Beta: Tsuki813
Hắc tinh thạch của địa ngục ánh lên thành quầng sáng, trong nháy mắt bao lấy Thạch Phi Hiệp.
Raton vừa định mở miệng trêu chọc, đã bị một lực cực mạnh đẩy ra ngoài.
Thạch Phi Hiệp nhìn những đốm sáng lấp lánh quanh mình, buồn bực nhìn ghim cài. Theo lý thuyết Isfel đáng ra phải hoa hoa lệ lệ lên sàn mới đúng, sao lại thấy sáng mà không thấy người thế này? “Isfel?” Hắn lo lắng gọi cái ghim.
“Năng lượng của hắc tinh thạch địa ngục tuy gấp một tỷ lần bình thường, nhưng cũng hữu hạn đó.” Giọng Isfel từ trong viên đá vang ra, “Chuyện có thể tự lo thì xử lý đi.”
“Tức là không thể tự lo mới triệu hoán… A không, ý ta là làm phiền ngươi.” Thạch Phi Hiệp nói, “Ta vẫn muốn biết có thể trông cậy đến đâu vào nhân phẩm của các nhân viên trên Con Thuyền Noah, hôm nay đã thỏa nguyện rồi. Là hẳn chín cái trứng ngỗng kèm thêm một dấu trừ phía trước.”
Isfel nói: “Chín số không có dấu trừ phía trước hay không đều bằng một số không.”
…
Thạch Phi Hiệp e hèm, “Nói chính sự trước. Chúng ta rất không may, đang bị rồng phun lửa và quái vật đá cùng tấn công. Theo Raton nói, giải quyết rồng phun lửa thì không thành vấn đề, nhưng quái vật đá thì rất lỳ lợm, không sợ ma pháp, rất khó nhai. Biện pháp duy nhất là lấy đá sinh mệnh trong ngực nó ra. Ta nghĩ đi nghĩ lại, có thể làm việc đó, chỉ có ngươi.”
Isfel yên lặng lắng nghe.
“Ngươi ở dạng năng lượng, có thể xuyên qua lồng ngực nó.” Điều này Thạch Phi Hiệp đã tự kiểm nghiệm rồi, “Sau đó dùng năng lượng của ngươi đập nát viên đá sinh mệnh đó.”
“Quá phiền toái.”
“… Hả?” Thạch Phi Hiệp sửng sốt. Hắn cứ nghĩ biện pháp hắn nghĩ ra đã rất lợi hại rồi, chẳng lẽ Isfel còn có cao kiến nào?
“Giải quyết rồng phun lửa, sau đó nhanh chạy đi.”
“…”
Isfel không thấy Thạch Phi Hiệp trả lời, giải thích thêm: “Quái vật đá tốc độ rất chậm. Hơn nữa trừ kẻ đã dùng phép thuật đặt đá sinh mệnh vào ngực nó, chẳng ai biết nó nghĩ gì.”
“…” Thạch Phi Hiệp yên lặng cài lại ghim cài.
Raton quắn đít chạy tới, “Ban nãy…”
“Đừng ban nãy nữa, mau nghĩ cách kéo ta ra khỏi đây, không tý nữa lại chạy không kịp.”
“A?”
Thạch Phi Hiệp cố gắng thò đầu ra ngoài thêm một chút, hét gọi mọi người: “Dồn hỏa lực tập trung rồng phun lửa trước.”
Nếu là lúc bình thường, Asmar nghe những lời này hẳn nhất định sẽ vặc lại, nhưng lúc này mọi người đã đánh quái đến mệt phờ râu rồi, chẳng còn quan tâm nguyên nhân nữa, không cần đến lời thứ hai đã quay súng lại, tất cả nhằm thẳng rồng phun lửa.
