Beta: Tsuki813
Locktine Boutini dộng cửa, “Không phải ngươi rơi xuống đó thật rồi đấy chứ?”
“Không phải.” Thạch Phi Hiệp uể oải trả lời.
Ngoài cửa không có động tĩnh gì.
Thạch Phi Hiệp nhìn ghim cài, không biết vì sao, đột nhiên thấy chột dạ. Thật ra việc này chẳng liên quan gì đến hắn, hắn là người bị hại mà, nhưng sự im lặng của Isfel cứ khiến đầu hắn càng rũ càng thấp.
“Trời lạnh, đi ngủ sớm đi.” Isfel cuối cùng cũng nói ra một câu.
Thạch Phi Hiệp như trút được gánh nặng, nhảy xuống khỏi bồn cầu, đè nút xả, rồi vờ vịt rửa tay, sau đó mới chậm rãi mò ra ngoài.
Locktine Boutini tựa ở đầu giường.
Đèn ngủ nằm ở vị trí phía trên bàn trà giữa hai chiếc giường, chụp đèn là một khối hình trụ trang trí những dây leo. Ánh sáng từ bên dưới chụp đèn tỏa ra, chỉ có thể soi sáng cho cái cằm của hắn, bộ phận từ môi trở lên nằm trong bóng đen mịt mù, âm u không thấy đáy.
Thạch Phi Hiệp không dám quấy rầy, lặng lẽ đi đến cuối giường, trèo lên, kéo chăn, ngả đầu nằm ngủ.
“Cứ thế mà ngủ?” Locktine Boutini bình tĩnh hỏi.
Thạch Phi Hiệp trợn mắt, ngẫm nghĩ, rồi cười làm lành: “Chúc ngủ ngon.” Hình như nhà vương tử thế gia thường rất lắm quy củ, lễ tiết lễ nghi rất quan trọng.
Locktine Boutini nói: “Còn gì nữa không?”
…Gì nữa?
Chẳng lẽ phải hôn chúc ngủ ngon? Nếu là thế, thì Thạch Phi Hiệp lo rồi nha. Nếu là bình thường, cứ nhắm mắt lại, hôn một cái lên khuôn mặt xinh đẹp kia là xong, đâu có mất miếng thịt nào. Nhưng mà bây giờ đầu bên kia ghim cài còn có Isfel. Tuy đó là lễ nghi lễ tiết, nhưng lỡ lễ nghi của đọa thiên sứ không giống tinh linh thì sao? Hắn liệu có nghĩ mình trời sinh lăng nhăng, thích hái hoa ngắt cỏ?
Vì bi kịch nhàm chán phim truyền hình sến súa dùng nát, nam nữ chính không cẩn thận để người kia thấy mình “hồng hạnh xuất tường1“, hắn quyết định sống chết gì cũng phải bảo vệ trinh tiết cái miệng của mình. “Ta mệt rồi, có gì để mai nói đi.”
“Ngươi xác định ngày mai có thể hả?”
Đương nhiên là không. Thạch Phi Hiệp rất uyển chuyển nói: “Chuyện ngày mai để ngày mai đi.”
“Không phải chuyện ngày mai.”
…
Đại ca, sao ngươi lại cố chấp quá vậy? Thích thạch2 thì lấy thạch rau câu ra ăn, vị việt quất được không? Bạn gái cũ của hắn từng thuyết phục hắn ăn thử thạch việt quất một lần, cái vị đó đến nay hắn vẫn không thể quên được nha.
Locktine Boutini nghiêng đầu nói: “Con người chỉ có kỳ hạn một năm trên Con Thuyền Noah, sau một năm này, ngươi tính làm thế nào?”
Thạch Phi Hiệp suy nghĩ hết cả buổi cũng không thể ngờ hắn lại hỏi tới chuyện này. Có điều, chuyện đó có nhất thiết phải bàn bây giờ không? Trời tối như thế, người mỏi như thế, xét thế nào cũng thấy ngủ quan trọng hơn. “Không phải là những một năm sao?”
Locktine Boutini nói: “Cũng hơn nửa năm rồi đó.”
“Đâu nào, mới hơn nửa năm có chút.” Hắn là người rất là rõ ràng đó.
