• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hiên

Beta: Tsuki813

Asmar nổi giận đùng đùng kéo Locktine Boutini về phòng mình, vung tay đấm thẳng vào tường một cú.

Antonio từ trong toilet đi ra, nhìn bức tường, lại nhìn Locktine Boutini, “Các ngươi có tiền của Thủy Tinh Thành cả?”

Tự dưng hắn phun một câu như thế, khiến cả Locktine Boutini và Asmar đều sửng sốt.

Asmar là người đầu tiên hoàn hồn, nhưng giọng nói vẫn còn nóng ngùn ngụt, “Không có. Nhưng có Kim tệ.”

“Của Tinh Linh giới?”

“Đúng.”

Antonio nói: “Người của vu tộc lấy Kim tệ của Tinh Linh giới ở đâu ra?”

Asmar đang giận điên người, đối những câu hỏi không đầu không đuôi của hắn chỉ qua quýt cho xong. “Ta không mua bán gì, sao chúng biết ta có Kim tệ của Tinh Linh giới?”

Antonio thản nhiên nói: “Thế bức tường này ai đền?”

Asmar hạ tay xuống, chỗ cũ hiện ra một cái lỗ tròn tròn.

“…”

Antonio dứt lời cũng ăn ý quay lại giường ngồi.

Asmar tức giận cắm đầu xuống giường.

Theo lý mà nói, đáng ra mà nói người phẫn nộ nhất phải là Locktine Boutini, nhưng không biết vì sao, thấy Asmar phản ứng mạnh như thế, lửa giận trong lòng hắn không hiểu sao không cháy lên nổi. “Ngươi đang giận Thạch Phi Hiệp, hay là đang giận chính mình vậy?”

Asmar kinh ngạc tột độ, trong lòng có thứ gì nhộn nhạo không thôi, nhưng lại bị chính hắn đè nén lại. Hắn phẫn nộ bật dậy: “Chẳng lẽ ngươi không hề tức giận chút nào?”

Locktine Boutini mím môi, liếc mắt về phía toilet, “Ở đây có bàn chải đánh răng mới không?”

Asmar: “…”

Thạch Phi Hiệp rửa mặt xong, tỳ cằm vào cửa sổ lặng lẽ ngắm cảnh sắc bên ngoài.

Nguyên Thù giới, Thủy Tinh thành. Nếu là nửa năm trước, đánh chết hắn cũng không tưởng tượng nổi trên đời lại có chốn như vậy, thế mà giờ hắn ngồi đây ngắm cảnh. Đời người đôi khi quả là tấn trò cười.

Cửa mở, Locktine Boutini đi vào.

Thân thể Thạch Phi Hiệp căng thẳng, cẩn thận quay đầu lại.

Sắc mặt của hắn vẫn thế, đôi mắt xanh nổi bật trên làn da trắng, chẳng khác nào vòng khói cuộn trên nền bột.

Locktine Boutini không nhìn hắn, đi thẳng vào toilet, ít lâu sau, bên trong vang ra tiếng soạt soạt soạt.

Thạch Phi Hiệp thấy mình y như phạm nhân sắp bị tử hình. Ruột quặn thắt lại, mắt lấm la lấm lét nhìn ra cửa, đầu chỉ có toàn những suy tưởng vớ vẩn.

Lúc Locktine Boutini từ toilet đi ra, hắn cứ tưởng mình sẽ theo nhịp rung động của cơ đùi người ta văng ra ngoài cửa sổ mất.

Thế nên khi cự ly giữa hai người được Locktine Boutini rút ngắn lại có thể tính bằng bước chân, hai chân của hắn căng tràn ham muốn chạy trốn.

“Đã suy nghĩ kỹ?” Khi khoảng cách còn đúng ba bước, Locktine Boutini cuối cùng cũng dừng lại.

“…” Thạch Phi Hiệp lưng dán tường, tư thế nghiêm, còn thẳng hơn khi tập nghi thức.

“Đã suy nghĩ kỹ?” Hắn hỏi lại một lần.

Nào ở đâu ra kiểu cố hỏi như thế chứ. Thạch Phi Hiệp tin rằng tiếng lòng của mình lúc này không lớn, hơn nữa nếu là tiếng lòng thì tất nhiên không còn ai khác nghe. Hắn ngẫm nghĩ, cắn môi, đau dài không bằng đau ngắn. Asmar hôm nay hành xử cứ như thể hắn đã làm ra chuyện bắt cóc trộm cướp gì, nếu như có một vạn nhất, không chừng thằng nhỏ còn có thể để hắn ngồi bằng vai phải lứa với đám giết người đốt nhà.

“Ừm, đã suy nghĩ kỹ.”

Locktine Boutini yên lặng theo dõi hắn, những cảm xúc trong mắt lắng đọng theo sự im lặng của thời gian, cuối cùng chỉ như mặt hồ không gợn sóng, “Kết luận thế nào?”

Thạch Phi Hiệp cẩn thận tìm từ, cúi đầu hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu, dùng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ nhìn hắn, “Trong suy nghĩ của ta, vương tử Tinh Linh là đại danh từ vô cùng cao quý thanh cao, đến thần thánh cũng không thể xúc phạm. Quỷ hút máu quá lạnh lùng, người trong suốt quá đơn giản, người lùn quá thấp, titan quá cao, người sói quá lắm lông. Bọn họ không thể nào xứng đôi cùng ngài. Còn nhân loại!” Hắn dừng lại, vô cùng đau đớn nói, “Càng không thể miêu tả! Cái danh từ đó chứa hết thảy mọi hèn mọn bỉ ổi vô sỉ! Dù bọn họ có thêm một ngàn năm tiến hóa thì vẫn tuyệt đối không thể có cách nào sánh đôi với huyết thống tinh linh cao quý! Thế nên ngài hàng ngàn hàng vạn lần không nên lẫn lộn với kẻ thấp kém hơn ngài, hàng ngàn hàng vạn lần không nên ôm ấp tình cảm với loại ăn hại như thế! Thậm chí cái ý tưởng ấy còn không nên tồn tại. Vì như thế sẽ làm bẩn huyết thống cao quý của ngài, dung mạo tuyệt thế của ngài, năng lực siêu cường của ngài, tương lai rạng ngời của ngài!”

Hắn trầm bổng du dương, nước miếng tung bay, Locktine Boutini vẫn giữ nguyên bản mặt thờ ơ lãnh cảm.

Thạch Phi Hiệp bắt đầu thấy không ổn, ngượng nghịu ngậm mỏ.

“Đọa thiên sứ thì sao?”

“A?”

Locktine Boutini rành rọt từng chữ: “Ngươi lúc nãy đã đem tất cả các chủng tộc trên Con Thuyền Noah ra đánh giá rồi. Nhưng còn thiếu đọa thiên sứ?”

Con ngươi Thạch Phi Hiệp đảo quanh. Chẳng lẽ… mục tiêu của Locktine Boutini thay đổi, muốn tính chuyện với đọa thiên sứ? Hắn 囧 nha. Theo đuổi ai không theo đuổi lại đuổi tình địch, quá trình tiến hóa của Locktine Boutini thế có hơi quá nhanh không? Tuy là huyết thống tinh linh cao quý, nhưng không cao đến ngưỡng ấy đâu.

Máu dồn lên não, suy nghĩ của hắn từ làm cách nào uyển chuyển cự tuyệt người theo đuổi quay ngoắt một trăm tám mươi độ sang làm cách nào tiêu diệt tình địch triệt để.

“Đọa thiên sứ thì sao?” Locktine Boutini lại hỏi, cố chấp như một thằng nhóc.

Thạch Phi Hiệp cúi đầu xuống, tránh đi ánh mắt lơ đãng lộ vẻ tổn thương của hắn, nhẹ nhàng trút ra: “Nếu là đọa thiên sứ, đương nhiên không thể so với ngài.” Hắn chỉ nói là không thể so, không nói ai cao ai thấp. Nếu người ta hiểu lầm thì hắn cũng chịu nha. Thạch Phi Hiệp suy nghĩ rất là vô trách nhiệm.

Ánh mắt Locktine Boutini đột nhiên trở nên sắc bén.

Thạch Phi Hiệp thầm nghĩ, nếu giữa bọn họ bây giờ mà tồn tại một cái cửa, thì cửa đã có mắt rồi. Nhưng mà may mắn một điều là, da mặt hắn còn dày hơn ván cửa, nên sắc thế nào thì sắc, hắn vẫn nguyên lành cành đào – nếu trừ đi hai gò má hơi bị nóng.

Locktine Boutini đột nhiên dứt khoát quay lưng đi ra ngoài, cả gió cũng không theo kịp.

Thạch Phi Hiệp ngẩng đầu nhìn bóng lưng hắn, trí nhớ đột nhiên hiện lên hình ảnh Omedeto quay lưng bước đi. Thật giống quá, mà sao chỉ có một buổi sáng này, bóng dáng hắn trở nên cao lớn thế…

“Không thể so sánh đọa thiên sứ và tinh linh?”

Cửa vừa đóng, giọng nói thanh lạnh của Isfel vang lên từ ghim cài áo.

Thân thể Thạch Phi Hiệp cứng đơ, vội vàng giải thích: “Ý ta là, đọa thiên sứ có thể giương cánh bay cao, tinh linh chỉ có thể dùng hai chân mà thôi, đương nhiên không thể so sánh.” Hắn ngưng lại một chút, “Thật ra, ban nãy ta nói thế là để an ủi hắn đấy. Ngươi phải biết hắn bây giờ… hừm, khá là mỏng manh.”

“À.” Isfel lạnh nhạt đáp một tiếng.

Tim Thạch Phi Hiệp đập thịch một cái, cái tiếng À này là cao hứng hay mất hứng đây?

“Thế người như thế nào thì có thể xứng đôi với đọa thiên sứ?”

Thạch Phi Hiệp không cần nghĩ ngợi trả lời: “Càng hèn mọn bỉ ổi vô sỉ càng tốt!”

Đây là một bữa sáng rất nặng nề.

Thạch Phi Hiệp lặng lẽ tiến đánh món bò bít tết trên bàn. Thật lòng mà nói, mới sáng sớm đã ăn thịt, văn hóa ẩm thực của Vu tộc xem chừng không được lành mạnh cho lắm.

Trước mắt Asmar và Locktine Boutini là hai quả táo.

Thế nên trong khi mọi người cắt thịt bò, hai người bọn họ cắt táo.

Geikie tận trách đứng đằng sau, cẩn thận lấy tư thế dùng cơm của mọi người và tốc độ thức ăn biến mất để phán đoán độ hài lòng của họ.

Hiển nhiên, hai vị đang ăn táo đều không hài lòng cho lắm, vì quả táo trên đĩa của họ so với món thịt bằm hôm qua trông không có khác biệt bao lăm.

“Không hợp khẩu vị hai vị?” Hắn không nhịn được nữa tiến lên dò hỏi.

Locktine Boutini không ngẩng đầu, chỉ thả con dao trong tay xuống, cầm lấy thìa, “Ta thích múc ăn.”

“…” Geikie quay đầu nhìn Asmar.

Asmar cũng đặt dao xuống, “Có ống hút không?”

“…” Vu tộc quả là có rất nhiều tập tục không muốn để người ngoài biết đây. Đấy là ý nghĩ duy nhất tồn tại trong đầu Geikie lúc bận rộn đi tìm ống hút.

Bữa sáng cuối cùng cũng chấm dứt.

Jesse cầm khăn ăn từ tốn chấm khóe miệng, con mắt êm ái quét qua một lượt.

Cái mông nhấp nhổm của Thạch Phi Hiệp yên vị trở lại trên ghế.

“Ngày mai hoàng cung tổ chức vũ hội, do chúng ta là đại biểu đầu tiên đến trình diện, nên Giới chủ đặc biệt mời chúng ta tham gia.”



Vũ hội?

Thạch Phi Hiệp 囧. Từ nhỏ đến lớn đến rìa sàn nhảy hắn còn không đụng chân tới. Trong quán bar đương nhiên có sàn nhảy, nhưng nơi đó ra vào tùy thích, không cần hắn lo. Thế nên bảo hắn khiêu vũ, chi bằng bảo hắn đi tập nghi thức đội cho rồi.

Jesse nói xong, đứng lên.

Đám người Thạch Phi Hiệp đành phải đứng lên theo, từng người từng người nối đuôi như xiên táo trở lại phòng.

Đóng cửa lại, tiểu đoàn đội bọn họ lập tức tổ chức tiểu hội nghị.

Có điều thực sự đặt cả tinh thần và thể xác vào hội nghị chỉ có Antonio. Ở chỗ này, có mỗi hắn là chân chân chính chính, toàn tâm toàn ý lo lắng cho an nguy của Gin và Hughes.

Thạch Phi Hiệp tham gia hành động cứu viện lần này rồi mới biết, đừng thấy Antonio ở trên Con Thuyền Noah không tỏ vẻ nổi trội suốt ngày cắm đầu vào bếp mà lầm, thực ra hắn cực kỳ được đồng nghiệp yêu mến.

“Đây là một cơ hội tốt.” Trong mắt Antonio cháy lên hai ngọn lửa, “Chúng ta thừa lúc các tộc khác còn chưa kịp đến, đánh nhanh thắng nhanh cứu Gin và Hughes ra.

Lời hắn rơi xuống, lâu sau vẫn không có tiếng đáp lại.

Asmar nghiêng người tựa vào khung cửa nhà vệ sinh, vô tình nhìn xuống giầy Thạch Phi Hiệp, không biết tâm hồn đang bay bổng chốn nào.

Thạch Phi Hiệp bị hắn soi cho phát sợ, chân lén lút di di, ánh mắt Asmar lập tức theo sau như hình với bóng. Cái kiểu theo đuổi ấy hoàn toàn là vô ý thức.

Thạch Phi Hiệp nghi ngờ, lại di chuyển. Ánh mắt kia vẫn theo sát giày hắn.

Thạch Phi Hiệp hết hy vọng. Xem chừng Asmar đã lên cơn ngớ ngẩn, có điều không hiểu sao ở đây có bao nhiêu thứ, hắn rốt cuộc vừa ý cái giày của mình ở điểm nào?

Hắn thở dài, thấy cái bóng đổ trên mặt đất hòa với bóng mình, mới đột ngột phản ứng, lúc nãy di chuyển không để ý hoàn cảnh, không cẩn thận chạy qua bên cạnh Locktine Boutini rồi, khoảng cách hai người chỉ còn có nắm tay mà thôi.



Nếu lúc này lại chạy nữa thì lộ liễu quá, nhưng nếu không đi… Âm khí trên người Locktine Boutini chẳng khác nào thủy ngân, không chỗ nào không lọt, thế nên hắn rụt cổ về sau, rồi lại rụt rụt cổ.

Antonio thấy bọn hắn không hẹn cùng mờ ám với nhau, không hề để chuyện cứu viện ở trong lòng, lập tức mất hứng nói: “Các ngươi đến nơi đây có định cứu người hay không vậy?”

Thạch Phi Hiệp đang xoắn vì âm khí và khoảng cách giữa hai người, nghe hắn nói thế, lập tức mượn cơ hội bước tới trước một bước, vỗ vai Antonio: “Dĩ nhiên là cứu người.”

Antonio nhíu mày, “Cứu thì cứu, vỗ vai ta làm gì?”

Thạch Phi Hiệp rất nhanh trả lời: “Biểu đạt quyết tâm!”

Antonio nhìn hắn rồi lại nhìn bản mặt tối tăm phiền muộn của Locktine Boutini, “Locktine Boutini cách ngươi gần thế, sao không vỗ hắn?”

“…” Đại ca à, ngươi quả là cái hũ không thể mở! Thạch Phi Hiệp u oán trừng mắt nhìn hắn một cái.

Có điều bị loại chuyện nhỏ này làm khó thì không phải Thạch Phi Hiệp rồi. Hắn rất nhanh điều chỉnh hô hấp, lời lẽ hùng hồn nói, “Bởi vì ta thấy cách ngươi mới nêu là tốt! Thế nên quyết định dùng ngươi như thiên lôi chỉ đâu đánh đó!” Nhắc đến thì, ở đây đúng là tin cậy nhất chỉ có hắn, không hổ là trưởng lão tiền nhiệm tộc người sói nha, dùng hắn như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó không hề thiệt thòi.

“Ta vừa có nói cách gì sao?” Antonio có phần ngơ ngác.

“Không phải ngươi nói thừa lúc các tộc khác chưa tới, đánh nhanh thắng gọn cứu Gin và Hughes ra sao?” Tuy đúng là không tập trung, nhưng hắn vẫn chú ý đó nha.

Antonio nói: “Đó là phương châm hành động.”

“… Thế sách lược cụ thể đâu?” Thạch Phi Hiệp dùng đôi mắt trông mong nhìn hắn.

Antonio đương nhiên nhìn hắn, “Đương nhiên là các ngươi nghĩ rồi.”

“…”

“Khi ta làm tộc trưởng lang nhân, chỉ biết định ra phương châm.”

“…” Lúc nãy ai cảm thấy hắn đáng tin cậy, cứ bước lên bước lên đừng ngại ngần! Thạch Phi Hiệp vừa nghĩ, vừa giơ tay đấm vào cái lỗ sáng nay Asmar chọc thành

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK