• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tsuki813

Beta: Hiên

Thộn mặt nhìn đám hoa văn mỏng manh trên cánh cửa mất ba giây xong, Thạch Phi Hiệp mới lại thở ra được một hơi.

Lucifer, Micheal...

Họ là thần thoại của thần thoại, không ngờ lại có ngày hắn được tận mắt nhìn thấy — tuy rằng chỉ nhìn thấy hai luồng sáng, nhưng này nó cũng là ánh sáng của thần thoại nha.

Thạch Phi Hiệp mang lòng kính sợ đó theo xuống lầu.

Đi đến đại sảnh, hắn thấy Lanca đang khoanh tay đứng đó. Vẻ ngoài của hắn đã thay đổi hẳn. Mái tóc dài đến thắt lưng được một sợi dây vàng cột lại thành một lọn, mềm mại buông xuống trường bào tím sẫm thêu hoa văn vàng. Dây thắt lưng được gắn những viên rubi lớn nhỏ không đồng nhất nối liền phát sáng rực rỡ dưới ánh đèn. So với lúc ban đầu thanh thoát hơn nhiều, cũng sang trọng hơn nhiều.

Giống như đã tia được hắn đến gần, Lanca chậm rãi xoay người lại, ảo não nhìn hắn, “Ta lạc đường.”

Có lẽ do Gin từng nói hắn đối với Hughes có tình cảm khác thường, Thạch Phi Hiệp đột nhiên cảm thấy hắn nhìn thuận mắt hơn hẳn. ” Ngươi muốn đi đâu?”

“Phòng bếp.” Khuôn mặt nhã nhặn của hắn hiện lên nụ cười khiêm tốn, “Ta muốn tự tay làm vài món.”

“Ầy, ngươi chắc là không cần tìm Asmar trước chứ, tiểu Tinh Linh vương tử sẽ trị bệnh cho ngươi đó?” Tuy rằng trên theo lý thuyết chứng Trăng Điên không lây, nhưng việc loại bệnh này xuất hiện trên người trong suốt vốn đã vượt qua phạm vi có thể giải thích bằng lý thuyết. Giờ có mà trời mới biết biết cái bệnh này có thể biến thành bệnh truyền nhiễm hay không.

Chỉ cần nghĩ đến việc nhà bếp lại tăng thêm thành viên hội những sinh vật mắc chứng Trăng Điên, Thạch Phi Hiệp đã rầu càng thêm sầu.

Lanca lại cười: “Ngươi đang lo lắng bệnh trên người ta sẽ lây sao?”

“Đúng là đang.” Thạch Phi Hiệp thực thà đáp.

Lanca hơi ngạc nhiên, lại nở nụ cười nói: “Ngươi yên tâm, sẽ không lây bệnh đâu.”

“Tin này từ miệng bệnh nhân nói ra, có phải là nghe rất không thuyết phục?”

“Ta không phải bệnh nhân.”

“.....” Tự tôn của người bệnh sao lúc nào cũng luôn biểu hiện thành giấu bệnh sợ thầy chứ? Thạch Phi Hiệp lắc đầu thở dài.

Lanca nói: “Kỳ thật, ta không mắc chứng Trăng Điên.”

Bánh răng trong đầu Thạch Phi Hiệp lách tách chạy, “.... Tức là, ngươi mượn cớ bị bệnh chạy đến chỗ này chơi?”

Lanca mỉm cười nói: “Không được sao?”

“.... Đương nhiên là được.” Chỉ thắc mắc không hiểu chức thái tử là thuộc về cán bộ nhà nước hay tư nhân đây?

“Nếu thế, bây giờ ngươi có thể dẫn ta đến nhà bếp được không?”

Thạch Phi Hiệp mỉm cười khom lưng nói: “Mời bên này.”

Lúc này còn chưa tới giờ ăn cơm, nhà ăn vắng vẻ không bóng người.

Độc chỉ có những tiếng băm băm chặt chặt từ trong bếp vọng ra.

