• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hiên

Thạch Phi Hiệp cầm khăn tay, tái mặt tránh qua một bên lau máu mũi.

Gin vẽ hai hình trái tim trên lưng Hughes xong, tin tưởng dù hắn có biến thành trong suốt, mình vẫn có thể tìm được hắn mới thầm thở phào cất bút, lén lút đến bên cạnh Thạch Phi Hiệp ngồi xổm. “Thể nào.”

Thạch Phi Hiệp mở khăn tay cho hắn xem, “Ngươi nói xem?”

Gin nhìn sắc đỏ tươi thắm trên khăn tay, nhịn không được lắc đầu: “Dù đổ máu, cũng nên là mông, lỗ mũi làm ăn gì? Có thể nhét vào không?”

“…” Thạch Phi Hiệp tất nhiên là hoảng hốt, “Mông đổ máu?”

Gin tức giận nhìn hắn, “Chứ còn gì nữa? Hay ngươi tính cho Isfel đổ máu? Ngươi nghĩ ngươi có thể đè Isfel?”

“…”

“Thế này nhé. Ngươi nghĩ ngươi thắng được Raton không?”

Thạch Phi Hiệp nhìn bóng dáng e lệ nhỏ xinh đang ngồi cùng với Asha, chần chừ rồi gật gật.

“Chiến binh người lùn có thể dùng búa giết chết kẻ địch ở cách một trăm thước.” Gin nhìn Thạch Phi Hiệp đã tái mét, “Ngươi bây giờ còn cho rằng ngươi đánh thắng được hắn?”

Dáng nho nhỏ của Raton đột nhiên bị bổng lên thật cao.

Thạch Phi Hiệp nuốt nước bọt: “Ta sau này sẽ giữ khoảng cách một trăm lẻ một thước với hắn.”

“Thế nên, ở đây, ngươi đừng mong đè được ai.”

Thạch Phi Hiệp 囧 nói: “Thực ra, ta chưa từng nghĩ đến nước ấy.”

Gin ngơ ngác nhìn hắn, “Ha?”

“Ngươi nghĩ… ta có hi vọng thành công sao?”

Nhìn Isfel lạnh lùng bên kia, Gin siết chặt cổ tay khẳng định: “Chúng ta phải tin tưởng vào uy lực của xuân dược!”

“…” Thạch Phi Hiệp tưởng tượng mông giống lỗ mũi nhỏ máu tít tách, không khỏi hoảng hốt. Hắn cắn răng nới cổ áo, “Ngươi thôi cắn nát ta đi?”

Gin nói: “Ta không muốn cắn nát ngươi.”

“…” Thạch Phi Hiệp nín thở chờ nghe ý tưởng độc ác kinh dị hơn của hắn.

Gin nói: “Ta muốn rút hết xương ngươi ra, ở trước mặt ngươi cắn đến nát ra thì thôi.”

Thạch Phi Hiệp buồn bực nói: “Độ biến thái của ngươi có giới hạn không?”

Gin mỉm cười: “Chỉ cần ngươi không lật lọng, không ba phải, ta sẽ phi thường phi thường có giới hạn.”

Giới hạn phi thường phi thường?

Nó là nhân phẩm của ngươi phải không?

Thạch Phi Hiệp bi thương ngẩng đầu, sau đó đứng hình.

“Sao thế?”

Thạch Phi Hiệp nói: “Ngươi nhìn lên trên.”

Trên tiền sảnh, các vị khách người sói dán mắt vào cửa sổ, trông mong nhìn họ.

Thạch Phi Hiệp không đành lòng nói: “Hay mời họ xuống?” Dù sao cũng là khách, họ ở trên nhìn, khiến hắn ngồi cũng nóng mông. Có điều, không biết có phải mắt hắn bị ảo giác không, hắn cảm thấy hắn vừa dứt lời, người sói trên lầu ánh mắt lập tức tỏa ra ánh sáng xanh.

Gin thanh thản hỏi: “Ngươi muốn cho vào lều trại của ngươi với Isfel, mấy chục con sói mắt sáng xanh hả?”

Thạch Phi Hiệp nhìn những người sói trên lầu, lần này có thể khẳng định mắt bọn họ đúng là phát ra ánh sáng xanh. “Thôi, bỏ đi.”

Gin liếc mắt quan sát chung quanh, móc từ trong túi ra một lọ hạt tiêu, đưa cho hắn. “Này. Ta đã bỏ xuân dược vào trong, nhớ, phải rắc vào đồ ăn của Isfel.”

Khóe mắt Thạch Phi Hiệp co giật.

Gin không cần biết nhét vào tay hắn, dặn dò: “Còn nữa, ngươi ngàn vạn lần đừng có ăn.”

Thạch Phi Hiệp xòe tay, nhìn cái lọ hạt tiêu trong lòng bàn tay mình, cảm khái: “Thật ra, ngươi phải ở trên Con thuyền Noah là chuyện quá là lãng phí.”

