Beta: Hiên
Omedeto chậm rãi tiến vào. Mái tóc được buộc thành từng búi thả lơi lả sau lưng, trường bào màu xanh ngọc ôm gọn dáng người thon dài mà rắn chắc của hắn. Tuy rằng không nhìn thấy, thế nhưng trực giác cho Thạch Phi Hiệp biết hắn cũng có sáu múi cơ bụng nha.
Omedeto mỉm cười nói: “’Tám’ sao?”
Thạch Phi Hiệp vô ý thức đáp: “Đúng vậy, cùng nhau không?”
......
Gin cho hắn một cái nhìn ‘đồ đầu bò’, rồi kéo Hughes chạy thẳng.
Thạch Phi Hiệp còn chưa kịp trách tên kia không có nghĩa khí, đã nghe Omedeto nói với Raton: “Báo cáo tháng này tổng kết rồi chứ?”
Raton gật đầu không ngừng, “Làm xong rồi.”
Omedeto nói: “Vậy ngươi còn ở nơi này làm cái gì?”
Raton nhanh như chớp bỏ chạy.
Thạch Phi Hiệp nhìn trái phải đã trống không, cười trừ nói: “Hình như ta cũng không có gì phải làm?”
Omedeto mỉm cười nói: “Không phải ngươi phải ‘tám’ cùng ta sao?”
......
‘Tán’ chuyện với đương sự tin đồn? Vậy hắn thực sự sẽ bị phét sao?
Thạch Phi Hiệp nghiêm túc nói: “Thực ra ta cũng đang chuẩn bị trách mắng bọn họ. Tùy tiện sau lưng người khác nghe ngóng hóng hớt mấy loại tin vụn vặt vô căn cứ đó, thật sự là quá vô lại bỉ ổi rồi.”
“Trừ chuyện ma chú không phải ta hạ, cái khác đều là sự thật.”
......
Bậc thang. Hắn chỉ là muốn đi xuống một cái bậc thang mà thôi.
Thạch Phi Hiệp thập phần phiền muộn.
Omedeto đẩy ghế ngồi xuống, sau đó nhìn Thạch Phi Hiệp vẫn đứng đang đứng đực ra nói: “Muốn ta mời ngồi xuống sao?”
Thạch Phi Hiệp khom lưng xuống, cái mông nện lên mặt ghế.
“Ta rất thích Dea.” Omedeto chậm rãi nói.
Thạch Phi Hiệp lập tức đỡ lời: “Đó là phúc của hắn.”
“Từ khi lần đầu tiên thấy hắn trên chiến trường đã thích rồi.” Omedeto phảng phất như chìm vào hồi tưởng, “Bốn phía hoa máu tung bay, hắn cầm kiếm, trong mắt đằng đằng sát khí.”
......
Này có phải là hội chứng Stockholms* không vậy?
Thạch Phi Hiệp trong lòng thầm thương hại, nhưng ngoài miệng lại nói: “Ngài quả là có mắt nhìn anh hùng.”
“Nhưng hắn lại khinh thường cự tuyệt ta. Cho dù ta sau này đã trở thành vương của hắn.”
Tất nhiên rồi, làm kẻ thù bao nhiêu năm có thể nói yêu là liền yêu được sao? Không tin ngươi làm cho Tây Độc, Bắc Cái, Mai Siêu Phong cùng Kha Trấn Ác yêu nhau thử xem. “Dea thật là không có mắt mà.” (Tây Độc Bắc Cái sao, hừm hừm, đây là anh nói đó nha =))))))
Omedeto nhìn qua.
Thạch Phi Hiệp vội vàng sửa lời:” Dea da mặt mỏng, tuy là trong lòng có ý, nhưng lại thẹn thùng khó mở miệng.”
Omedeto thoả mãn gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Bầu không khí đã có chút hài hòa.
Thạch Phi Hiệp đột nhiên cảm thấy, bọn họ hình như thật sự đang cùng nhau tán lên tán xuống.
“Ta và hắn đã để mất rất nhiều năm, rốt cục có một ngày, chính miệng hắn ăn bánh bao do ta làm.”
......
Đầu Thạch Phi Hiệp đột nhiên đập xuống bàn.