Rồng phun lửa vốn đã bị Antonio chọc mù hai mắt, cổ bị nghẹn nước Asmar đổ vào không phun lửa được, chỉ đang kéo dài hơi tàn, giờ lại bị Locktine Boutini dùng ma pháp oanh tạc, rất nhanh thở cũng không thở nổi nữa, đổ rầm xuống đất.
Thạch Phi Hiệp vẫy Asha vẫn còn vắt vẻo trên vai quái vật đá, đang cố gắng tìm đường vào tai nó: “Ta van ngươi! Giờ không phải thời gian tập thể dục, mau lôi ta ra, cùng chạy thôi!”
Asha ướt đẫm mồ hôi đáp lại: “Nhưng còn quái vật đá…”
“Nhưng cái đầu ngươi! Nghe ta, xuống mau!” Thạch Phi Hiệp rất là khí thế.
Lần này thật kỳ dị, Asha nghe lời, chậm chạp trèo xuống khỏi người quái vật đá.
Nhưng nhanh hơn cả hắn là Locktine Boutini. Hắn giải quyết xong rồng phun lửa, lập tức bay tới chỗ Thạch Phi Hiệp.
Thạch Phi Hiệp được yêu quí đến phát sợ, không ngờ tự dưng mình lại quan trọng thế, đang tính đứng lên cảm ơn, lại thấy trong tay hắn bắn ra một luồng sét trắng, nhằm thẳng vào mình!
…
Đá núi văng tung tóe.
Thạch Phi Hiệp đứng nguyên chỗ cũ, còn nguyên xi.
Vòng hào quang màu bạc của hắc tinh thạch địa ngục vẫn bao lấy hắn, bảo vệ hắn.
Locktine Boutini bay đến trước mặt hắn, “Không sao chứ?”
Thạch Phi Hiệp đưa tay lau mồ hôi lạnh vừa mới bị ép ra, mặt trắng bệch nói: “Đại ca, lần sau trước khi đánh ngươi có thể thương lượng trước với ta được không?”
“Thương lượng sẽ ra cùng ý kiến chứ?”
“Không thể.”
“Ta cũng không thể.”
“…”
Asha, Asmar, Antonio lần lượt tụ về.
Antonio thu lại vuốt sói đầm đìa máu, nhíu mày: “Ngươi chuẩn bị đối phó với quái vật đá như thế nào?”
Thạch Phi Hiệp nói: “Vốn có hai phương án, nhưng cuối cùng ta và Isfel cùng lựa chọn biện pháp nhẹ nhàng nhất.”
Asmar thấy mặt Locktine Boutini bắt đầu đen tối, vội giục: “Nói thẳng đi.”
“Tức là, lợi dụng quái vật đá miệng không thể nói, chân chạy không nhanh, chạy mau! Dẫu sao nó cũng không thể…”
“Thế còn chờ gì nữa?” Raton quay đầu bỏ chạy.
Asmar và Antonio cũng không hé răng, xoay người.
Asha thấy họ đi cả, cũng hổn hà hổn hển theo sau.
Locktine Boutini khoanh tay nhìn Thạch Phi Hiệp mặt đang nặng nề 囧: “Hừ, nhìn hai cái chân ngắn ngủn của ngươi, chắc chắn chạy không nhanh. Nếu ngươi cầu xin ra, ta có thể xem xét mang ngươi theo một đoạn.”
“Có ngắn cũng dài hơn Raton.” Thạch Phi Hiệp nói xong, phủi phủi bụi trên người, theo đường núi đuổi theo.
Quái vật đá tuy chậm chạp, nhưng mỗi bước lại dài, thế nên dù Thạch Phi Hiệp chạy bán sống bán chết, cũng không thể cắt đuôi nó.
Ghim cài chợt vang lên tiếng Isfel, “Ngươi và ta cùng quyết định?”
Thạch Phi Hiệp sửng sốt, mãi mới hiểu hắn đang nói cái gì, thở không ra hơi trả lời, “Ngươi đề nghị, ta tán thành, đương nhiên là cùng quyết định…”
“…”
“Ngươi, ngươi vẫn nghe?”