Gin vuốt vuốt những sợi tóc vàng kim trên trán, phi thường khiêm tốn mỉm cười: “Ngươi cũng thấy thế?”

Thạch Phi Hiệp vỗ đùi căm hận: “Sao ngươi không đi kỹ viện làm tú bà chứ?”

“…”

Thạch Phi Hiệp bị bàn tay gấu của Gin đập văng đến bên chân Isfel.

Ánh mắt Isfel rời khỏi trang sách mấy tấc, đưa sang nhìn hắn.

Thạch Phi Hiệp vất vả bò dậy, phủ bụi đất trên người, mỉm cười lấy ra lọ hạt tiêu: “Ta mượn được ít gia vị, chúng ta ăn thịt nướng đi?” Hắn nhìn bốn phía. Nơi này có bốn cặp đang đốt lửa.

Asha và Raton lửa cháy yếu nhất, theo Thạch Phi Hiệp quan sát, đó là do nước miếng Asha không ngừng phun phèo phèo.

Antonio và Asmar lửa cháy to nhất. Antonio không hổ là đầu bếp chính của Con thuyền Noah, chỉ có mấy miếng thịt nhỏ, mà thơm đến nỗi ai nấy đều nuốt nước bọt ừng ực.

Hughes và Gin lửa ấm áp nhất. Tất nhiên, đó là sau khi đã cắt bỏ những hình ảnh Gin thi thoảng lại hôn tay hôn miệng quấy rối Hughes.

Còn bọn họ, lửa cháy phập phù, người thì phập phồng ngồi nhìn nhau.

Thạch Phi Hiệp thấy Isfel nửa ngày không động tĩnh, hỏi: “Hay ngươi muốn ăn cá nướng?”

Isfel cúi đầu nhìn cái rổ đồ ăn Antonio đã rửa, ướp gia vị cẩn thận, “Thịt.”

Thạch Phi Hiệp lập tức hớn hở lấy thịt ra, sau đó xiên vào que, đặt lên bếp lửa hoan hỉ nướng.

Ánh lửa đỏ tươi ánh lên thịt tơi đỏ tươi, mùi thơm chậm rãi phát tán.

Thạch Phi Hiệp giơ mũi ngửi ngửi, đột nhiên muốn chảy nước miếng: “Thơm quá đi.”

Isfel lạnh nhạt nói: “Ngươi lật nó lại.”

“Ừm.” Thạch Phi Hiệp phi tới, nụ cười lập tức đông cứng. Mùi thơm vẫn còn, nhưng khối thịt phát ra mùi thơm, một mặt đã cháy thành than.

Isfel lật tiếp một trang sách.

“Ầy, lúc nãy là luyện tập, lần này ta sẽ trổ tài.” Thạch Phi Hiệp lần thứ hai xiên thịt, cực kỳ tự tin đặt trên lửa.

Nửa giờ sau –

Thịt trước mặt Thạch Phi Hiệp đã xếp thành một ngọn núi nhỏ, có điều, ngọn núi này có màu đen.

Đưa mắt sang nhìn các nhóm khác, Asmar đã ăn đến no căng, Antonio thì vẫn đẩy ra một mâm lại một mâm.

Asha và Raton làm ăn sòng phẳng, thành quả cưa đôi, ăn đến vui quên trời đất.

Hughes và Gin tuy không hiểu nấu nướng lắm, nhưng vẫn có thể nướng ra thứ có thể ăn, ngươi một miếng ta một miếng đút cho nhau không ngớt tay.

Thạch Phi Hiệp thả xuống khối thịt nướng thứ n, lắc cái rổ đã không lắc được ra thịt nữa, nhỏ giọng nói: “Nướng thịt không phải sở trường của ta, nướng cá được không?”

Ánh mắt Isfel nhấc lên khỏi trang sách, dừng lại ở chỗ đám cá đã được ướp ngon lành, nửa ngày sau, gật đầu, “Ừm.”

Thạch Phi Hiệp xắn tay áo, tự cổ vũ mình: “Được! Ngươi chờ ăn đi.”



Một giờ nữa trôi qua.

Thạch Phi Hiệp cuối cùng đã thực hiện được lời hứa hẹn.

Chờ ăn.

– Chỉ là, có chờ, không có ăn.

“…” Thạch Phi Hiệp đưa rổ tới trước mặt hắn, cười bồi, “Ngươi xem thử, ngươi có cái gì thích ăn không?”

Isfel không ngẩng đầu nói: “Có thứ gì ngươi có thể nướng chín không?”

Thạch Phi Hiệp quay đầu nhin thành phẩm của mình. Hắn không phải là lâu không nướng, mà là nướng quá lâu. “Công cụ của các ngươi ở chỗ này không tốt, chúng ta vẫn dùng than lướng, là loại trên mặt có lưới sắt như vầy.” Hắn khoa tay múa chân, lửa thiêu kiểu này quá trực tiếp. Có nhiều chỗ không chín kỹ chỗ lại thành than đá. “Có điều với sự thông minh tài trí củ ta, nướng thêm chút nữa chắc chắn sẽ thành công. Ầy, ngươi có muốn chờ một chút không?”