Thạch Phi Hiệp nói: “Nơi đó là khu vực điều hành của đầu bếp trưởng nhà chúng ta, nếu ngài không ngại, xin cho phép ta cùng hắn nói đôi lời.”

Lanca dừng bước vuốt cằm: “Đương nhiên rồi.”

Thạch Phi Hiệp đi vào phòng bếp, dõng dạc nói với Antonio đang ra sức chà nồi: “Có khách muốn mượn nhà bếp.”

Antonio không thèm ngẩng đầu lên: “Không cho.”

“Hắn là thái tử Nguyên Thù giới.”

Antonio tay chà nồi hơi chút ngừng lại, “Không cho.”

“Hắn còn là anh họ Hughes.”

Antonio quay đầu nhìn hắn, “Ngươi nghĩ ta nên cho mượn?”

Thạch Phi Hiệp nhún vai, “Ngươi từng nói, phòng bếp là lãnh địa của ngươi, chuyện này không phải phạm vi ta có thể nhúng tay vào. Ta chỉ là đem những thông tin ta biết truyền đạt cho ngươi, còn quyền quyết định, vẫn luôn thuộc về ngươi.”

Antonio ngẫm nghĩ nói: “Hắn định nấu cái gì hả?”

“A....” Thạch Phi Hiệp vỗ hai tay vào nhau, “Đó là một câu hỏi hay. Ngươi chờ chút.”

Hắn vội vàng ra khỏi phòng bếp, nói với Lanca đang nhàn nhã thơ thẩn: “Nếu ngài không ngại, có thể nào cho ta biết, ngài chuẩn bị làm món gì? Để chúng ta có thể có chuẩn bị.”

“Bò bít-tết chocolate chanh.” Đôi mắt Lanca vô tình thoát ra tia nhìn ấm áp, “món Hughes thích ăn nhất.”

......

Bò bít-tết, chocolate, chanh?

Chang cùng bò bít-tết tương thân tương ái hắn có thể hiểu được, nhưng chocolate hào hứng xáp vô làm cái gì?

Thạch Phi Hiệp chỉ có thể mỉm cười trước sở thích khá khó hiểu của Hughes, sau đó yên lặng đi vào phòng bếp, “Món hắn định làm là... ”

“Ta nghe rồi.” Antonio lau khô nồi bỏ vào trong ngăn tủ, “Cho hắn vào đi.”

Thạch Phi Hiệp hơi giật mình nói: “Chẳng lẽ bò bit-tết chocolate chanh thật là tên một món ăn nổi tiếng?” Bằng không vì cái gì lại được cho phép dễ thế?

Antonio nói: “Ta chỉ muốn biết cảm nhận của Hughes sau khi ăn xong.”

“.....” Thạch Phi Hiệp nói, “Ta vào kho tìm chanh.” Từ sau khi Dea trở về, Antonio mất đi một người bạn tốt thường hay tìm giúp hoa quả trong kho.

“Không cần.” Antonio phất tay.

“Vì sao?”

“Asmar chốc nữa sẽ mang đến.”

“Chẳng lẽ ngươi hôm nay cũng muốn làm đồ ăn có chanh?” Không nghĩ tên nhóc Asmar này hóa ra cũng thông minh, nhanh như vậy liền bổ sung vị trí thiếu sót rồi.

Antonio lắc đầu nói: “Ta ngại hắn trong này chạy tới chạy lui nhức đầu, nên bảo hắn vào kho hàng lấy mỗi thứ hoa quả một cân mang về đây

Thạch Phi Hiệp nhếch lên ngón cái, “Ngươi điên rồi.” Mỗi loại rau quả hao hao giống nhau cũng đã không dễ dàng gì rồi, hắn cư nhiên còn muốn ước tính trọng lượng.

Antonio liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi cảm thấy ta làm sai?”