Hắn không biết mình nên đổ mồ hôi vì chuyện tinh linh vương rửa tay vào bếp mà, hay vì chuyện sống bao nhiêu năm trên đời hắn chỉ biết làm mỗi món hấp bánh bao mà mồ hôi chảy gấp đôi.
Omedeto dùng ngữ điệu rất tự nhiên nói: “Dea thích ăn.”
Thạch Phi Hiệp chậm rãi ngẩng đầu, “Ngươi có chắc hắn không phải vì sợ ngươi không thể làm cái gì khác không?”
......
Omedeto nhìn hắn đầy âm trầm.
Âm trầm làm Thạch Phi Hiệp rất nhanh nhận thấy mình đã quá đà, chuẩn bị đang xin lỗi thì hắn lại vui vẻ gật đầu, “Ừm, Dea vẫn luôn lặng lẽ suy nghĩ cho người khác như vậy.”
......
Thạch Phi Hiệp lần này đem miệng mình dán kín, đỡ không lại phun ra cái gì tự hại mình bị chém thiên đao vạn quả.
Omedeto nói: “Nhưng mà, đệ đệ ta lại hạ tình chú tràn ngập dục vọng lên hắn.”
Là đệ đệ? Ngươi chắc chắn là không phải tiểu đệ đệ chứ? (Nếu các bạn cần chú thích về tiểu đệ đệ, cm cho tớ một chữ)
Thạch Phi Hiệp suy nghĩ phi thường không trong sáng.
“Lúc hắn bị chú, liền tự động xin đến Con thuyền Noah.” Nói đến đây, ánh mắt sáng ngời đang hào hứng nói về người yêu đột nhiên tối lại.
So với thấy mỹ nhân thương tâm càng sầu não hơn là cái gì?
Đó chính là thấy một tinh linh vương cường đại như vậy vì mỹ nhân mà thương tâm.
Thạch Phi Hiệp dùng tay áo xoa viền mắt, tiếng khóc nghẹn ngào trong cổ họng, đau thương mà khóc nức lên.
“Khóc không được thì đừng cố.” Omedeto thản nhiên nói.
Thạch Phi Hiệp rất biết nghe lời mà buông tay, lộ ra cái mặt khô cong.
Omedeto không để ý, chỉ nói: “Ngươi biết ta vì sao với ngươi nói nhiều đến thế không?”
Thạch Phi Hiệp ánh mắt sượt qua người hắn, nhìn về màn đêm đen tối phía sau, trong đầu hiện lên câu nói: Đêm đen lặng gió, đêm án tử.
Omedeto nói: “Bởi vì......”
“Ta biết!” Thạch Phi Hiệp vội vàng cắt lời hắn, “Ngươi cần một người để trút nỗi lòng. Yên tâm đi, ta cũng chẳng có tham vọng gì lớn, chỉ thích câu ‘miệng kín như bưng’ từ nhiều năm nay rồi, thế nên cũng có thể coi là có thành tựu. Về phương diện ‘miệng kín như bưng’ này, không ai có thể so sánh được với ta. Ngài cứ yên giao tâm tư của ngài cho ta đi.”
Omedeto nhìn hắn, chậm rãi nói: “Nếu như ngươi còn tùy ý cắt lời ta, ta thực sự đem lòng của ngươi để vào túi tiền.” (tâm = tấm lòng = lòng =)))))
Thạch Phi Hiệp cười gượng, lại làm động tác kéo khóa mồm lại.
“Ta nghe Bogi nói, ngươi rất nhiều mưu ma chước quỷ.”
......
Bogi đã tỉnh sao?
Thạch Phi Hiệp lúc này mới nhớ lúc đem Abaddon cùng Omedeto tới phòng xong là chuồn, thế nên diễn biến tiếp hắn theo không thấy được. Tuy Abadon miệng nói ác thì ác lắm, nhưng chung quy việc đầu tiên vẫn là đi xem thằng con nhà mình trước.
Có điều nghe Omedeto nói thế, hẳn cái tên tiểu ma vương kia ít nhiều thì cũng chưa quên mất hắn.
Thạch Phi Hiệp bắt đầu lo lắng mấy ngày bọn họ ở trọ, tốt hơn hết vẫn nên đi tìm một chỗ trốn tránh nhất.
“Ta muốn giao cho ngươi một việc, ” Omedeto dừng một chút nói, “Đương nhiên, ngươi cũng có thể từ chối.”