Sắc mặt Isfel không biến chuyển, nhưng Thạch Phi Hiệp vẫn thấy cảm giác bất đắc dĩ dấy lên thật cao. “Ừm.”

Thạch Phi Hiệp hít sâu một hơi, trịnh trọng cầm thanh sắt lên cắm vào một quả chuối. Hắn không tin xoay chuối trên lửa một vòng nó sẽ lại cháy. Dù sao chuối có thể ăn sống, không cần quan tâm vấn đề chín hay không chín.

Hắn một tay cầm chuối, một tay cầm hạt tiêu, ân cần hỏi: “Chuối của ngươi có muốn cho hạt tiêu không?” Tuy nụ cười của hắn trên mặt vô cùng hoàn mỹ, nhưng bàn tay cẩm hạt tiêu thì run rẩy run rẩy run rẩy.

Ánh mắt Isfel đảo một vòng qua chuối và hạt tiêu, “Không cần.”

“Cứ thêm một tý đi?” Nói thì nói thế, nhưng khoảng cách hai tay hắn xa lại càng xa, cứ như sợ chỉ cần không cẩn thận, hạt tiêu sẽ bay vào chuối tiêu.

Isfel chậm rãi vươn tay.

Thạch Phi Hiệp vội vã đưa chuối tiêu cho hắn.

Isfel bóc vỏ chuối, chậm rãi ăn.

Thạch Phi Hiệp thở phào.

“Êu êu êu êu…” Sau lưng hắn, Gin dùng âm lượng nhỏ nhất gọi.

Thạch Phi Hiệp từ từ cúi người, giật lùi từng bước một, lùi đễn chỗ Gin.

“Thế nào?” Ánh mắt Gin bám chặt vào Isfel đang cắn chuối tiêu từng miếng một.

Thạch Phi Hiệp nói: “Ngươi có thể ăn chuối tiêu bỏ hạt tiêu?”

Gin cau mày nói: “Ngươi cho đó là ăn, chứ không phải là chơi trò trừng phạt hả?”

Thạch Phi Hiệp hạ giọng, “Nhưng chuối tiêu là thứ duy nhất không bị ta nướng cháy mất tiêu.”

“…” Hắn nhìn về phía ngọn núi nhỏ đen đen từng là đồ ăn. “Thế ngươi có bỏ hạt tiêu vào chuối tiêu không?”

“Vấn đề đó còn cần hỏi sao?”

Gin im lặng nhìn hắn, vèo một phát biến mất.



Thạch Phi Hiệp nhìn bên cạnh đã trống không, xấu bụng nghĩ: Dù xấu hổ, cũng không nên vội vã tự sát. Dù tự sát, ít ra cũng nên bảo cho hắn biết tự sát chỗ nào cho xem mới.

Không đợi hắn cảm thán xong, Gin đã vèo trở lại, trên tay còn cầm theo một xiên thịt nướng thơm ngào ngạt. “Đây! Dùng nó!”

Thịt nướng, đây mới đúng là thịt nướng!

Thạch Phi Hiệp nước mắt lưng tròng nhìn xiên thịt nướng trong tay.

Gin nói: “Nhớ rắc hạt tiêu!”

“Ừ!” Thạch Phi Hiệp ngửi mùi thơm, lặng lẽ nuốt nước bọt.

“Còn nữa,” Gin bóp mặt của hắn quay sang nhìn mình, “Ngươi tuyệt đối không được ăn xiên thịt nướng này. Dù sao, ta không dám chắc Isfel có thể kiềm chế trước xuân dược, lỡ như hắn có thể, ngươi không thể, thì…” Hắn không nói nữa, nhưng Thạch Phi Hiệp chỉ cần nghe thế cũng đoán được hậu quả bi thảm thế nào.

“Ta còn một vấn đề… Lỡ hắn không kiềm chế được thì sao?”

Gin vỗ vai hắn, tình ý sâu sa nói: “Ngươi rửa mông chờ sự tốt.”

“…”

Giống như nhìn ra hắn sắp lùi bước, Gin từ tốn nói: “Asha hay Isfel, ngươi tự ngẫm đi.”

“…”

“Thứ khác không nói, cứ nói phía dưới lớn nhỏ, ngươi hẳn có thể tưởng tượng chứ?”

Thạch Phi Hiệp nhìn dáng khổng lồ của Asha, tươi sống toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Gin nắm tay: “Cố lên!”

Tú bà ép gái nhà lành thành kỹ nữ, đáng chết!

Thạch Phi Hiệp đi về chỗ Isfel, không hiểu tại sao, trong lòng không hề có suy nghĩ muốn tìm đường thoát, ngược lại có chút — nóng lòng muốn thử?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK