảng ba mươi tầng đồ sộ. Đứng từ đây, hắn có thể thấy đèn nê ông lập lòe phía trên tòa nhà – Noah bar.
Tuy hai năm nay hắn vẫn lượn khắp mấy quán bar trong thành phố, nhưng chưa từng nghe đến quán này, có điều với cái cung cách trước mắt, hắn quyết định xếp Noah này nào loại hàng thô thiển không biết thu hút, chứ không phải một quán bar đến tên cũng không ai biết.
Hắn đi tới trước cửa, hoàn toàn thấy im lìm. Không có nhân viên lễ tân, cũng chẳng có khách tới cửa.
Hắn thầm nghĩ, đúng là loại tửu điểm này cần nhân viên quản lý mặt tiền cao siêu như hắn. Ít nhất nếu trong tay hắn, hắn sẽ không để nhân viên lễ tân trốn việc như vậy.
Cửa quán bằng gỗ, phải cao bằng ba tầng nhà thường, rộng mười thước, phong cách rất hoành tráng, hoàn toàn khác biệt với loại cửa thủy tinh xoay tròn hiện nay.
Cửa lúc này đang mở rộng.
Thạch Phi Hiệp đi qua, chợt cảm thấy mình nhỏ bé.
Bởi vì từ đây ngẩng đầu nhìn lên, không thể thấy được mái nhà. Giống như ngồi ở giữa hai tấm kính đối diện nhau vậy, hắn chỉ có thể nhìn thấy gian phòng bên trong gương không ngừng tiếp nối, không có điểm dừng. Mà ngôi nhà này nhìn lên, cao y như một ống khói to đại bác, dường như kéo dài mãi đến tận trời.
Thạch Phi Hiệp cố nhớ lại, hắn rõ ràng là lúc ở bên ngoài chỉ thấy tòa nhà cao lắm cũng chỉ có ba mươi lăm tầng, sao bên trong lại cao vậy? Chẳng lẽ bị ảo giác rồi?
“Hắc, Phi Hiệp.” Phía trước truyền đến tiếng nói: “Ngươi khỏe không?”
Hai tròng mắt Thạch Phi Hiệp tý nữa thì rớt luôn ra ngoài, “Tony! Ngươi đã biến đi đâu vậy, tửu điếm chỗ ngươi làm nói chủ nhật trước ngươi thôi việc rồi!” Bởi vì hai ngươi từng học chung, nên bọn họ vẫn thường giữ liên hệ.
Tony cười khá miễn cưỡng: “Vậy sao?”
Thạch Phi Hiệp nhìn bộ âu phục thẳng thớm trên người hắn: “Chẳng lẽ ngươi làm việc ở đây?”
“Từng là thế.” Tony nói: “Ta hôm nay không làm nữa rồi.”
“Tại sao?” Thạch Phi Hiệp cẩn thận hỏi. Trước giờ thôi việc luôn có cùng nguyên nhân.
Ánh mắt Tony lóe lên, hắn ngập ngừng đáp: “Bởi vì hôm nay đã hết hạn hợp đống rồi.”
…
“Chủ nhật trước người còn làm quản lý tiền sảnh quán bar Khải Tư, chủ nhật này lại nói hợp đồng ở đây đã hết hạn?” Thạch Phi Hiệp không tin nổi hỏi: “Chẳng lẽ chỗ này chỉ ký hợp đồng một tuần?”
Tony chậm rãi đi ra, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ vỗ vỗ vai hắn: “Chúc ngươi may mắn.”
Thạch Phi Hiệp còn đang muốn hỏi thêm, hắn đã nhanh chân đi mất rồi.
Hay là hắn đuổi theo hỏi lại cho chắc.
Thạch Phi Hiệp cuối cùng cũng dần cảm thấy cái quán bar này rất quỷ quái. Nhưng chân hắn vừa mới định xoay, đã thấy phía trước có một người đi tới.
“Ngươi là Thạch Phi Hiệp?”
Thạch Phi Hiệp dừng lại, nhìn người thanh niên tóc màu nâu vỏ đay, đang cười rạng rỡ trước mặt: “Đúng vậy, sao ngươi lại biết tên ta?”
“Bởi vì ta đã nhận được sơ yếu lý lịch của ngươi.” Hắn rút ra túi hồ sơ vẫn kẹp dưới nách.
Thạch Phi Hiệp liếc mắt nhìn trên nét chữ túi hồ sơ đúng là của mình.
“Nhưng ta nhớ ta đâu có gửi sơ yếu lý lịch đi đâu… ” Hắn càng nghĩ càng thấy quán bar này không bình thường, tuy hắn rất cần việc làm, nhưng mà sinh mệnh quan trọng hơn. Dạo này bọn lừa đảo càng ngày càng đông, càng ngày càng ngang ngược, hắn quyết định nên đi tìm một công việc sạch sẽ thì hơn: “Quán bar này ngay cả tên ta cũng chưa nghe, thực ra ta chỉ đi ngang qua thôi, giờ xem rồi, ta đang định đi.”
“Đây cũng không phải quán bar cả tên cũng không ai hay mà.”
Trong giây lát Thạch Phi Hiệp xoay người, thanh niên kia chậm chạp nói.
“Thực ra, quán bar này rất nổi tiếng, chỉ là nhiều người không chú ý thôi.” Người thanh niên cười đầy hàm ý: “Quán bar này thậm chí đã được lưu tên trong kinh thánh, hơn nữa còn được coi là quán bar cổ nhất trên thế giới.”
“Cái gì?” Thạch Phi Hiệp quay ngoắt đầu lại.
Người thanh niên kia lại cười nói: “Tên đầy đủ của quán bar này là, Con Thuyền Noah.”
Phang.
Thạch Phi Hiệp nghe thấy hai cánh cửa nặng nề sau lưng hắn đóng lại.
———————-End chapter 1————————-