Thạch Phi Hiệp nhìn những ma nữ gợi cảm tới lui trước mắt không hề che giấu ý đồ quyến rũ Isfel, thẳng thắn lắc đầu: “Chúng ta tới tầng thứ ba đi.”
Isfel ôm lấy hắn bay lên.
“Đúng rồi, rượu đâu?” Hắn sờ vào tay áo.
“Đưa về Con Thuyền Noah.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Nhớ cất ở đâu Gin không tìm được ấy.” Rượu với Gin cũng không khác gì hoa tqơi với ong, khăn đỏ với chó sói.
Isfel nói: “Ta đặt ở hầm rượu của hắn.”
Thạch Phi Hiệp đáp: “Đây là thuyết nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất trong truyền thuyết đó hả?”
Isfel nói: “Nhiệt độ hầm rượu của hắn cất trữ rượu tốt nhất.”
…
Là hắn ôm bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.
Thạch Phi Hiệp sám hối.
“Ta đặt ở góc khuất.”
“…”
Tầng thứ ba tất nhiên là đáng tham quan, có điều so với tầng một tầng hai là thị giác bị kích thích, tầng ba là vị giác bị kích thích.
Thạch Phi Hiệp dồn sức hít thật sâu đủ loại mùi thơm tràn lan trong không khí, cổ nuốt nước bọt không ngừng.
“Tầng thứ ba chủ yếu là…”
“Đồ ăn!” Mắt Thạch Phi Hiệp đã hoàn toàn bị các loại hàng ăn quyến rũ. Mùi hương cuồn cuộn trong không khí như muốn đem lục phủ ngũ tàng đảo lộn.
Vừa xuống đất, hắn đã chạy ngay tới trước một quầy hàng nhỏ bốc hơi ngào ngạt.
Màu da cảm chủ đạo nơi đây càng khiến hắn thèm ăn muốn điên, nên dù cho đứng bên trong tiệm là một vị Đầu Trâu cao lớn, hắn cũng coi như không thấy.
Đầu Trâu nhìn hắn, sau đó đưa ra năm ngón tay to lớn: “Muốn ăn gì?”
…
Cám ơn trời, hắn nói tiếng trung, không phải ụm ụm bòoooo.
Thạch Phi Hiệp cảm động: “Cái gì có thể ăn đi.”
Vẻ mặt Đầu Trâu lập tức mất thân thiện. Tuy bởi cái đầu trâu mà khó có thể nhìn ra sắc mặt hắn thay đổi, nhưng Thạch Phi Hiệp vẫn có thể cảm nhận được sự thay đổi của không khí xung quanh.
“Ngươi là người đi lạc?” Đầu Trâu lườm hắn.
Thạch Phi Hiệp tròn mắt, “Hả?” Người đi lạc là sao? Người tới Địa Ngục mà không có giấy thông hành? Thế thì hình như đúng rồi.
Isfel đưa tay qua vai hắn, đưa ra Kim tệ.
Vẻ mặt Đầu Trâu lập tức dịu đi: “Thế ăn cháo ngô dưa gang hay chè dưa gang, hay là nước dưa gang hương chuối?”
“…” Thạch Phi Hiệp rất nghiêm túc hỏi, “Không có món không bỏ dưa gang sao?”
Mặt Đầu Trâu lại thay đổi, “Ngươi không ăn dưa gang thì tới đây làm gì?”
Thạch Phi Hiệp ngơ ngác.
Isfel nói: “Tiệm này tên là Tiệm Dưa Gang.”
…
Thế nên cái biển hiệu màu da cam quay tới quay lui kia không phải là Đặc Sản Địa Ngục, mà là chữ Địa Ngục?
Thạch Phi Hiệp rất 囧 mà nhận lấy hai bát cháo ngô dưa gang, sau đó xòe tay: “Thối tiền.” Hắn không tin hai chén này mà giá hẳn một Kim Tệ.
Đầu Trâu không cam lòng bẻ miếng Kim Tệ làm hai, đưa một nửa cho hắn.
Thạch Phi Hiệp: “…” Thật là phương thức đơn giản lại không sợ tiền giả.
Tầng thứ ba rất lớn, đường rất dài, cửa hàng rất nhiều, Isfel rất hào phóng. Những điều này cùng đẩy tới một hậu quả là… Thạch Phi Hiệp đi không nổi nữa.
“Ta muốn… toilet. Ọe…” Hắn cám thấy thức ăn ứ lên cổ họng rồi, chỉ cần cử động mạnh một tý là nó sẽ trào ra. Hắn quyết định trước khi chúng nổi loạn, phải triệt hạ trước!
Isfel nhíu mày, “Khó chịu lắm sao?”
“Ừ.” Thật đáng thương, giờ đến đầu cũng không dám gật mạnh.
Ngón tay Isfel nhẹ nhàng mát xa nơi cổ.
Thế là cứ như thể giác quan toàn thân đang tập trung từ trong cổ họng chuyển tới ngoài cổ họng. Từng lỗ chân lông đều run rẩy, hắn cảm thấy như trong bụng có một ngọn lửa ấm nóng đang dậy lên.