Tuy rằng hắn nói là có thể từ chối, nhưng Thạch Phi Hiệp tuyệt đối không phải đứa ngốc tin vào những lời nói ngoài miệng như vậy.
Mặt sau của những lời này là, từ chối thì có thể từ chối, thế nhưng không bảo đảm sau khi từ chối thì ta sẽ không làm gì ngươi.
Cái này giống như hoàng đế ban thưởng cho quý phi một dải lụa trắng, nói, này, cầm dùng, nếu như cái này dùng không quen, ta có thể đổi cái khác cho ngươi. Rượu độc bên này, chủy thủ bên kia, ngươi xem rồi chọn đi.
Thạch Phi Hiệp đương nhiên không phải không biết thức thời, không nên làm người thẳng thắn quá, cho nên hắn rất tự động cắn câu nói: “Có thể vì tinh linh điện hạ mà cống hiến sức lực, thật sự là tổ tiên ta tích đức.” Thật không biết xưa kia tổ tiên làm ăn thế nào, để hắn xui xẻo xui đến bước đường này.
Omedeto thoả mãn gật đầu, làm cho Thạch Phi Hiệp càng cảm thấy lo lắng vừa rồi của mình cũng không phải là không có căn cứ.
“Ta chờ lâu lắm rồi, không thể chờ đợi thêm nổi nữa. Ta muốn làm cho Dea chấp nhận ta. Ngươi có thể làm được không?”
......
Có quỷ mới làm được á.
Hắn cả đời này chỉ từng làm học sinh, trợ lý giám đốc rồi quản lý tiền sảnh a, mai mối là loại chuyện đòi hỏi trình độ chuyên môn cao thế ai có thể một lần giải quyết xong chứ?
Hắn kiên định trả lời: “Được!”
Chờ Omedeto đi rồi, Thạch Phi Hiệp mới nhớ tới một vấn đề phi thường phi thường nghiêm trọng.
Hắn chạy chạy chạy, bước ba bước thành hai đến trước của phòng Gin, nhưng gõ nửa ngày cũng không thấy bên trong có động tĩnh gì.
Hắn lại chạy đến cửa phòng Hughes vỗ nửa ngày, cũng là như thế.
Lẽ nào bọn họ vì an toàn, chạy đến phòng khác hú hí với nhau rồi?
Thạch Phi Hiệp chưa từ bỏ ý định, lại chạy đến quầy bar xem, nhưng vừa tới cửa sổ quán bar lại thấy ngay thân thể Antonio đang nằm sải lai bên trong.
Hắn giật mình vọt ngay tới cạnh cửa sổ, vừa lúc thấy thân ảnh Omedeto chậm rãi bay xuống.
......
Lẽ nào hắn bất hạnh tới ngay hiện trường hung án?
Lẽ nào hắn bất hạnh trở thành nhân chứng hiện trường hung án rồi?
Cảm nhận được Omedeto đi qua cửa sổ ngoài quán bar, nếu vô ý thoáng nhìn, Thạch Phi Hiệp toàn thân liền rét run.
Hành vi chuyên nghiệp thường ngày ‘miệng kín như bưng’ chưa từng có ai khiêu chiến. Hắn hiện tại hẳn là nên làm một người qua đường lạnh lùng, giả như cái gì cũng không thấy, hay nên chuyển thành người qua đường tốt bụng nhiệt tình, gọi đường dây nóng cho Isfel, bảo hắn tới nhặt xác đi?
Chung quy lương tâm vẫn chiến thắng sợ hãi.
Hắn thử thò một cái đầu ra thăm dò.
......
Một loạt đầu cùng thò.
Thạch Phi Hiệp kích động chạy xuống, mới phát hiện Omedeto đã ly khai.
Asha ôm Antonio đi lên.
Gin cùng Hughes chậm rãi đi theo phía sau, Raton cũng xông lên, lôi kéo sát rát bên cạnh hắn. Từ lần đầu Thạch Phi Hiệp bắt đầu tổ chức hoạt động ngoại khóa tán phét, hắn đều tham dự phi thường tích cực.
Thạch Phi Hiệp sợ hắn nói dài dòng liên miên một đống vô ích, kết quả mở lời trước, đặt câu hỏi: “Dea đâu?”