Locktine Boutini quay đầu, vờ như lơ đãng nhìn chằm chằm vào cửa, ngữ khí lạnh nhạt: “Quan hệ thông gia giữa các giới là chuyện rất bình thường. Dù một năm qua đi, cũng không nhất định phải trở về.”
…
Nếu trong tay hắn có cái búa, nhất định sẽ tự đập vào đùi mình một cái.
Lời hắn vừa nói, không phải cầu hôn đó chứ?
Thạch Phi Hiệp há hốc mồm, hắn sống hai mươi mấy năm nay, lần đầu tiên được cầu hôn, hơn nữa hình như, đối phương là nam, còn là tinh linh, hơn nữa còn là vương tử của tinh linh!
Locktine Boutini nói tiếp: “Ở nhân loại ngươi có địa vị gì?”
…
Vấn đề này hỏi ra thật khiến người ta chua xót cõi lòng.
Thạch Phi Hiệp nhớ đến Isfel, Antonio, Hughes, Gin từng người đều có địa vị hiển hách ở mỗi giới, nội tâm lập tức bị thủy triều tự ti tràn ngập.
“Hừm?” Locktine Boutini thấy hắn mãi không đáp, lại truy hỏi.
Thạch Phi Hiệp dựng thẳng người dậy, “Là người chủ xã hội!”
Locktine Boutini cau mày nói: “Kẻ thống trị ư?” Hắn không hiểu về nhân loại như Isfel hay đám người Gin, nên bây giờ không khỏi sinh ra chút hiểu lầm.
“Không phải kẻ thống trị. Có điều những kẻ thống trị đều là là… đầy tớ của ta.” Vì nhân dân phục vụ mà.
Locktine Boutini thầm giật mình. Theo hành vi cử chỉ của Thạch Phi Hiệp, hắn vẫn cho rằng xuất thân của người này không tốt lắm, thế nên khả năng dụ dỗ có thể lớn hơn một chút. Nhưng nếu hắn ở Nhân Giới có địa vị rất cao, cách này không thể dùng nữa rồi. Hắn ngẫm nghĩ, không từ bỏ ý định tiếp tục nói: “Thật ra, làm vương phi ở Tinh Linh Giới cũng rất tốt.”
…
Thạch Phi Hiệp thiếu chút nữa sặc chết vì nước miếng của chính mình.
Vương phi?
Thế mà cũng nghĩ ra được.
Tuy trước kia ngồi xem thời sự ở Nhân Giới, hắn cũng có mộng được vào nhà thế gia, nhưng lúc đó hắn đều mơ làm phò mã cưới công chứa, chứ không phải gả cho vương tử nào đó làm vương phi. Có điều…
Nếu vương tử là Isfel, đây không phải là chuyện không thể cân nhắc.
Thạch Phi Hiệp sờ cằm.
“Thấy thế nào?” Locktine Boutini thúc giục.
“Cân nhắc đã…”
Locktine Boutini vốn không ôm mấy hi vọng, nghe hắn nói thế, thầm thở phào một hơi, vui vẻ lên mấy phần, “Vậy ngươi cứ tiếp tục nghĩ. Ta ngủ.”
…
Đợi đến khi Thạch Phi Hiệp phát hiện mình vừa nói cái gì thì đã muộn mất rồi. Lời nói ra như bát nước đã hắt đi, không hớt lại được.
Hắn nhìn Locktine Boutini thảnh thơi nằm xuống, lại nhìn ghim cài yên ắng không động tĩnh trước ngực, cả ý tự đâm vào tim một phát cũng có. Không thể nào ngờ được, hắn phòng ngàn phòng vạn, lại không phòng được chính cái mồm của mình.
Hắn chân thành cầu nguyện Isfel ngủ rồi, không nghe được cuộc đối thoại vừa rồi. Hắn càng chân thành cầu nguyện, Locktine Boutini ngủ một giấc dậy mất trí nhớ.
Isfel đúng là đã nằm trên giường, nhưng không hề ngủ. Thế nên những lời của họ vào tai hắn không xót chữ nào.