Viu—— Phụt!
Pháo hoa thật lớn nổ tung trên bầu trời đen kịt.
Thạch Phi Hiệp ngay trước khi lửa cháy thiêu thân, vội vàng dời lực chú ý: “Pháo hoa!”
Isfel nhìn thoáng qua: “Chắc là thi đấu bắt đầu.”
“Thi đấu? Thi đấu gì?”
“Thi ăn.” Isfel nói, “Hội trường ẩm thực mỗi ngày đều tiến hành các cuộc thi đấu phân cấp sức ăn. Thắng mỗi cấp đấu sẽ được thưởng số tiền nhất định, nếu lọt vào mười người đứng đầu cuộc thi, sẽ trở thành cao thủ sức ăn, hàng năm có thể nhận một khoản lương và thưởng nhất định.”
“Cái hình thức thi đấu này có ý nghĩa gì chứ?” Thạch Phi Hiệp mất nửa ngày mới hỏi.
Isfel nói: “Hội trường ẩm thực là đứng tên Beelzebub. Tội danh hắn sa đọa là —— Phàm ăn.”
“… Ta đã hiểu ý nghĩa và tinh hoa của cuộc thi rồi.” Chính là tốt đẹp hóa, cao thượng hóa cái chuyện nhồi nhét đến bội thực.
“Beelzebub là Tể Tướng Địa Ngục, quyền lực gần với Lucifer.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Hiểu, ta sẽ lợi dụng đầy đủ ưu thế thầm oán, tuyệt đối không oán ra miệng.”
Hội trường ẩm thực ở phía đông trung tâm tầng thứ ba.
Tòa kiến trúc hình bánh ngọt khổng lồ ở giữa chốn những cửa hàng thấp thấp bình bình rõ là phô trương thanh thế.
Cánh cửa hình quả lê rộng mở, người ra vào không nhiều, nhưng tiếng hoan hô và cổ vũ từ trong vang ra không ngừng.
Bên trong hội trường ẩm thực là một sảnh đường hình hồ lô. Isfel và Thạch Phi Hiệp đi vào trong mới biết, tiếng hoan hô và cổ vũ đều do một cái máy ghi âm hình gà trống phát ra —— tất nhiên, đây là một cách quảng cáo. Thạch Phi Hiệp lại có thêm cái nhìn mới về vị Tể Tướng Địa Ngục.
Phần hõm hồ lô có hai người to lớn chẳng hề thua kém Titan. Phía trước bọn họ là một người thân dê đang ngồi bắt chéo chân. Hắn đang chống tay lên một cái bàn tròn hình dâu tây, bên cạnh có đặt một cái hộp nhỏ giống miếng bò bít tết, bên trong hộp là một đống Kim tệ.
Isfel đi qua, người khổng lồ lập tức ngăn hắn lại.
Người thân dê lười biếng chỉ vào hộp, “Vé vào cửa, trên một ngàn tuổi một Kim tệ, dưới một ngàn tuổi một trăm Kim tệ.”
Thạch Phi Hiệp líu lưỡi: “Vì sao dưới một ngàn tuổi lại đắt hơn?” Đáng ra chỉ tính nửa vé chứ.
Người thân dê nói: “Vì Beelzebub đại nhân cho rằng nơi này không phải chỗ trẻ con nên tới. Nhưng không thể cướp đoạt quyền lợi của chúng được, nên Beelzebub đại nhân quyết định dùng giá thật cảo để ngăn bản bước đi của chúng. Đương nhiên, phương pháp cao minh như thế chỉ Beelzebub đại nhân vĩ đại của chúng ta mới có thể nghĩ ra.”
…
Thạch Phi Hiệp cảm thấy vấn đề ở đây không phải là quyền lợi bị cướp đoạt hay không, mà là bị kỳ thị phân biệt đối xử.
Loài người có ai sống qua một ngàn tuổi chứ? Kể cả coi như trước kia có Adam và Eva, tương lai có hắn, nhưng trước mắt thì làm gì có! Hắn hình như quên, người chưa có chết chẳng mấy ai có thể chạy tới Địa Ngục dạo chơi.
Isfel mắt cũng không chớp thả vào hộp một trăm linh một Kim tệ.
Người thân dê liếc nhìn hai người, “Các ngươi ai dưới một ngàn tuổi vậy?”
…
Nhìn không biết à? Biết thế đã không thú thật rồi. Những một trăm Kim tệ đó!
Mãi đến khi hắn và Isfel bước vào hội trường hắn vẫn còn suy nghĩ mãi vấn đề này. Sau đó thì không nghĩ nữa, bởi hắn đã bị tình cảnh trước mắt làm rung động.
Trên đài thi đấu hình vuông, bốn tuyển thủ thân thể khổng lồ đang ngồi mỗi người một góc, điên cuồng nhét đầy miệng thịt bò.
Sau bọn họ là một xếp đầy cả núi thịt bò và hai người thân dê. Hai người này đang cong mông cố gắng đẩy thịt lên bàn, nhưng dù họ nhanh tay, tốc độ thịt bò tiêu hao còn nhanh hơn.