Raton bị hắn cướp lời, trong lòng mặc dù có hơi bất mãn, nhưng vẫn trả lời: “Nổi giận đùng đùng bỏ đi.”
“Tinh linh vương?”
“Cũng nổi giận đùng đùng đi rồi.”
......
“Bọn họ đã nói cái gì?”
Raton suy nghĩ một chút nói: “Ta tới chậm, lúc đó xong xuôi cả rồi.”
“......” Vậy thì còn giá trị gì nữa, Thạch Phi Hiệp trực tiếp bỏ qua hắn đi đến chỗ Gin với Hughes.
Gin ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc.
Thạch Phi Hiệp đột nhiên nhìn có chút hả hê, nói không chừng Gin và hắn cùng tư tưởng —— nếu vì chuyện Antonio và Dea làm cho tinh linh vương giận dữ, rồi sau đó muốn giết hắn, như vậy kẻ tung tin đồn cũng sợ là…
Gin trầm giọng: “Ta có lời muốn nói cùng ngươi.”
Thạch Phi Hiệp cao ngạo mà ngẩng đầu. Hắn hiện tại là đại gia!
Chốc lát, đại gia bị tóm lôi đi như bay.
Gian phòng có chút tối.
Đèn không bật.
Tuy rằng nhìn không thấy, nhưng Thạch Phi Hiệp cảm giác được Gin đang nhìn hắn, hơn nữa ánh mắt rất u ám.
“Thật lâu trước đây, ” Thạch Phi Hiệp dùng khẩu khí cực kỳ nghiêm túc nói, “Đức chúa trời phán: “Phải có ánh sáng!” Cho nên cần có ánh sáng.”
Gin: “???”
Thạch Phi Hiệp nói: “Ta nói phải có ánh sáng, nghe không?”
Tách.
Gin mở đèn. “Ta lần đầu tiên gặp người muốn bật đèn còn phải vòng vo như vậy.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Ta lần đầu tiên gặp phải quỷ hút máu thì, cũng kinh ngạc như thế.”
“Ngươi gặp phải quỷ hút máu rồi?” Gin kinh ngạc.
“Ngươi có tính không?”
......
Gin ấp a ấp úng nói: “Kỳ thực, ta có chút việc muốn thương lượng với ngươi.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Trước khi thương lượng, ta có điều muốn nói.”
“Nói.”
“Lúc trước, ngươi hình như đã uy hiếp ta, tính đem ta giao cho tên tiểu ma vương Bogi kia.” Thạch Phi Hiệp cười cực kỳ hòa nhã.
——————————————————————————-
Thẻ sách kẹp ngang
——————————————————————————–
Tác giả có lời muốn nói:
Thông báo lớn đây: hoàn thành! (^o^)/~
——————————————————————————–
*Hội chứng StockHolm: là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình.
Nguồn gốc của thuật ngữ này là một vụ tội phạm xảy ra năm 1973 tạiStockholm, Thụy Điển.
Ngày 23/8/1973, một kẻ cướp có vũ trang đã gây chấn động cả thế giới khi xông vào ngân hàng Kreditbanken ở Stockholm, rút ra một khẩu súng máy, bắt các nhân viên ở đây làm con tin trong 6 ngày liền.
Tên cướp Jan “Janne” Olsson dọa giết họ, nhưng sau nhiều ngày với nhiều diễn biến đầy kịch tính, 4 trong số các nhân viên ngân hàng quay sang đứng về phía tên cướp, chỉ trích những người muốn giải cứu.
Phản ứng của những người này được gọi tên là “Hội chứngStockholm”. Theo các nhà tâm lý, đó là cơ chế tự vệ tự giác hoặc tự phát của người bị bắt cóc nhằm đương đầu với tình huống và tránh nguy hiểm. Khái niệm “Hội chứngStockholm” cũng là một cách để cảnh sát giải thích với công chúng lý do vì sao các con tin kể về vụ bắt cóc khác với cách mà cảnh sát kể.
Trong lịch sử, năm 1974, một nữ triệu phú Mỹ tên là Patty Hearst tuyên bố trước tòa rằng bà là nạn nhân của hội chứng này, sau khi bà cướp nhà băng giúp nhóm bán vũ trang Symbionese Liberation Army (SLA). Nhóm này từng bắt cóc bà trước đó.