Lúc nghe Locktine Boutini nhắc đến chuyện một năm sau, trái tim hắn không hiểu sao lại nảy lên, trong cơ thể xuất hiện thứ cảm xúc cùng loại với khó chịu. Hắn chưa từng khó chịu, kể cả khi chứng kiến đồng bạn của mình chết cũng chưa từng, khi bị giáng thành đọa thiên sứ cũng không có, thậm chí mười mấy vạn năm bó buộc nơi Con Thuyền Noah cũng chưa từng. Nhưng thần kỳ thay, nghe Locktine Boutini nhắc đến việc Thạch Phi Hiệp một năm sau sẽ đi đâu, nghe Thạch Phi Hiệp nói sẽ cân nhắc lời đề nghị của Locktine Boutini, hắn lại có cảm xúc.
Sự dao động này, hắn đã từng thấy trên mặt rất nhiều người, kể cả Micheal. Khi Lucifer trở thành đọa thiên sứ, hắn tinh tường nhận rõ Micheal không thể khống chế. Nhưng hắn chưa từng nghĩ thứ cảm xúc đó sẽ xuất hiện với mình. Không, thậm chí hắn còn chưa từng bận tâm nghĩ tới cảm xúc nào.
Ngoài cửa sổ vẫn đen thẳm một màu.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy hư không và tịch liêu ẩn giấu trong tấm màn đen.
Một tối đó, Locktine Boutini và Thạch Phi Hiệp đều ngủ không an giấc
Thạch Phi Hiệp sầu não mình lỡ lời, lại biết rõ Locktine Boutini đang nằm ngay bên cạnh, cảm giác cứ là lạ.
Locktine Boutini lại đang vui sướng. Hắn có nghe được tiếng trở mình liên tục từ giường kế bên, hẳn là Thạch Phi Hiệp đang rất trăn trở vì đề xuất mình vừa đưa, lòng vui sướng của hắn thêm nở rộng.
Ngủ không ngon nên đến sáng ngày hôm sau, lúc Asmar tìm đến lắm lời, gặp liền lúc bốn con mắt xưng vù chiếu rọi, một vô cùng phấn chấn, một mệt mỏi bần thần không thấy đâu là phấn chấn.
“Nhị vương huynh.” Asmar khiếp sợ hỏi, “Đêm qua, anh không làm gì đó chứ?” Hi vọng không phải chuyện như hắn tưởng tượng, nếu không thì hắn đành xin lỗi Thạch Phi Hiệp thôi.
Locktine Boutini cong khóe miệng rồi tự kéo nó xuống một cách nhanh chóng, cao giọng hỏi ngược lại: “Làm gì là làm cái gì? Mới sáng sớm mày mò sang đây tính làm gì?”
Cái vẻ này y như thể là giấu đầu hở đuôi, khiến Asmar chẳng khác nào như đã đền gần chân tướng. Hắn nhìn Thạch Phi Hiệp thẫn thờ đi vào toilet, lập tức hấp tấp theo sau, sau đó trở tay đóng cửa, nghiêm mặt nói: “Nhị vương huynh… tối hôm qua không làm gì đó chứ?”
Thạch Phi Hiệp u oán lườm hắn một cái. Ánh mắt ấy, sầu não ấy, động tác ấy, chẳng khác nào sau khi bị cưỡng muốn nói mà không thể nói, không thể nói là không cam lòng.
Asmar thở dài: “Ta thật không ngờ nhị vương huynh lại xúc động như vậy.”
Thạch Phi Hiệp mắt sáng ngời, “Hay là ngươi đi khuyên hắn đi?”
“A?” Không phải gạo đã nấu thành cơm, ván đã đóng nên thuyền rồi sao? Asmar bối rối nhìn hắn. Chẳng lẽ, ngày hôm qua người ở phía trên không phải nhị vương huynh?! Nhị vương huynh mới là bên chịu thiệt? Thảo nào trông Thạch Phi Hiệp uể oải bải hoải, nhưng không đến nỗi phát điên. Mà nhìn dáng đi của hắn cũng không giống vẻ yếu đuối tàn tạ sau đại chiến.
Thạch Phi Hiệp thấy hắn cả buổi không nói năng câu nào, sốt ruột thúc giục: “Ngươi nói giúp ta đi, tự mình nói thế nào cũng không hay cho lắm.”