Thạch Phi Hiệp cảm thấy so với bốn vị tuyển thủ trên đài, Titan bên ngoài chắc chắn có thể coi là thoan thả, thậm chí còn là cái kiểu thon thả mong manh ấy.
Quanh đài thi đấu là khán đài, họ ngồi thành từng tốp, từ cái cách họ cố gắng khuyến khích, hẳn toàn là người thân.
“Có vẻ cũng không được hoan nghênh lắm.” Phải thôi mà, ai đến xem cái cảnh này mà chả lại mắc bệnh kén ăn. Bọn họ cũng đâu có ăn, rõ ràng là nhồi nhét. Thạch Phi Hiệp nhìn vẫn không biết nên coi đây là chà đạp đồ ăn hay chà đạp dạ dày.
“Bởi vì đây là thi đấu cấp thấp.” Theo âm thanh trầm thấp, một vị trung niên mặc comle đen áo trắng, đeo cà vạt xanh xẫm đi tới bên họ. Tóc hắn được chải cẩn thận, mặt mày nghiêm chỉnh, nhìn thế nào cũng là hình tượng một doanh nhân thành đạt.
Isfel cả mắt cũng không chớp, “Beelzebub.”
“Isfel.” Beelzebub giơ tay, “Chào mừng tới Địa Ngục.”
Isfel và hắn bắt tay.
Ánh mắt Beelzebub nhìn nơi hai bàn tay giao nhau một lúc, rồi như không có chuyện gì nói: “Trước kia ngươi sẽ không bắt tay ta.”
Isfel thu tay lại, không có phủ nhận.
Beelzebub lại giơ tay với Thạch Phi Hiệp, “Chào mừng tới Địa Ngục.”
Thạch Phi Hiệp bắt tay hắn rồi thả ra ngay, “Đối với con người, lời chào hỏi này rất đáng sợ.”
Beelzebub nói: “Đó là vì Thiên Đường luôn chèn ép Địa Ngục, thành ra con người có thành kiến quá lớn với Địa Ngục. Trên thực tế, Địa Ngục không hề có ý tưởng gì với việc nô dịch linh hồn còn người. Địa Ngục có quân đội và nhân dân riêng. Con người với chúng ta chỉ là khách qua đường.”
Isfel nói: “Các thiết kế hiện đại của Địa Ngục chẳng lẽ không phải là từ các khoa học gia kiệt xuất bị Địa Ngục giữ lại sao?”
Beelzebub: “Bọn họ tự nguyện lưu lại. So với Nhân Giới hỗn loạn, phương thức thống trị của Địa Ngục càng hoàn hảo và thống nhất. Ít nhất, ở nơi này sẽ không có bất kỳ ai nghi ngờ quyền uy tuyệt đối của Lucifer đại nhân.”
Isfel nói: “Cả của ngươi nữa.”
Beelzbub mặt không đổi sắc: “Đó là đương nhiên.”
…
Đây là vị Thiên Sứ Sa Đọa vì tham ăn?
Trong đầu Thạch Phi Hiệp bay đầy dấu chấm hỏi, nhìn thế nào cũng cảm thấy tên này ăn uống rất quy củ, còn là một vị nghiện công việc ngày chỉ hai bữa.
“Nếu có hứng thú, tốt nhất tới tầng cao nhất đi. Vừa hay đêm nay có một vị cao thủ sức ăn lại khiêu chiến, có thể đánh cược, có thể dự đoán, phần thưởng rất cao.” Beelzebub quay đầu đi về hướng thang máy, có vẻ hoàn toàn tin tưởng rằng họ sẽ đi theo.
Isfel và Thạch Phi Hiệp không nói lời nào đi theo phía sau. Dù sao cũng là tới để đi chơi, có trò hay đương nhiên không thể không xem.
Cửa thang máy là hình vỏ đậu phộng.
Lúc cửa mở ra, có thể nhìn thấy bên trong cửa là một màu hồng nhạt, giống y như lớp vỏ bên ngoài hạt đậu vậy, bên trong thang máy thì dát màu trắng đục, màu của hạt lạc.
Thạch Phi Hiệp hâm mộ sờ sờ thang máy, “Nếu Con Thuyền Noah cũng có thì tốt thật.”
“Đó là chuyện không thể.” Beelzebub nói, “Bởi vì như thế chẳng khác nào tạo một đường thông thẳng đến Thiên Đường. Thần không thể cho phép chuyện đó.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Từ Con Thuyền Noah thật sự có thể tới Thiên Đường sao?”
“Đương nhiên. Metatron vẫn ở chỗ giao lộ giữa hai nơi.”
Thạch Phi Hiệp kinh ngạc: “Nhưng ở chỗ đó ta có thấy cái cầu thang nào đâu?”
Beelzebub nhìn hắn, nói từng từ: “Ngươi đang nói, nguwoi đã từng tới tầng lầu truyền thuyết nơi gần với Thiên Đường nhất, và đã gặp Metatron?”