“Không. Câu vừa rồi là khen ngợi.” Nói đến đây, hắn đột nhiên nhớ tới cái đêm tràn ngập khuất nhục bị lột sạch đưa vào phòng Isfel, “Kỳ thật ta vẫn muốn hỏi ngươi, ngươi lúc trước làm như thế nào dẫn Isfel rời khỏi phòng?” (Tsu: làm như anh đã bị mần thịt rồi í:”3~)

Antonio nói: “Chuyện đó rất quan trọng sao?”

“Không phải rất quan trọng, chỉ là tò mò.” Nếu là phương pháp tốt, nói không chừng hắn còn có thể tham khảo. Nói sao thì phòng Isfel chỉ có hai màu trắng đen, hoàn toàn không thuận tiện cho bồi dưỡng tình cảm. Nếu có thể đổi thành chỗ lỡn mợn hơn thì sẽ rất hay.

“Ta chỉ là tìm hắn trao đổi chuyện chứng Trăng Điên.”

“Chứng Trăng Điên?” Vì sao gần đây tần suất cái từ này xuất hiện cao quá vậy?

“Ở tộc người sói, chúng ta gọi nó là Cuồng điên chứng. Nhưng ở bên ngoài, bệnh trạng có một chút khác biệt, cho nên lại gọi là chứng Trăng Điên.” Antonio nghĩ hắn không hiểu, giải thích thêm một chút.

“Chứng Trăng Điên có vấn đề gì sao?”

Antonio tức giận nói: “Nó vốn chính là vấn đề.”

“Ách, ý của ta là... loại bệnh này có gì đáng giá để ngươi cùng Isfel thảo luận?”

“Bởi vì nó đang lan rộng.”

Hai chữ lan rộng giống như một loại ma chú, làm cho tâm Thạch Phi Hiệp nhất thời căng thẳng. Vô luận ở nơi nào, vi khuẩn gây bệnh khuếch tán vẫn là chuyện nguy hiểm nhất.

Lanca đột nhiên đứng ở cửa, mỉm cười hỏi: “Các ngươi đưa ra kết luận chưa? Ta có thể vào phòng bếp được không?”

......

Nhìn thấy Lanca và Antonio mỗi người chiếm một góc phòng bếp rửa rửa cọ cọ, cọ cọ rửa rửa, Thạch Phi Hiệp đột nhiên thành kính cầu nguyện chứng Trăng Điên không phải lây bệnh qua đường miệng.

Ở phòng bếp theo dõi mãi cũng theo dõi không ra cái gì. Thạch Phi Hiệp quyết định nhắm mắt làm ngơ. Dù sao trên Con thuyền Noah cũng không nhìn thấy ánh trăng được, nên dù có chứng Trăng Điên, hẳn cũng không phát tác.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng bảo yên tâm thì không thể yên tâm như vậy.

Hắn thở dài đi lên lầu, đúng lúc nhìn thấy Isfel từ phòng họp đi ra, tinh thần uể oải lập tức chấn khởi lên, ba bước thành hai chạy đến nói: “Họp xong rồi sao?”

“Ừ.”

“Tiến hành thế nào? Kết quả ra sao?”

Isfel dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn hắn.

Thạch Phi Hiệp cười trừ nói: “Ý của ta là, nếu ngươi muốn, có thể tìm ta xả hết. Ngươi biết cái miệng con người ta, so với két sắt còn kín hơn. Chỉ cần trên mặt đặt một mật mã, thì trừ chính ngươi ra, người khác đừng hòng lấy được.”

Isfel không nhìn nữa, đi về phía trước.

Ánh mắt Thạch Phi Hiệp nhất thời u ám.

Isfel bước hai bước, quay đầu lại nhìn hắn, “Không đi?”

U ám đột nhiên chuyển thành ánh nắng ban mai, so với ban nãy còn rực rỡ gấp trăm lần! Thạch Phi Hiệp tươi cười sáng lạng, nhích một bước, hí ha hí hửng chạy theo.

Biện pháp tốt nhất kéo gần khoảng cách hai người chính là trao đổi tăng hiểu biết. Thế nên Thạch Phi Hiệp khá là coi trọng những cuộc đối thoại như thế này. Hắn chẳng những lập tức pha ba tách cà phê nâng cao tinh thần, mà còn cầm giấy bút đến để ghi chép.