Vốn là Asmar có chút thương hại thằng này, ngầm trách Locktine Boutini. Nhưng nghe cái giọng không muốn chịu trách nhiệm kia, lửa lòng tức tốc chạy toán loạn. Hắn và Locktine Boutini dù quan hệ bê bết đến đâu vẫn là anh em ruột. Như lúc đó Locktine Boutini chưa từng chào đón hắn, nhưng lại liều mạng giúp hắn trốn thoát vậy. Bây giờ Locktine Boutini bị người ta ăn sạch còn chưa tính, lại còn dám không chịu trách nhiệm!
Asmar lạnh mặt nói: “Ngươi còn có mặt mũi mà già mồm, còn già mồm hả!”
…
Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp Asmar, Thạch Phi Hiệp thấy hắn có vẻ đứng đắn.
Hắn ngây người hồi lâu rồi mới nói: “Ta chỉ nói sẽ cân nhắc một chút…”
Ăn xong rồi quệt mỏ làm một câu “cân nhắc một chút”?! Asmar đã tức đến nỗi tóc gáy dựng ngược, “Thế sao lúc đó không nghĩ cho rõ ràng đi?!”
“Lúc ấy đột nhiên thất thần…”
“Chuyện như thế sao có thể thất thần!”
“Ta cũng không biết. Hắn nói xong, ta mới giật mình tỉnh….”
“Tỉnh tỉnh tỉnh, tỉnh cái đầu ngươi á!”
“…” Thạch Phi Hiệp bị tiếng hét của hắn làm choáng váng, nửa ngày sau mới nói: “Hôm nay ngươi thật dũng cảm đó nha.”
Asmar tức giận siết chặt tay: “Thạch Phi Hiệp, ta vốn cho rằng ngươi chỉ có hơi xảo trá, âm hiểm một chút thôi, còn bản chất bên trong vẫn có phần tốt đẹp, thấu đạt nguyên tắc, có gan đảm đương, nhưng không ngờ, ta nhìn lầm người rồi!”
Hắn nói xong, lạnh lùng hất cằm lên, mở cửa, đang tính bước ra ngoài thì nhìn thấy Locktine Boutini im lìm đứng ngay ở chốn ra vào, ánh mắt xuyên qua vai Asmar lẳng lặng nhìn Thạch Phi Hiệp. Đương nhiên, tiếng gào thét ban nãy của Asmar đủ để cho cả ba người san sẻ.
Bàn tay cầm bàn chải đánh răng của Thạch Phi Hiệp run lên khe khẽ.
Asmar lòng đầy căm phẫn kéo Locktine Boutini qua một bên, “Nhị vương huynh, đi, bên phòng của ta cũng có toilet, cũng có thể đánh răng!”
Thạch Phi Hiệp ngơ ngác nhìn hai người đi như gió cuốn, lại nhìn những cánh cửa ngổn ngang nghiêng ngả dưới chân, vô thức đánh răng, đánh được một nửa, hắn nhìn chằm chằm vào cái mặt đần thối trong gương của mình, nhổ bọt ra mà lẩm bẩm: “Chỉ nói cân nhắc, có nói đồng ý đâu, cự tuyệt cũng là bình thường mà. Có đáng kích động vậy không?”
Hắn lại chà tiếp hai cái, rồi lại dừng lại, “Chẳng lẽ đến tuổi mãn kinh rồi?”
———
Hôm trước đọc báo thấy bảo đàn ông cũng có giai đoạn giống mãn kinh:))
(1) Hồng Hạnh xuất tường: Một điển cổ, ý chỉ người con gái phản bội sau lưng chồng. Xưa kia có một thiếu phụ nọ không thể chịu nổi nỗi cô đơn khi chồng đi vắng, đêm đêm, nàng trèo tường (xuất tường) ra ngoài tìm tình nhân. Kể cả khi người chồng trở về, người phụ nữ này vẫn lén trèo tường ra ngoài. Trèo đến khi 80 tuổi không thể trèo được nữa thì mới thôi. Lúc này có ý hối lỗi, bà mới thú nhận hết với chồng. Người chồng chỉ cười ha hả, còn nói là hồng hạnh xuất tường. Điển có nội dung chính là như thế, các bạn có thể google để tìm hiểu kỹ hơn.
(2) 亲亲 [Thân thân]: Mình tra thân thân chán chê mê mỏi, thấy ra hai kết quả khả quan nhất, một là thạch rau câu các loại, hai là kem sữa dưỡng da các loại. Vì Thạch Phi Hiệp nếm nó, nên hẳn đó là thạch.