“Chỉ là cái tai nghe vô dụng.”
“…” Tý thì quên Isfel tính tình gia trưởng. Thạch Phi Hiệp nói: “Ta chạy mệt quá… Ngươi kể chuyện, nâng, nâng cao tinh thần được không?” Dọc hai bên đường đều là đá núi trụi lủi, càng chạy càng thấy mệt.
Ghim cài không thấy động tĩnh gì nữa.
Thạch Phi Hiệp tự kiểm điểm, bảo một thiên sứ vì tội thờ ơ mà sa đọa kể chuyện, yêu cầu nghe có vẻ rất cao? Hắn cắn môi, nhéo đùi mình cái, đúng là hữu hiệu. Mí mắt của hắn cuối cùng cũng mở ra được một tý.
Qua một hồi lâu, đúng lúc hắn nghĩ phải tự nhéo mình thêm cái thứ hai, tiếng Isfel vang lên, “Thỏ và rùa chạy thi?”
…
Thạch Phi Hiệp đã chạy đến váng đầu hoa mắt nửa ngày sau mới hiểu hắn đang nói tên chuyện. Nghĩ mãi mới ra Thỏ và rùa chạy thi, Thạch Phi Hiệp khá là không biết nói gì.
Isfel lại nói: “Không có truyện nào liên quan đến chạy bộ nữa.”
…
“Sao lại không có… Ngươi, ngươi, ngươi có thể kể, kể, kể về Lưu Tường(1), lúc nhỏ ý.”
Đầu bên kia yên lặng.
Lần này Thạch Phi Hiệp đã có kinh nghiệm, hẳn là hắn đang đi tìm sách.
Qua một hồi lâu, Isfel chịu thua hỏi: “Hắn ở trước công nguyên hay sau công nguyên?”
“…”
Đến lúc quái vật đá biến mất khỏi đường nhìn, Thạch Phi Hiệp đã mệt đến nỗi không bò nổi rồi. Raton sức chịu tốt, nhưng chân ngắn, thế nên dù đỡ hắn, nhưng cũng không đỡ hơn bao nhiêu.
Asmar và Locktine Boutini là nhàn nhất, theo gió mà bay, một giọt mồ hôi cũng không có.
Asmar kỳ quái hỏi: “Sao lúc trước ngươi leo hai ba trăm tầng lầu cũng chẳng thở dốc cơ mà?” Hại hắn còn tưởng thể chất nhân loại tương đối trâu bò, khác với truyền thuyết.
“Lúc đó, tình hình đặc biệt.” Khi đó hắn chỉ quan tâm tay trong tay Isfel, nào chú ý đến mấy tầng mấy tầng đâu.
“Đặc biệt thế nào? Bị người sói bắt thì bị xé nát, bị quái vật đá đuổi đến thì bị giẫm chết…” Asmar nói được một nửa, thấy sắc mặt Antonio không tốt, ngượng ngùng ngậm miệng. Dù sao chuyện Nghịch Cửu Hội có rất nhiều thành viên là người sói cũng không phải chuyện gì đáng khoe khoang.
Thạch Phi Hiệp chống tay vào gối thở dốc, nhìn hắn, lại nhìn Antonio, đột nhiên vẫy vẫy tay.
Asmar sửng sốt, quay đầu nhìn Locktine Boutini mặt vẫn sa sầm: “Vương huynh, ngươi thấy đó, hắn gọi ta qua, không phải ta tự tìm qua.”
“Liên quan gì đến ta!” Locktine Boutini lạnh lùng bỏ đi, có điều người thì đi, nhưng mắt vẫn lơ đãng vẫn hướng về một phương.
Asmar ngơ ngác đi tới, hỏi: “Chuyện gì thế?”
Thạch Phi Hiệp nhíu mày, “Ngươi to mồm thế làm gì?”
“Tránh bị nghi ngờ.”
“Beckham? Ta là Owen đó.” (2) Thạch Phi Hiệp kéo hắn qua một bên, nhỏ giọng nói: “Ngươi không muốn ở cùng Antonio sao?”
Người Asmar thẳng đơ, tiếng còn nhỏ hơn tiếng hắn, “Ai nói thế!”
“Thế sao ngươi cứ đối chọi với hắn thế?” Thế đâu giống người trong lòng? Rõ ràng là thù địch.
Asmar cười gượng: “Sai lầm sai lầm.”
“Còn nữa, “hắn” của ngươi là ai thế?” Thám hiểm rất khổ cực, nếu không có dưa chuột giải khát thì chả còn gì gọi là thú vị.
Asmar vờ ngắm cảnh quan.
Thạch Phi Hiệp ngơ ngác: “Không phải ngươi vẫn muốn ta giúp ngươi theo đuổi Antonio?”
“Giúp ta theo đuổi Antonio thì liên quan gì đến chuyện này?”
“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”
Asmar nghi ngờ nhìn hắn, “Không phải ngươi bảo không giúp sao?”
Lúc đó ta nào biết ngươi trồng được quả dưa to thế. Đương nhiên lời này Thạch Phi Hiệp sẽ không nói ra miệng, “Khi đó quen biết gì mấy đâu. Giờ khác rồi, chúng ta coi như… cùng chung hoạn nạn, chuyện nhỏ ấy đương nhiên có thể giúp đỡ.”
“Có thể giúp đỡ?”
“Đương nhiên, đến bây giờ ta chưa từng gặp chuyện gì ta không giúp được.” Thạch Phi Hiệp vỗ ngực.
Asmar dao động.
Thạch Phi Hiệp tiếp tục tô màu lý lịch bản thân, “Biết khi xưa Gin và Hughes suýt chia tay chứ? Biết ai giúp họ tái hợp không?” Hắn dùng ngón tay gần như chọc thẳng vào mình.
“…”
“Dea và Omedeto… bệ hạ, chuyện này hẳn ta không cần quảng cáo.”
Asmar nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, “Ngươi thực sự giúp ta?”
Thạch Phi Hiệp ôm vai hắn nói: “Đã là huynh đệ, đương nhiên phải giúp rồi.”
Asmar vừa định mở miệng, Locktine Boutini bên kia đã phóng khí lạnh qua, “Không đi hả? Đợi quái vật đá đến tiếp tục chạy thi sao?”
Antonio nói: “Phía trước là ngoại thành thành Thủy Tinh. Không dễ vào được.”
Asmar len lén liếc Locktine Boutini, nói: “Trước đây vương huynh không có giấy thông hành vẫn đi vào được đó thôi?”
Hắn vừa dứt lời, ánh mắt mọi người nhất tề tập trung trên người Locktine Boutini.
Có điều tên này chỉ lo khoanh tay ngẩng đầu, bộ dáng rõ rành rành anh đây lười nói.
Asmar dùng khuỷu tay chọc Thạch Phi Hiệp.
Thạch Phi Hiệp lắc đầu nguầy nguậy.
Asmar khuyên nhủ: “Thời gian có thể hi sinh nhan sắc không dài, phải biết quý trọng.”
Thạch Phi Hiệp dao động.
Ghim cài áo đột nhiên vang lên tiếng Isfel, có điều hẳn nhiên lần này nó nhằm vào Locktine Boutini, “Ngươi hẳn vẫn nhớ lý do ngươi thuyết phục ta đồng ý cho ngươi đi chứ?”
——————————-
(1) Vận động viên điền kinh Lưu Tường của Trung Quốc.
(2) Từ “Tị hiềm” mà Asmar dùng câu trên phát âm giống phiên âm của tên Beckham. Vị này hẳn ai cũng biết là ai. Còn về cầu thủ Owen, ở đây chính là Micheal Owen.