“Được rồi, ngươi bắt đầu nói đi.” Thạch Phi Hiệp hưng trí bừng bừng chờ hắn bắt đầu bài giảng.

Isfel nói: “Không có kết quả.”

“.....” Bút của Thạch Phi Hiệp chọc thẳng vào tờ giấy, “Rồi sao nữa?”

“Lần sau họp lại tiếp tục thảo luận.”

.....

Thì ra họp không hiệu quả không phải là đặc sản của mình nhân giới.

“Tuy rằng chưa kết quả, nhưng mà lý do họp là thế nào.” Thạch Phi Hiệp nói. Hội nghị có thể khiến cho nhân vật cấp trùm các giới đến dự thính, ít nhất cũng phải là bão cấp năm a.

Isfel nói: “Chứng Trăng Điên khuếch tán.”

Lông mày Thạch Phi Hiệp co giật, “Nhưng mà mới rồi Lanca nói với ta, chứng Trăng Điên của hắn là giả mà. Hắn chẳng qua là đến đây để chơi.”

Isfel nói: “Hắn tháng sau kết hôn.”

“.....” Thạch Phi Hiệp nói, “Tức là hắn đang đào hôn?”

“Hắn không được phép nhập cảnh vào giới khác, cho nên trước khi trở về Nguyên Thù giới, hắn chỉ có thể ở lại Con thuyền Noah.”

Thạch Phi Hiệp nghĩ lại nghĩ: “Ta muốn rối tung lên rồi. Hắn rốt cuộc có bị bệnh hay không vậy?”

“Quan trọng sao?”

“Ầy,” dù sao thì trên Con thuyền Noah nhìn không thấy ánh trăng, chứng Trăng Điên trong này không phát tác được. Còn Lanca ở Nguyên Thù giới muốn nổi điên thế nào, hoàn toàn không liên quan đến hắn. Thế thì hình như cũng không quan trọng cho lắm.” Chỉ là hỏi bừa một chút ý mà, ngươi vừa nói chứng Trăng Điên khuếch tán, vì sao thế?”

“Nguyên nhân có thể là do Nghịch cửu hội.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Ta từ lâu đã muốn hỏi, Nghịch cửu hội đến tột cùng là thuộc loại tổ chức nào? Tổ chức ngầm, tổ chức khủng bố hay đơn thuần là tổ chức xã hội?”

“Nghịch cửu hội tồn tại vào thời kỳ cửu giới chia rẽ.” Isfel dung giọng bình thản khơi lại lịch sử tối tăm, “Trước khi người đứng đầu Cửu giới xuất hiện, ranh giới phân chia của cửu giới vẫn còn rất mơ hồ. Sau khi trải qua vài lần hỗn chiến, thần mới tự mình chia cửu giới ra. Bởi vì Cửu giới ngay từ đầu tồn tại là vì sự chia rẽ đó, nên các bên vốn không có đường nào nối liền cả, ngoại trừ các khe hở không gian tạo thành lúc phân chia.”

Thạch Phi Hiệp ừng ực ừng ực uống xong tách cà phê đầu tiên, sau đó vẽ lên giấy chín quả trứng gà thành một cái vòng tròn.

“Cùng với sự phát triển của chín giới, các giới bắt đầu phát hiện khiếm khuyết của mình và ưu điểm của giới khác, ý tưởng lấy thừa bù thiếu không ngừng phát sinh. Nhưng khe hở không gian vì từ trường các giới va chạm nhau mà theo định kỳ sẽ xảy ra gió lốc, gió lốc uy lực rất lớn, chỉ có người có thực lực mạnh như Seraphim (Thiên sứ sáu cánh) mới có thể an toàn đi qua.”

Thạch Phi Hiệp uống xong tách cà phê thứ hai, trên giấy nhiều hơn vài dấu chéo nho nhỏ.

“Cảm động trước nguyện vọng học tập và giao lưu của các giới, thần sáng tạo ra Chiếc thuyền Noah. Nhưng là lúc đó con người dù cho có Con chuyền Noah làm trạm trung chuyển, cũng không thể du hành qua lại giữa các giới. Vì bảo vệ bọn họ, thần tạm thời đóng cửa thông đạo đi nhân giới, trừ bỏ ngày cá tháng tư hàng năm.”

Tách cà phê thứ ba đã không còn. Thạch Phi Hiệp nhoài người lên bàn trà, cố gắng mở to hai mắt.

“Nhưng giao lưu của cửu giới cũng không thuận lợi như tưởng tượng. So với Tinh Linh dư thừa hoa quả dư thừa, người lùn có thể phát minh chế tạo các loại dụng cụ, địa ngục có quặng mỏ và ma vật, Titan và Nguyên Thừ giới lại phải chờ các giới khác đưa vật tư qua. Nói cách khác rằng mức sống của các giới không giống nhau. Điều này khiến nhiều tộc kém phát triển hơn bất mãn, bởi vì bọn họ cho rằng, điều đó là vì các tộc giàu có và phát triển khác cướp mất hết tài nguyên của họ, bọn họ muốn Con thuyền Noah biến mất, cửu giới bế quan tỏa cảng với nhau. Nghịch cửu hội sinh ra chính vì như vậy.” Hắn dừng lại, có chút bất đắc dĩ nhìn Thạch Phi Hiệp đã ngủ ngon lành.

Chăn mỏng trên giường giống như áng mây, nhẹ nhàng lướt qua, che phủ lên lưng Thạch Phi Hiệp.

Ánh đèn thật dịu dàng, giống như ánh mắt lúc này của Isfel.

Thạch Phi Hiệp bị cái đói lay tỉnh. Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy khi mở mắt là một miếng pizza hải sản siêu bự.

“Tỉnh?” Isfel ngồi đối diện hắn, tư thế giống như hắn thấy trước khi ngủ, ngoại trừ trên tay hơn một quyển sách.

“Mấy giờ rồi?”

“Hai giờ chiều.”

“A…” Thạch Phi Hiệp áy náy cười cười. Bảo làm sao lại đói bụng thế, ngủ qua giờ ăn trưa luôn rồi còn đâu. Mặc dù trước đó đã chuẩn bị tinh thần lẫn võ trang, không ngờ vẫn không tránh khỏi số phận đến giờ nhất định thăng.

Isfel vẫn hết sức chăm chú nhìn vào sách. Nếu không phải trên bàn có tờ giấy bị ép cho nhăn nhúm còn có bức tranh chin cái trứng chim và mấy dấu chéo, hắn gần như đã nghĩ rằng màn Isfel giới thiệu dài dòng dai dẳng về Nghịch cửu hội trước khi ngủ chỉ là nằm mơ.

“Này,” hắn gõ ngón tay xuống bàn trà, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa Isfel và pizza, “Lúc nãy thật ra ta có nghe đó, có điều…”

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa hoảng loạn.

Isfel khẽ nhúc nhích ngón tay.

Cửa mở ra.

Raton mồ hôi đầm đìa đứng ngoài cửa, la lên: “Gin và Lanca điện hạ nhào vô đánh nhau rồi.”

“Cái gì?” Chẳng lẽ Lanca làm đồ ăn quá khó nuốt, khiến Gin ăn đến nổi xung? Thạch Phi Hiệp giật mình đứng lên đi ra ngoài.

Isfel hơi nhíu mi nói: “Từ từ.”

Thạch Phi Hiệp lúc này mới nhớ tới chính mình hình như quên nói tạm biệt, lập tức xoay người cười làm lành, đã thấy hắn chỉ vào pizza nói, “Ăn xong rồi đi.”

“Nhưng mà...”

Isfel lạnh nhạt nói: “Không chết được.”

“…” Chết thì tất nhiên là không chết, nhưng sẽ bỏ lỡ kịch hay nha. Thạch Phi Hiệp vừa thật lực nhét pizza vào miệng, vừa lo lắng nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK